TẶNG QUÂN RƯỢU ĐỘC, TIỄN QUÂN RA ĐI

Con người không phải là thời điểm đối mặt với những người khác, có chút bản năng hèn hạ a.

Mục Vô Ca thường xuyên sẽ có ý nghĩ như vậy.

Cao ngạo như Ngân Hồ, cũng có thời điểm làm một kẻ không tự trọng.

Lần lượt, vì nàng đi tìm hiểu một chút tin tức trước kia căn bản sẽ không quan tâm.

Hắn là Ngân Hồ a! Coi thường Thiên Hạ, coi nhẹ nhân thế Mục Vô Ca.

Là Mục Vô Ca khuê tú nhà ai nhớ tới, cũng sẽ khẽ nhíu lên đôi mi thanh tú, nói một câu: “Hôm nay Mục hiệp, lại đang ngao du thiên hạ.”

Lúc nào thì, bắt đầu tới Bách Hiểu Đường làm chuyện này.

Mục Vô Ca có lúc, thật cảm giác mình quá hèn hạ rồi.

Nữ nhân ngu ngốc kia, đối với việc hắn hỏi thăm tin tức, chỉ là quăng ra câu nói.

“Thật là lợi hại a, không đến Bách Hiểu Đường làm công thật đáng tiếc.”

“Nhiều chuyện, ngươi muốn giành chén cơm của ta sao?”

“Ta cảnh cáo ngươi, một lần cuối cùng. A a, mau đến xem a, Mục Vô Ca lại đi làm kẻ hóng chuyện. U, sở thích của Mục đại hiệp thật là lạ.”

–||| Từ trên tổng hợp lại, cái nha đầu kia vô cùng vô sỉ.

Nhưng, không tự chủ, hắn vẫn sẽ nghĩ muốn cưng chiều nàng, muốn vì nàng xuất ra con đường an toàn.

Là ngôi sao dẫn đường đi. Mục Vô Ca cuồng ngạo không kềm chế được, cũng có một ngày muốn làm ngôi sao dẫn đường rồi.

“Này, Mai Vũ, hỏi thăm được, ngày mai, Lâm Mục cùng nữ nhân kia muốn xuất quan.” Mục Vô Ca dựa vào trước cửa sổ, đung đưa hai chân, mặc cho ánh mặt trời chiếu xuống.

Mai Vũ quay đầu lại đã nhìn thấy hắn một thân màu bạc, toàn thân bị ánh nắng chiếu lên tỏa sáng.

Tóc màu đen, nhẹ nhàng theo gió phiêu đãng, bên môi là nụ cười bất cần đời.

Mai Vũ nhìn Mục Vô Ca như vậy, bất đắc dĩ mà ôn nhu hừ nhẹ: “Nhiều chuyện.”

Khóe miệng Mục Vô Ca mỉm cười, nhếch thành một độ cong vui vẻ.

Ngươi không phải luôn cho rằng như vậy sao? Ta rất nhiều chuyện......

“Tiểu quỷ, ngươi đàng hoàng một chút cho ta.”

“Không cần, ta muốn đi tìm nữ nhân hư.”

Liễu Hành Vân giận: “Ngươi nói ai là nữ nhân hư!”

Nguyệt Lưu quật cường ngẩng đầu lên, trừng hắn: “Chính là nữ nhân mặc quần áo trắng, trên người đầy vẻ tục khí.”

Mai Vũ đi tới cửa, đúng lúc nghe được câu này.

Trước khi Liễu Hành Vân chưa tiến hành công kích hắn, xông tới cho tiểu tử kia một phát.

“Tiểu tử thúi, ta nơi nào tục khí hả?” Mai Vũ cả giận nói.

Nguyệt Lưu che đầu, hung hăng nói: “Chính là tục!”

“Ngươi! Ta muốn đánh mặt ngươi sưng lên như cái bánh bao.” Mai Vũ tức giận.

Nguyệt Lưu khinh thường hai tay ôm ngực, nói: “Ngươi đoán chừng không có bản lĩnh này, trừ phi ngươi là ong vàng.”

Mai Vũ giận đến há hốc mồm cứng lưỡi, ông trời, ông trời, ông trời ơi!

Hắn nhất định là con riêng của Tạ Vãn Phong hoặc Mục Vô Ca có đúng hay không?

Điệu bộ này, bộ dáng này, khẩu khí này, thật là một “Ta vô sỉ” hoàn mỹ a!

Liễu Hành Vân có chút không nhìn nổi, chen miệng nói: “Được rồi, Mai Vũ, không nên so đo với tên tiểu tử thúi này. Lại nói ngươi cũng không phải là ong vàng.”

“Mắc mớ gì tới ngươi!”

“Ngươi mới là tiểu tử thúi!”

Kết quả chính là, Liễu Hành Vân vô cùng hối hận đã đi quản hai người kia.

–|||

Người nào quản các ngươi ầm ĩ hay không ầm ĩ!

Vòng quanh ngực, Mai Vũ cúi đầu nhìn Nguyệt Lưu, nói: “Ngươi là muốn xa xa nhìn mẫu thân ngươi một cái, hay là muốn nói với nàng mấy câu?”

Nguyệt Lưu cúi đầu, cắn môi, tựa hồ là hạ quyết tâm thật lớn, thời điểm ngẩng đầu lên, trong mắt là một mảnh trong suốt: “Xa xa nhìn một cái là tốt rồi. Bất quá, ta muốn nhìn tận mắt Lâm Mục chết tiệt đó.”

Mai Vũ cong khóe môi, cười: “Tốt, sẽ để cho ngươi xem một chút bổn sát thủ lợi hại.”

Hài tử như vậy, sau này lớn lên, nhất định là một nhân vật phong vân trên giang hồ.

Mẫu thân vứt bỏ hắn, nhất định là tên đần độn.

Mai Vũ kiên trì muốn một mình đi giết Lâm Mục.

Mặc dù nàng bây giờ không phải là cao thủ vô cùng lợi hại, nhưng như thế nào, cũng coi như nửa cao thủ.

Cho nên nói, độc lập hoàn thành một nhiệm vụ, là rất quan trọng.

Vậy cũng là nàng trưởng thành thêm một phần đi.

Vào đêm, Mục Vô Ca mang theo Nguyệt Lưu, tìm một cái cây tương đối ngồi xong, đứng xa xa nhìn một đám người đang đi trên đường.

Mai Vũ đứng ở giữa đường, vuốt vuốt ngọc tiêu, đương nhiên là ngăn cản đám người.

Xa xa, người đánh xe cùng hộ vệ chỉ thấy một đoàn màu trắng điểm xuyết một chút điểm đỏ ửng đứng trên đường, lớn tiếng quát lớn: “Người nào, dám cản đường chủ tử chúng ta.”

Mai Vũ không trả lời, chờ xe ngựa đến gần, xe ngựa dừng lại, một nhóm người cũng thấy rõ người đứng trên đường.

Cư nhiên là nữ nhân.

Còn là một nữ nhân xinh đẹp.

Nữ nhân này, cười lên thật là đẹp mắt a.

Phu xe cười bỉ ổi, nghĩ thầm, sẽ không phải là mỹ nhân đưa tới cửa chứ.

Lão gia thật đúng là có phúc khí a.

Trong xe ngựa Lâm Mục nhô đầu ra, la ầm lên: “Người nào a.”

Phu xe mê đắm đáp: “Lão gia, là một mỹ nhân thiên hạ khó tìm.”

Hoa Anh ở bên cạnh vừa nghe, cáu kỉnh quát lớn: “Lắm mồm! Đi xem một chút rốt cuộc chuyện gì xảy ra đi.”

Phu xe bị tân phu nhân nói lập tức thấp hơn một bậc, xoay người mới chịu xuống xe ngựa hỏi thăm.

Liền nghe được cô nương kia lên tiếng.

Mai Vũ hai tay ôm ngực, cất cao giọng nói: “Tại hạ Mai Vũ, người giang hồ xưng Vũ Thần. Nay đáp ứng yêu cầu của cố chủ, tới lấy tính mạng của Lâm Mục. Người không có liên quan, bây giờ có thể rời đi. Nếu không đi, trên đường xuống hoàng tuyền chớ trách ta không nhắc nhở.”

Một vòng vũ sư rối rít ngây ngẩn cả người, người trong giang hồ?

Vì sao muốn lấy tính mạng lão gia?

Lâm Mục ở trong xe ngựa nghe được rõ ràng, đi xuống xe ngựa. Thấy Mai Vũ thì mắt thả ra ánh sáng.

Cười quái dị nói: “Hộ về nhà ta đều là người thô kệch, sợ là sẽ đả thương cô nương. Không biết cô nương có thể cùng tại hạ ngồi xuống nói chuyện một chút hay không? Có lẽ có hiểu lầm gì cũng không chừng.”

Mai Vũ liếc mắt.

Mặc dù cô nương ta không bề bộn nhiều việc, nhưng cũng không có nhiều thời gian như vậy ở đây cùng ngươi nói chuyện tào lao.

Ngươi đàng hoàng đi tìm chết cho cô nương là tốt rồi! Nói nhảm cái gì!

Mặt lạnh xuống, Mai Vũ không nhịn được nói: “Hãy bớt sàm ngôn đi, muốn lên cùng lên, nếu không, ta liền lấy đi tính mạng của lão gia các ngươi.”

Thật ra thì nàng muốn nói đầu người.

Nhưng nàng thật sự không có cái dũng khí này.

Nghĩ đến con đường làm sát thủ của nàng, từ sợ giết gà, sợ thấy máu, lại đã dám giết người, dám thấy máu, cũng hơi nhiều nhấp nhô.

Nhưng cho dù như thế nào, nàng cũng chưa dám chém đầu người.

Cô nương trong gia, không cần máu tanh như vậy thì tốt hơn.

Lâm Mục thấy mềm không được, gian trá cười, phất tay, nói với một đám vũ sư: “Không cần đả thương người, bắt lại.”

Một đám Vũ Sư tuân lệnh xông lên, Mai Vũ liếc mắt, thật là bội phục các ngươi, nói sẽ chết, sẽ chết.

Các ngươi nghiêm túc cho cô nương ta!

Trong tay vung một tiêu, Mai Vũ bước một bước dài đi lên, ngọc tiêu kéo lê một đường cong xinh đẹp.

Một Vũ Sư té xuống, trên Tiêu không nhuộm rỉ máu, chỉ thấy người ngã xuống dần dần chảy ra một vũng máu lớn.

Mai Vũ cười khẽ, nói: “Ta nói, sẽ chết người.”

Lâm Mục lúc này mới ý thức được, nữ tử này không phải là nữ nhân tùy tiện giả mạo.

Là Vũ Thần thực sự.

Nhất thời cũng kinh hoảng rồi, hét lớn: “Nàng, nàng, nàng thật sự là sát thủ. Không cần lưu tình, giết cho ta!”

Mai Vũ mắt trợn trắng.

Ngu ngốc, sát thủ còn có giả mạo......

Trong tay ngọc tiêu lật chuyển, Mai Vũ xoay người lại giải quyết xong mấy tên.

Sau đó, không muốn dây dưa phiền toái nữa, mấy bước bay vọt đến trước mặt Lâm Mục.

“Muốn biết người thuê ta giết ngươi là ai không? Trước khi chết cho ngươi rõ ràng, người muốn giết ngươi là Nguyệt Lưu, chính là hài tử của nam nhân ngươi giết, rồi đoạt lão bà của hắn.”

Không đợi Lâm Mục phản kháng, Mai Vũ liền dứt khoát đưa hắn lên Tây Thiên.

Một bên Vũ Sư, thấy chủ nhân thuê mình đã chết, cũng ném đao xuống, rối rít chạy trốn.

Quả nhiên vẫn là bảo vệ tính mạng quan trọng.

Mai Vũ vén rèm xe ngựa lên, nhìn nữ nhân bên trong kia một cái, mỉm cười vươn tay: “Yên tâm, ta sẽ không giết ngươi, con trai của ngươi nói muốn ngươi còn sống.”

Nữ nhân gượng cười vươn tay.

Mai Vũ kéo nàng đến gần, nhỏ giọng nói bên tai nàng: “Đàng hoàng một chút, ngươi làm cái gì, ta đều biết. Hiện tại, mau cầm đồ cút khỏi nơi này, ta để lại cho ngươi con đường sống. Đừng tìm Nguyệt Lưu nữa, từ hôm nay, hắn không còn là con trai của ngươi.”

Nữ tử mặt trắng bệch, đi theo nàng xuống xe, xoay người chạy về hướng phương xa.

Từ góc độ của Nguyệt Lưu, vừa đúng có thể nhìn đến gò má nàng.

Yên lặng, bả vai Nguyệt Lưu rung động.

Giờ khắc này, đêm không gió, hắn bỏ lỡ, là toàn bộ thế giới của hắn.

Mục Vô Ca ở một bên, nhàn nhạt nói: “Muốn khóc, cứ khóc đi. Muốn hận, liền hận nữ nhân hư đó đi.”

Hận nữ nhân hư kia giống như kẻ ngốc.

Nàng nhất định là muốn ngươi như vậy hận nàng.

Nguyệt Lưu không nói lời nào, hung hăng lau nước mắt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi