TANG THẾ TÌNH NHÂN

Phùng Dã đầu tiên đến trước cửa căn hộ Trần Khả Phong, cánh cửa bị đóng chặt, hắn áp tai lên cửa nghe ngóng động tĩnh bên trong, không có bất kỳ âm thanh gì.

Bấm chuông cửa, đợi một hồi không thấy ai ra mở cửa, hắn liền đập cửa "rầm rầm rầm", vẫn không ai đáp lại. Cửa phòng Trần Khả Phong không mở, cửa căn đối diện lại hé ra một khe nhỏ, một cái đầu ló ra, chỉ trong chốc lát, đánh giá mấy người trước mắt mấy lần, trong mắt hiện lên một tia suy nghĩ sâu xa, tốc độ nhanh tới nỗi gần như không ai chú ý thấy.

"Các anh tới tìm Trần Khả Phong sao?"

"Tôi là cháu ngoại Trần Khả Phong, chú biết rõ người trong nhà này đã đi đâu không?" Phùng Dã hỏi.

Nam nhân dò xét Phùng Dã chốc lát, nói: "Cậu họ Phùng đúng không? Tôi có nghe chú cậu nhắc về cậu, nói cậu làm việc trong "Đại Đường". Tôi tên Tần Cường, là đồng nghiệp của Trần Khả Phong. Sau hôm xảy ra bão Mặt Trời, tôi có qua gõ cửa nhà anh ta nhưng không nghe thấy ai trả lời. Chỉ sợ cả nhà bọn họ đều..."

Đồng nghiệp? Hai mắt mọi người sáng rực. Nhưng Trần Khả Phong dù sao cũng là chú của Phùng Dã, vẫn nên ưu tiên chọn làm người lái xe lửa hơn, nên không lập tức nói với nam nhân nọ ý đồ đến của bọn họ.

"Tiểu Phùng Tử, thử cạy cửa xem sao?" Đường Võ nói. Hắn biết rõ nếu không xem thử, Phùng Dã nhất định sẽ không chết tâm.

Cửa đóng rất chặt, Đường Tư Hoàng lắp ống giảm thanh lên súng, trực tiếp cho nổ banh khóa cửa. Cửa vừa mở, bên trong đột nhiên truyền ra động tĩnh. Phùng Dã dẫn trước đi vào, vừa bước hai bước, một đạo thân ảnh đã phóng ra, Phùng Dã không kịp nhìn đối phương là người hay là tang thi, nên linh hoạt nhanh chóng lấy tay không cầm đao bắt lấy tay đối phương, đồng thời nhấc chân đá mạnh vào bụng người nọ.

Thân thủ tốt thật! Đường Miểu thầm khen.

Bóng người bị đạp mạnh đến nỗi phải lùi về sau mấy bước, đập vào bàn cơm, chén bát trên bàn rớt xuống vang lên tiếng vỡ "loảng xoảng". Người nọ đúng là Trần Khả Phong, đã bị biến thành tang thi, mặt mày vô cùng dữ tợn.

Phùng Dã đạp tang thi ngã xuống đất, thoáng dừng, sau đó tiến lên vài bước cắm dao vào đầu nó.

Đường Võ an ủi vỗ vỗ vai Phùng Dã.

Trên mặt đất nằm một nữ nhân trung niên người mặc đồ ngủ, hẳn là vợ Trần Khả Phong, sắc mặt xanh trắng, trên vai có một vết nứt, rõ ràng là bị đao chém qua, đã chết từ lâu. Xem mấy bức ảnh trên tường, hai người họ còn một đứa con trai chừng 20 tuổi, lục soát một vòng cũng không thấy đâu. Có lẽ đã chết khi nguy cơ bộc phát, hoặc đã đi ra ngoài. Hiện tại cũng không có khả năng đi tìm.

Đường Tư Hoàng quay người đi ra ngoài, mắt đầy thâm thúy đánh giá nam nhân nhà đối diện.

Tần Cường vẫn đứng ló đầu lắng nghe động tĩnh, thấy Đường Tư Hoàng nhìn mình liền khẩn thiết nói: "Các anh, tôi có thể đi cùng mọi người không? Các anh yên tâm, tôi có xe."

Đường Tư Hoàng hỏi: "Có thể lái xe lửa không?"

Đôi mắt nhỏ xíu của gã béo đảo một vòng, ánh mắt nhìn Đường Tư Hoàng như đang nhìn một tên điên. Mấy người này vậy mà muốn đi xe lửa rời khỏi thành phố G, hoàn toàn là tự tìm đường chết. Ai cũng biết người trong nhà ga nhiều khôn kể. Vốn tưởng gã đã gặp được một đội ngũ lực lượng cường đại, không ngờ lại gặp phải một tên đội trưởng điên?

Tần Cường cũng không phải kẻ ngu, hai mắt sáng ngời, liên tục gật đầu: "Được, được! Tôi thế nhưng là đàn anh của Trần Khả Phong a, đã chạy được hơn 20 năm rồi. Các anh, mời vào rồi nói."

"Thật tốt!" Đường Xuân kích động nói. Thật không ngờ lại dễ dàng tìm được một người lái xe lửa như vậy.

Đường Tư Hoàng ra hiệu với Phùng Dã cùng Đường Thất: "Vào nhà Trần tiên sinh tìm một chút, lấy tất cả những tài liệu liên quan đến đường sắt."

Mấy người Đường Miểu thì vào nhà Tần Cường, vẫn không thu lại vũ khí, không dấu vết kiểm tra tất cả các ngóc ngách trong phòng. Không phát hiện thấy bất cứ nguy hiểm tiềm ẩn nào, Đường Võ khẽ gật đầu với Đường Tư Hoàng.

Đường Tư Hoàng thản nhiên ngồi xuống ghế sofa, mỉm cười hỏi: "Tần tiên sinh, chỉ có một mình anh ở nhà sao?"

Đường Miểu ngồi xuống cạnh y, móc khăn tay ra lau vết máu dính trên kính phòng hộ. Đường Tư Hoàng đầu không ngiêng một chút, trực tiếp đưa kính phòng hộ của mình tới trước mặt cậu. Đường Miểu cầm lấy để lên đùi, cẩn thận lau sạch sẽ kính phòng hộ của mình, đưa cho y, rồi bắt đầu lau tiếp cái của Đường Tư Hoàng.

Khóe mắt Đường Tư Hoàng liếc qua cậu một cái, đáy mắt lóe lên vài tia vui vẻ khó nhận ra.

Hốc mắt Tần Cường đỏ lên, nói: "Đúng vậy. Vợ tôi đưa con gái về nhà mẹ đẻ, bây giờ cũng không biết sống hay chết nữa." Con gái họ là sinh viên một đại học danh tiếng. Nghỉ hè về nhà bà ngoại chơi, vì bị bệnh nên lưu lại nhà bà vài ngày, bằng không đã sớm quay về thành phố G. Tình huống ở đây không nhất định tốt hơn bên đó, nhưng ít ra cả nhà bọn họ có thể ở cùng nhau.

Mọi người trầm mặc.

******************************************

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi