TANG THẾ TÌNH NHÂN

Nghĩ tới đây, Đường Miểu lập tức tiến vào không gian, ai ngờ vừa bước vào, liền bị mưa lạnh buốt tạt vào mặt. Im lặng nửa ngày, Đường Miểu phiền muộn vuốt vuốt mặt, gương mặt tràn đầy hắc tuyến. Ai có thể nói cho cậu biết chuyện gì đang xảy ra không a? Trong không gian không phải là không có mưa sao? Bất quá, lại nói tiếp, cậu quyết định đem chuyện không gian nói với cha thì trực tiếp nói là được rồi, cớ gì phải chạy vào không gian a?

Cậu mau chóng chạy đi kiểm tra nhà kho, kỳ quái chính là, bên nhà kho không có mưa, nơi có mưa chỉ có nơi trồng rau quả thôi.

Đường Miểu ảo não ra khỏi không gian, vừa từ phòng tắm thay quần áo bước ra xong, Xuân thẩm đã gõ cửa vào.

“Tiểu thiếu gia.”

“Xuân thẩm? Có việc? “ Đường Miểu nghi hoặc nhìn bà.

Xuân thẩm hòa ái nhìn cậu, thở dài một hơi: “Tiểu thiếu gia, mặt của cậu là do tiên sinh đánh phải không? Tiên sinh cũng là lo lắng cho cậu, cậu đừng trách y.”

“Con không trách cha.” Đường Miểu cười cười nói.

“Cha con nào có chuyện thù hận xa cách như thế? Tục ngữ có câu: ‘Thương cho roi cho vọt’*. Mấy ngày nay không tìm thấy cậu, tiên sinh cùng đại thiếu gia rất lo lắng.” Xuân thẩm khéo léo khuyên nhủ. (*: câu gốc là爱之深, 责之切, dịch thô là thương càng sâu, đánh càng đau)

Đường Miểu thật không thể tưởng tượng được bộ dáng ‘gấp gáp’ của Đường Tư Hoàng, chỉ coi đó như lời an ủi của Xuân thẩm, vô tình cười cười, đi qua vỗ vỗ bả vai Xuân thẩm: “Xuân thẩm, ta thật sự không oán trách gì cha hết. Ngày mai sẽ rất mệt, thẩm nên trở về sớm chút nghỉ ngơi đi.”

“Vậy, tiểu thiếu gia, cậu cũng đi ngủ sớm một chút.”

Đường Miểu lau cái đầu ướt sũng của mình, đang định đi tìm Đường Tư Hoàng, cửa phòng đột nhiên bị mở ra. Nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ, Đường Miểu nhìn ra người đang đứng ở cửa là Đường Tư Hoàng, kêu một tiếng: “Cha?”

Đường Tư Hoàng ừ một tiếng đi tới, đưa cho cậu 2 thứ, một cái gì đó hình ống, thứ còn lại là một cây súng.

“Còn nhớ cách dùng súng không?”

“Nhớ rõ ạ.” Đường Miểu tò mò giơ vật hình ống trong tay lên, nhờ ánh trăng phát hiện là một tuýp thuốc mỡ giảm sưng, nội tâm một mảnh ấm áp, ủy khuất lúc trước lập tức bị quét đi sạch sẽ,”Cảm ơn cha!”

“Cất kĩ. Âm thanh thu hút tang thi, không phải vạn bất đắc dĩ, không được nổ súng.” Đường Tư Hoàng nói xong, quay người chuẩn bị rời đi.

“Cha, đợi một chút.” Đường Miểu vội vàng gọi y lại, tiện tay đem thuốc mỡ bỏ vào túi áo ngủ.

Đường Tư Hoàng khiêu mi, nhìn Đường Miểu thần thần bí bí dò xét xung quanh, sau đó đóng cửa khóa phòng, tiếp theo cũng đem cửa sổ khóa kĩ, kéo màn, từ trong ngăn kéo lấy ra một cái đèn pin bỏ túi, rồi từ tủ lấy ra một cái dù.

Đường Miểu đến bên cạnh Đường Tư Hoàng, trong ánh sáng mờ mờ mà nhìn nhau. Đèn pin này là được tặng kèm lúc cậu mua qua mạng, tiện bỏ túi, rất sáng, nhưng phạm vi chiếu sáng không rộng. Đường Miểu chỉ nhìn thấy cặp mắt sáng ngời của Đường Tư Hoàng.

“Cha, không cần khẩn trương, con mang cha đến một chỗ.” Đường Miểu bật dù che lên đầu cả hai.

Khẩn trương? Đường Tư Hoàng nhếch khóe môi, cảm giác được mu bàn tay nóng lên, tay bị cầm chặt, vô thức cầm lại, đang suy nghĩ Đường Miểu sao lại nói chuyện kỳ lạ như vậy, chỉ thấy trước mắt đột nhiên sáng lên, bản thân đã xuất hiện tại một địa phương khác hoàn toàn xa lạ. Cho dù y trước giờ trầm ổn, đã tập thành thói quen che dấu cảm xúc, cũng không nhịn được lộ ra vẻ khiếp sợ.

Lúc này, y đang đứng trên một con đường nhỏ đầy đá cuội, giương mắt nhìn lên, đập vào mặt y đầu tiên, chính là một nhà kho lộ thiên cực lớn, phía xa xa đồ đạc được sắp xếp rất chỉnh tề, chỗ gần con đường vật tư lộn xộn mà chất đống trên mặt đất, chồng chất lên nhau như núi. Bốn phía của nhà kho, dê bò nhàn nhã đi dạo, gặm lấy cỏ xanh.

“Nơi này là…”

Đường Miểu đang rất bực đây này. Hồi nãy tiến vào mưa còn to vù vù, tạt thẳng vào mặt cậu, như thể nào lại nhanh chóng tạnh như vậy hả? Cậu đột nhiên cảm thấy động tác bung dù của mình có chút ngốc nghếch.

“Đây là không gian tùy thân của con.” Đường Miểu tiện tay quăng cây dù xuống đất, cũng không phát giác được thanh âm của mình có chút đắc ý, mang theo chút cảm xúc như đang tặng vật quý cho người thân thiết, “Cha, cha có nhớ trên người con lúc nào cũng đeo một khối cổ ngọc không?” Cậu đưa Đường Tư Hoàng đi về phía nhà kho, đã quên buông tay y ra.

Đường Tư Hoàng liếc mắt qua nhìn tay hai người nắm một chỗ, đi theo cậu.

“Sau khi con xuất viện chưa tới hai ngày đã quăng đi.”

Đường Miểu không ngờ y vậy mà chú ý, có chút kinh ngạc, lập tức nói: “Con không ném. Có lần lúc đang tắm, con không cẩn thận ngã sấp xuống, máu chảy vào khối ngọc kia, con mới phát hiện trong cổ ngọc kia cất dấu một không gian thần bí. Khối cổ ngọc kia hiện tại đang ở đây.”

Đường Miểu buông tay Đường Tư Hoàng, đem đồ ngủ của mình kéo xuống, lộ ra hõm vai trắng nõn.

Đường Tư Hoàng mâu quang chợt lóe, ánh mắt rơi vào một cái ấn ký đỏ tươi, dừng một chút, dùng ngón trỏ sờ lên, không cảm thấy gì, nhướng lông mày: “Ngọc ở bên trong?”

Đường Miểu giải thích: “Không phải, sau khi nhỏ máu nhận chủ, cổ ngọc biến thành một luồng sáng đỏ rồi hóa thành ấn kí này.”

Đường Tư Hoàng nhẹ gật đầu, đem y phục của cậu kéo lên. Chuyện cổ quái đến mức độ này, y cũng chưa từng nghe qua.

“Tuy là nhận chủ rồi, nhưng vạn nhất lỡ không gian này có gì không đúng, nhất định phải coi chừng.”

“Con biết rõ.” Đường Miểu cam đoan. Cậu có thể cảm giác được ở đây rất bình ổn, không có bất kì nguy hiểm gì, nhưng loại cảm giác này lại rất mơ hồ. Cha nói thế nào, cứ theo lời cha mà làm là được, cũng không cần phải tranh luận làm gì.

Đường Tư Hoàng nhìn về phía nhà kho lộ thiên, không chút khách khí mà phê bình: “Rất loạn.”

“Còn chưa kịp sửa sang lại.” Đường Miểu xấu hổ cười trừ. Trước đây còn nhiều thời gian, cậu có thể từ từ sắp đặt mọi thứ, về sau chỉ lo chạy đua với thời gian, cho nên rất nhiều vật tư đều tùy tiện mà đặt vào.

Cậu là lần đầu tiên dẫn người khác tiến vào, hưng trí bừng bừng mà nói: “Cha, con mang cha đi thăm quan. Tiền cha cho con cơ bản đều đặt hết trong đây rồi. Đáng tiếc trong thẻ còn hơn 20 vạn chưa dùng hết.”

Đường Tư Hoàng mỉm cười.

“Cha, cha xem, hoa ở đây là con trồng đó nha. Bên kia con còn trồng rau củ cùng trái cây…” Đường Miểu tiện tay hái một chùm nho xanh, híp mắt cười, “Ở đây không bị ô nhiễm, không cần rửa cũng có thể ăn.”

“Thì ra rau củ quả trong nhà là lấy từ đây ra.” Đường Tư Hoàng nhận lấy, bỏ một trái vào miệng, một bên dò xét bốn phía, trông thấy máy thu hoạch ở đằng xa, trong mặt hiện lên một tia sáng tỏ, “Khó trách ta phát hiên con mua máy thu hoạch, lại không biết con để nó ở đâu.”

“Cha biết rõ?” Đường Miểu phi thường giật mình nhìn y, cũng thò tay bứt một trái nho bỏ vào miệng. Hoa quả trong không gian đều mọng nước, rất ngọt.

“Có rất nhiều điểm đáng ngờ. Con tiêu một số tiền lớn như vậy, làm đồ ăn cũng so với người khác ngon hơn nhiều, trái cây đưa đến công ty hương vị cũng không giống bình thường. Con nên cảm thấy may mắn vì mình vẫn còn là con nít, không ai vô duyên vô cớ để ý tới con. Nói cách khác, nhiều điểm đáng ngờ như vậy sớm đã có người hoài nghi. Mặt khác, quần áo con mặc lúc mất tích cùng bộ quần áo mặc trở về không giống nhau.” Đường Tư Hoàng vạch trần từng điểm.

Đường Miểu thầm than ánh mắt y đủ độc, thậm chí còn chú ý đến quần áo cậu mặc lúc ra ngoài. May mắn người phát hiện những điểm đáng ngờ này là y chứ không phải người khác, trong lòng có chút sợ hãi, nhưng lại vô ý thức phản bác: “Con không phải con nít.”

“Ờ?” Đường Tư Hoàng liếc mắt nhìn cậu một cái, cười như không cười, trầm ngâm một lát: “Hoài bích có tội*. Chuyện này tuyệt đối không được để người khác biết. Nếu không, bảo vật này chỉ mang đến tai họa thôi. Nhớ kỹ?” 

(*: bên bộ kia cũng đã nói ha, ý nói người mang vô tri ko bik nhưng mang ngọc hay đồ quý trên người đều có thể gặp nguy hiểm; cũng có thể ví với câu “hồng nhan họa thủy”)

“Con hiểu rõ.” Đường Miểu cũng không phải chân chính là 16 tuổi, nghiêm mặt gật đầu, liếc trộm vẻ mặt của Đường Tư Hoàng, bổ sung một câu: “Con tạm thời không có ý định nói với Đường Hâm, sau này hãy nói.”

Đường Tư Hoàng không chút chần chờ gật đầu: “Ân, con quyết định.” Y cũng cho rằng việc này tạm thời không nên nói cho Đường Hâm, nó dù sao tuổi cũng còn nhỏ, tuổi trẻ khí thịnh, biết được bí mật lớn như vậy, nhất định không thể nào bảo trì được bình thản, vạn nhất biểu hiện ra cái gì bất thường, nhất định sẽ khiến người khác hoài nghi. Huống chi, bọn họ cũng không thể ỷ lại vào cái không gian này được, phải sớm thích ứng với hoàn cảnh tận thế mới có thể sinh tồn.

“Cha, còn có một chuyện trọng yếu, trước tiên cùng con vào trúc lâu cái đã.” Đường Miểu nhớ tới mục đích đưa Đường Tư Hoàng vào đây, lôi kéo y vào trúc lâu.

Hai người tiến vào phòng bếp, Đường Tư Hoàng đánh giá giếng nước thanh tịnh bên trong: “Đây là nguyên nhân thực sự làm cho con hôn mê bốn ngày?”

“Ân, giếng này có công hiệu bài độc, uống xong ngũ giác của con trở nên phi thường nhạy cảm, thân thể cũng mạnh mẽ hơn nhiều. Cho nên con nghĩ, có phải nên để mọi người uống một ít không? Nhưng là, uống xong nhất định sẽ hôn mê vài ngày, hơn nữa nguồn nước ở đâu ra cũng không tiện giải thích.” Đường Miểu có chút hao tâm tổn trí.

Đường Tư Hoàng suy tư một lát: “Có một biện pháp, để Đường Hâm, Đường Văn, Đường Võ, Đường Thất, Đường Cửu, Đường Xuân cùng Xuân thẩm uống trước. Ta sẽ nói đó là thành quả nghiên cứu của công ty sinh học dược phẩm dưới trướng Đại Đường, bọn họ sẽ không truy vấn.”

Đường Miểu không gật đầu, cũng không hỏi vì sao không cho mấy người Trương Vọng uống. Chắc cha không hoàn toàn tín nhiệm bọn họ.

“Nhớ rõ bôi thuốc lên mặt.” Lúc rời khỏi không gian, Đường Tư Hoàng nói một câu.

Đường Miểu nói thầm: “Cha đánh con hai lần.”

Sắc mặt Đường Tư Hoàng liền trầm xuống: “Còn dám nói? Trước khi uống nước giếng, sao lại không nghĩ tới những trường hợp sẽ xảy ra?”

“Con là không có nghĩ tới chuyện đó a.” Đường Miểu giải thích, hướng y cười cười, “Nhất định không có lần sau.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi