*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đường Miểu thở dài một hơi, lúc này mới chú ý tới lầu một của cửa hàng còn những người sống sót khác. Chắc là đã cắt điện, cả một khu mua bán rộng lớn vậy lại không mở đèn, nhìn có chút lờ mờ nên lúc đầu cậu không nhận ra có người ở đây. Những người sống sót này trên cơ bản đều là một tay cầm vũ khí, hoặc là gậy, hoặc là đao, một tay rất nhanh chóng nhét đồ ăn vào balô, sắc mặt khẩn trương mà cảnh giác. Đường Miểu cùng Đường Tư Hoàng đến, họ chỉ đề phòng nhìn qua, trông thấy tang thi đuổi theo hai người không tạo thành uy hiếp gì với họ mới thu hồi ánh mắt, tiếp tục nhét đồ đạc vào balô.
Lầu một hẳn là khu thực phẩm, hàng hóa trên các khay chứa đồ đã vơi đi không ít. Các hộp đựng cùng túi chứa thực phẩm rơi tán loạn trên mặt đất. Còn có một ít khoai tây chiên cùng bánh bích quy bị người đi qua đi lại giẫm nát. Cách đó không xa rải rác mấy con tang thi bị giết, miệng mở rộng, hai mắt trợn tròn nhìn lên trời, máu nhiễm trên lớp quần áo sáng màu sau khi khô thì thành màu nâu. Vết máu trên đất trông như một bức tranh vẽ nhiều màu. Hẳn là bị những người sống sót giải quyết.
Không nhìn thấy tang thi nào còn “sống”, Đường Miểu khẽ nhẹ nhõm.
“Cha, chúng ta cũng thu thập một ít vật tư đi.”
Đường Miểu thấy Đường Tư Hoàng nhăn mặt, tựa hồ cơn giận còn chưa tan, thoáng dừng một chút, đi đến bên cạnh y. Trong lòng cậu còn có nhiều nghi vấn, nhưng hiện tại cũng không phải thời điểm thích hợp để nói mấy vấn đề này. Hôm nay bọn cậu chắc sẽ tạm thời bị nhốt trong cửa hàng này, không bằng làm chút chuyện hữu dụng. Đường Miểu thừa nhận, trong lòng cậu bây giờ rất hưng phấn, lúc trước muốn mua vật tư phải dùng tiền, bây giờ thì có lấy bao nhiêu cũng không phải trả tiền, đương nhiên càng thêm thoải mái.
Đường Tư Hoàng nhìn cậu, vẫn trầm mặc không nói lời nào.
Đường Miểu có chút bất đắc dĩ, không biết làm thế nào cho phải, dứt khoát làm theo ý mình, tay đưa tới cầm chặt cánh tay Đường Tư Hoàng. Cha chỉ mặc áo ba lỗ màu đen, cậu có thể cảm giác được cơ bắp trên tay y đang căng cứng hết cỡ, hiển nhiên đang phi thường tức giận. Đường Miểu ngẩng đầu nhìn y, trên mặt nịnh nọt lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ, kêu lên một tiếng: “Cha.”
Đường Tư Hoàng vẫn không nói lời nào, nhưng nét lo lắng trên mặt cuối cùng cũng tiêu tán, nhẹ nhàng liếc nhìn cậu, quét một vòng các khay chứa đồ chung quanh.
Đường Tư Hoàng không tức giận nữa rồi, Đường Miểu thở dài một hơi, nhưng trong nội tâm có chút buồn bực, cha cậu như thế nào lại giống trẻ con như thế, dỗ dành một chút là không tức giận nữa vậy a? Cậu đang suy nghĩ, sau này vạn nhất cha cậu lại mất hứng, lại có thể dùng cách này được không ta?
Đường Tư Hoàng bỗng nhiên nhìn qua, làm Đường Miểu lạnh sống lưng, nhìn y cười vô tội, quay mặt nhìn xung quanh.
Bên cạnh thang máy có một bảng hướng dẫn, ghi rõ từng hàng hóa ở từng tầng. Cửa hàng này không nhỏ, tổng cộng có 5 tầng, tầng 1 là thực phẩm và đồ dùng hằng ngày; tầng 2 là quần áo, giày dép cùng giường nệm; tầng 3 là đồ điện tử và đồ trang sức; lầu 4 gồm nhà hàng, quán cà phê, quán Kungfu
[1], KFC cùng McDonald; tầng trên cùng là thiết bị thể dục, đồ điện cùng khu vực đồ dùng trong nhà.
“Lên lầu 2 lấy vài cái balô.” Đường Tư Hoàng nói. Y đi ra ngoài là để tìm Đường Miểu nên chỉ mang theo vũ khí.
“Gâu gâu…” Charles cọ cọ bên chân Đường Miểu, dẫn đầu lên cầu thang. Hắc Uy không cam lòng tụt phía sau theo sát Charles. Đường Miểu cùng Đường Tư Hoàng đi theo sau. Vì không có điện nên chỉ có thể đi cầu thang bộ.
——————————————
[1] Kungfu: một thương hiệu thức ăn nhanh nổi tiếng ở Trung Quốc, trụ sở nằm ở Thiên Hà, tỉnh Quảng Châu, chi nhánh trải rộng khắp Trung Quốc; cũng tương tự với KFC, McDonald ở Mỹ,…