TANG THẾ TÌNH NHÂN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Chẳng lẽ bên trong có người?” Đường Miểu nhẹ giọng hỏi.

“Có khả năng.” Đường Tư Hoàng theo tiết tấu mà gõ cửa ba cái, ám chỉ với người ở trong, gõ cửa chính là người sống. Nếu như là tang thi thì đương nhiên không làm được như vậy. ( ̄ˇ ̄)v

Bên trong không có tiếng nói, nhưng trên ván cửa cũng truyền đến ba tiếng vang.

Đường Miểu kề sát vào cánh cửa, nhỏ giọng nói: “Bên ngoài an toàn, đại thúc hay đại thẩm bên trong có thể đi ra rồi.”

“Thật chứ?” Bên trong truyền ra thanh âm run rẩy của một nam nhân.

“Đương nhiên thật.”

Bên trong yên tĩnh trở lại, qua chừng 3,4 phút cửa nhà kho mới mở ra.

Một nam nhân hơn 30 tuổi cẩn thận hé cánh cửa ra, nhìn thấy trước mặt là hai người gương mặt sạch sẽ, là người còn sống sờ sờ mới thở ra rồi mở cửa. Xem khí sắc của gã, có vẻ đã trôi qua mấy ngày nay không tồi ở trong kho này.

Đường Miểu cùng Đường Tư Hoàng lách mình vào nhà, lặng lẽ không tiếng tiếng rồi khép cửa lại.

“Đại thúc, ông sợ cái gì vậy? Trong kho hàng nhiều vật tư như vậy, cho dù ông ở ngốc trong đây ba bốn năm nữa cũng không có vấn đề gì.” Khóe mắt thoáng nhìn hàng hóa được chất đống trong kho hàng, tâm tình Đường Miểu phi thường tốt, cậu nói đùa một câu lại làm người đàn ông đang khẩn trương kia thả lỏng không ít.

“Tuy sẽ không chết đói, nhưng một mình ta ở trong này sớm muộn gì cũng điên mất!” Người nọ đã ở trong này nhẫn nhịn mấy ngày, không có tâm tư để ý cậu trêu ghẹo, gấp giọng hỏi: “Bên ngoài thế nào rồi? Còn tang thi sao?”

“Còn rất nhiều. Ông anh mấy ngày nay đều trốn trong đây sao?” Đường Tư Hoàng nhìn Đường Miểu một cái, cậu lập tức tránh vào.

Đường Tư Hoàng đưa cho người gã một điếu thuốc, làm bộ đi vài bước, đưa mắt về phía kho hàng, đưa bật lửa châm thuốc cho gã.

“Đúng vậy a.” Nam nhân vô thức đi vài bước, hướng mắt về phía y, ngậm thuốc lá trong miệng, cúi đầu châm lửa, chậm rãi thở ra một hơi: “Làm tôi sợ muốn chết! Lúc ấy chúng tôi đang dỡ hàng, những đồng nghiệp của tôi đều biến thành tang thi, bị tôi giết chết. Người anh em, tình huống hiện tại như thế nào rồi?”

“Ước chừng cứ trong 5 người thì có một người biến thành tang thi…”

Lần đầu tiên Đường Miểu thấy cha nói nhiều như vậy, biết chắc là y đang tạo cơ hội cho cậu, vội vàng chạy về phía sâu nhất trong nhà kho, vừa chạy vừa thu đồ đạc. Căn nhà kho phi thường rộng, bên trong chất đầy gạo, đồ uống, nước khoáng, giấy vệ sinh, dầu ăn, bột giặt, dầu gội đầu, sôcôla Dove, sữa rửa mặt, nước tẩy, sữa tắm, đệm chăn được đóng gói, mì ăn liền các loại. Đường Miểu không chút khách khí đưa tay lên, rương hòm vật tư đang chồng chất dần dần giảm bớt. Sợ sẽ bị người khác thấy nên cậu thu rất nhanh, cũng không có thời gian xem trong rương chứa gì, chỉ đại khái càn quét thêm vài lần. Còn chưa đến một tháng nữa là tết Trung Thu nên trong kho hàng chất đầy bánh trung thu. Ngoài ra, cũng có không ít loại rượu thuốc quý.

Cậu đang thu đồ đến hưng trí bừng bừng, Đường Tư Hoàng đã đi tới.

“Cha, người kia đi rồi hả?”

Đường Tư Hoàng hời hợt nói: “Ta hỏi hỏi hắn có người thân không, hắn lập tức cầm balô đã sớm thu thập tốt mà vội vã đi thẳng rồi.”

Khóe miệng Đường Miểu co rút, thầm nghĩ: biện pháp hay a.

Cũng phải nói vận khí của hai người cũng quá tốt đi, lầu một còn có rất nhiều người sống sót, nhưng đều không chú ý đến bọn họ đi tới nhà kho. Chỉ trách đại sảnh tầng 1 quá lớn, mà cửa nhà kho lại ở nơi quá hẻo lánh.

——————————————

Chocolate Dove:

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi