TANG THẾ TÌNH NHÂN

“Papa, ngày mai là ngày 7 tháng 9.” Đường Hâm cùng Đường Tư Hoàng tiến vào xe, lái xe bắt đầu đi.

Đường Tư Hoàng không nói gì, nhìn ngoài cửa sổ, đăm chiêu. Đường Hâm cho rằng y đang suy nghĩ chuyện ngày mai, cũng không nói gì nữa.

Một đường trầm mặc về đến nhà, Đường Tư Hoàng đem cặp công văn cho Đường Xuân, quét một vòng phòng khách, hỏi: “ Đường Miểu đâu?”

“Tiểu thiếu gia vẫn chưa về.” Đường Xuân nói, “Mấy ngày nay tiểu thiếu gia mỗi ngày đều đến chợ hạt giống, tầm nửa tiếng nữa sẽ trở về.”

Đường Tư Hoàng ừ một tiếng, đi lên lầu.

Thế nhưng, tới khuya mà Đường Miểu vẫn chưa về nhà, điện thoại cũng một mực lặp lại “Thực xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau”, người Đường gia rốt cục cũng cảm thấy không đúng, đều dè dặt nhìn Đường Tư Hoàng.

“Đường Văn, lập tức cho người đi tìm.” Đường Tư Hoàng nói xong, quay người lên lầu.

Đường Văn cùng Đường Võ sắc mặt ngưng trọng nhìn nhau, rất nhanh đi ra ngoài. Bốn bảo tiêu trong nhà gồm Trương Vọng, Phùng Dã, Đỗ Tấn cùng Hùng Thiên Hạo theo sát phía sau.

Mày Đường Hâm nhíu chặt đến nỗi có thể kẹp chết ruồi, nhịn không được nghĩ, chuyện tang thi cùng tận thế có phải hay không là trò đùa dai của Đường Miểu, sợ ba trách nên trốn rồi? Nhưng trực giác của hắn lại phản bác suy đoán của bản thân, trước không nói Đường Miểu căn bản không có gan đùa như vậy, cậu cũng không phải là loại người không biết nặng nhẹ. Nếu đã như vậy, Đường Miểu đang ở đâu?

Đêm nay, biệt thự Đường gia đèn sáng cả đêm.

Hôm sau, khi mặt trời đã lên cao, Đường Hâm ngồi trong phòng khách xem tivo cùng Đường Tư Hoàng, tim đập cực nhanh. Charles cùng Hắc Uy đều bị đeo vòng cổ vào, không được phép ra ngoài.

Phòng khách trầm mặc chỉ có âm thanh của tivi, giọng MC êm dịu đọc tin tức.

Lúc này, trong biết thự ngoại trừ Đường Tư Hoàng, Đường Hâm, chỉ có Đường Xuân, Xuân thẩm, Đường Văn, Đường Võ, cùng hai tâm phúc ở công ty của Đường Tư Hoàng, cũng là ám vệ được Đường gia huấn luyện: Đường Thất cùng Đường Cửu. Bọn họ đều là những người Đường Tư Hoàng tín nhiệm. Tất cả người hầu, bảo tiêu, đầu bếp và công nhân đều đã ly khai ngày hôm qua. Đường Tư Hoàng lấy cớ Đường Miểu mất tích, giận dữ đuổi hết bọn họ. Điều kiện tiên quyết để chuyện “y biết rõ tin tức sắp tận thế” không bị bại lộ, y chỉ biết dùng cách này. Lúc này bọn họ có ra ngoài rồi bị ánh mặt trời chiếu vào hay không, không còn trong phạm vi khống chế của y nữa.

Hơn mười một giờ, bầu trời bỗng nhiên biến hóa. Ánh mặt trời từ màu vàng đột nhiên chuyển thành màu đỏ rực nhìn y hệt như quả cầu lửa, ánh lửa lập lòe, ánh sáng chập chờn. Hào quang rực rỡ thoáng hiện trên bầu trời, xinh đẹp mà mê loạn ánh mắt người nhìn. Trên mặt đất, bóng dáng các công trình kiến trúc cùng cây cối cũng lờ mờ mà lắc lư bất định.

Thật đúng là bão Mặt Trời!!!

Đường Hâm sắc mặt đại biến mà nhìn Đường Tư Hoàng, bước nhanh đến bên cửa sổ. Vì Đường Miểu đã nhắc nhở, Đường Hâm không có ra ngoài đứng dưới ánh mặt trời, chỉ có thể đứng nhìn bầu trời lúc sáng lúc tối, hào quang rực rỡ làm cho mặt đất lập lòe, tựa như đang nhảy nhót. Vốn là màu sắc đẹp rực rỡ như vậy, Đường Hâm lại cảm thấy bóng cây vặn vẹo yêu dị như quái thú, như là thừa dịp người không chú ý sẽ xông lên cắn một ngụm.

Đường Tư Hoàng gần như là ngay lập tức cầm lấy điện thoại, một chút tín hiệu cũng không có. Màn hình tivi thỉnh thoảng hiện lên một mạnh trắng xóa, rõ ráng cho thấy tín hiệu rất không ổn định.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi