Thẩm Lê Xuyên thức dậy trong tiếng ồn ào.
Lúc anh ta đứng dậy từ trên giường, phát hiện toàn bộ căn phòng đều bị nước đục lấp đầy, chậu nhựa cùng dép lê nổi trên mặt nước, nhoáng một cái không khác gì là một cái hồ bơi mini.
Tối hôm qua trời mưa to, phòng trực của anh ta lại rò rỉ mưa, trực tiếp rót nước mưa trong phòng, hết lần này tới lần khác anh ta vừa ngủ giống như heo sấm sét cũng không tỉnh lại được, thế nhưng cứ như vậy ngủ cả đêm, cũng may không có cảm lạnh.
Bên ngoài là tiếng khẩu lệnh do dị năng giả tập kết.
Thẩm Lê Xuyên lập tức xắn ống quần lên, đạp nước đi ra ngoài, nơi phòng lũ, đám dị năng giả lui tới, củng cố phòng tuyến bên cạnh.
Ánh mắt anh ta nhìn từ xa, nhìn nửa mảnh căn cứ Ninh Thành bị nước bùn đục ngầu bao phủ, nhất thời không biết phải nói gì.
Chỉ là một đêm trôi qua, lũ lụt thế nhưng thật sự đem tường rào căn cứ phá hủy.
Cũng may bọn họ chuẩn bị trước, nơi hơn mười vạn người mới dời đến nơi không bị lũ lụt ảnh hưởng, mà kế tiếp bọn họ phải đối mặt, chính là cá bốn chân tùy thời xâm nhập tới.
Thẩm Lê Xuyên đứng trên chỗ đất cao vừa đánh răng, vừa nhìn dị năng giả đang chờ lệnh phía dưới.
Trong nháy mắt, hắn bỗng nhiên nhìn thấy dưới mặt nước gần tường thành xuất hiện vô số bóng dáng đen kịt, nhìn từ xa giống như là đàn nọc nọc hướng về phía bọn họ nhanh chóng bơi tới.
Bàn chải đánh răng trong tay Thẩm Lê Xuyên rơi xuống đất, anh ta hoảng hốt hét lên với người bên dưới: "Tới đây rồi! Chúng nó đang đến!!!”Đội trưởng dẫn dắt đội ngũ dị năng giả là một dị năng giả lôi hệ lục giai, tên là Sở Minh, anh ta quay đầu lại nhìn Thẩm Lê Xuyên một cái, nghiêm túc mà trấn định ra lệnh cho nhân viên tiền tuyến.
"Tất cả chú ý! Sắp xếp trận hình! Chiến đấu bất cứ lúc nào!”“Vâng!” Những người dị năng đáp lại, sau đó nhanh chóng đứng ở vị trí của họ.
Cách đó không xa, những đốm đen dưới mặt nước càng ngày càng dày đặc, giống như làn sóng điên cuồng chạy về phía bọn họ.
Thẩm Lê Xuyên trơ mắt nhìn bóng đen khổng lồ mà chúng nó tụ thành ập tới, cả người đều không tốt.
Anh ta nghĩ tới cá bốn chân ẩn núp dưới đáy sông rất nhiều, nhưng không nghĩ tới nhiều như vậy.
Lần này chúng nó hẳn là tìm chuẩn cơ hội dốc toàn lực mà ra, đối với việc nuốt chửng Ninh Thành là bắt buộc phải có.
Thế nhưng Ninh Thành người chuẩn bị nhiều ngày như vậy, là sẽ không dễ dàng nộp vũ khí đầu hàng.
Khi một đợt cá bốn chân ở phía trước lên bờ, hỏa hệ dị năng giả lập tức dùng dị năng dấy lên một đạo hỏa tường, trước tiên ngăn cản chúng nó tới gần, sau đó, các dị năng giả khác nhao nhao vận dụng kim nhận, lôi điện, thổ trùy…v….
v… đem chúng điên cuồng cắn nuốt.
Dưới sự hợp tác của mọi người, nhóm cá bốn chân đầu tiên không có bất kỳ con nào có thể đột phá phòng tuyến của bọn họ.
Ngay sau đó, cá bốn chân phía sau sau khi ngửi được mùi máu tươi của đồng bạn, trong nháy mắt lùi bước, nhưng một khắc nào đó, bọn họ giống như là tiếp nhận được mệnh lệnh nào đó, giống như ma kinh nhào tới, thậm chí khi đến tường lửa cũng không sợ hãi, không hề do dự nhào vào.
Những con cá bốn chân này sau khi bị hỏa diễm đốt đến, làn da toàn thân bắt đầu nhăn nhúm mướt nát, chúng nó chỉ tiến lên một hai bước, liền úp hiệp ẹp ngã xuống đất, mất đi năng lực hành động, rất nhanh đã bị các dị năng giả khác chém xuống đầu.
Cá bốn chân phía sau cũng như thế, chúng nó giống như một con thiêu thân dập lửa, biết rõ trước mắt là biển lửa núi đao, cũng phải liều lĩnh xông tới.
Nhưng số lượng cá bốn chân lên bờ kinh người, hỏa lực chỉ là một bộ phận nhỏ, dưới sự công kích của chúng tựa như sói đói, tường lửa bị dập tắt từng chút một, phía sau hàng ngàn vạn cá bốn chân mãnh liệt mà tới, nhanh chóng bò về phía bọn họ.
Tường lửa phòng tuyến đầu tiên sụp đổ, Sở Minh lập tức hạ mệnh lệnh, ở lui ra phía sau năm thước lại dấy lên một đạo.
Thẩm Lê Xuyên nhìn bóng đen cuồn cuộn toát ra trong hồng thủy, lòng nóng như lửa đốt.
Hỏa hệ dị năng giả sở dĩ có thể phát huy tác dụng thật lớn trong quá trình đối kháng cá bốn chân, là xuất phát từ nỗi sợ hãi của những quái vật này đối với bản năng, nhưng trước mắt những quái vật này không sợ lửa, liền càng khó đối phó.
Sở Minh ở phía trước chỉ huy, "Đều ổn định! Bảo vệ phòng tuyến nghiêm ngặt không được lơi lỏng!”Lúc này, ở phía khu nam của Ninh thành, Nguyễn Ngải đứng ở trên cao lầu, dưới chân là bị nước lũ bao phủ nhà gỗ cùng bụi cây.
Cô nhìn xa xa Ninh Thành căn cứ, thần sắc nhàn nhạt.
Tang thi khổng lồ đã đi mấy ngày, Nguyễn Ngải cùng hai con tang thi khác đồng tâm hiệp lực, đem tất cả tang thi cấp thấp bị vây trong Ninh Thành đều đưa ra ngoài.
Một trận gió lạnh thổi tới, Nguyễn Ngải lạnh đến run rẩy, tang thi mắt đỏ sau khi nhìn thấy lập tức từ trong không gian lấy ra một cái áo khoác cho cô mặc vào.
Nguyễn Ngải sau khi mặc áo xong, theo thói quen nhét tay vào trong túi, lại không muốn đụng phải một thứ bóng loáng mượt mà.
Nguyễn Ngải móc ra, phát hiện là một trái cây màu xanh vàng.
Cô bỗng nhiên nhớ tới, đây là cây biến dị thật lớn cho cô lúc mới tới Ninh Thành, cô lúc ấy chưa kịp ăn liền nhét vào trong túi , về sau thay áo khoác đã bị cô quên đi.
Có mấy ngày trôi qua, trái cây này còn tươi như lúc mới hái xuống, thậm chí mơ hồ ửng đỏ, tỏa ra ánh sáng óng ánh.
Nguyễn Ngải cọ cọ trái cây lên quần áo, sau đó cắn một miếng.
Trong nháy mắt nước chua xót tràn ra giữa miệng, Nguyễn Ngải theo bản năng nhíu mày.
Hương vị thật kỳ quái, không giống với những gì cô đã ăn trước đây.
Đúng lúc này, một con cá bốn chân theo vách tường lầu rầm rầm bò lên, đang muốn mở miệng đầy răng sắc bén với Nguyễn Ngải, tang thi mắt xanh vung ra móng vuốt sắc bén trực tiếp đem lưng nó cào đến nát vụn, máu đỏ tươi phun ra.
Mùi máu tươi ập đến, Nguyễn Ngải ngẩn ra, nhanh chóng nhổ ra miếng thịt trái cây không nhai nát trong miệng.
Khó trách nàng cảm thấy kỳ quái, cỗ chua xót quái dị trong máu cá bốn chân kia, thế nhưng cùng hương vị trái cây trong tay cô giống nhau như đúc.
Cúi đầu trầm tư một lát, Nguyễn Ngải không biết nghĩ đến cái gì, xoay người rời đi.
Mắt đỏ và mắt xanh tang thi theo sát.
"Đi theo ta, đi đến nơi chúng ta bắt đầu đến.
"! ! Bên kia, Hoắc Ngôn Trăn nhìn những chấm đỏ dày đặc trên máy dò xét, mi tâm càng nhíu càng chặt.
Dưới đáy sông cá bốn chân dốc toàn bộ mà ra, liền ngay cả khu nam hơn phân nửa đều dời đến bắc khu, nhìn ra được, đám cá bốn chân này là không có ý định lưu lại đường sống cho Ninh Thành.
Cứu binh Bắc thành vẫn chưa tới, Cố Trường Diễn đại khái là muốn khoanh tay đứng nhìn, mặc dù nằm trong dự liệu của Hoắc Ngôn Trăn, nhưng cũng khó tránh khỏi cảm thấy vô lực cùng phiền lòng.
Dù sao trơ mắt nhìn hơn mười vạn người khu bắc gặp phải nguy hiểm nhưng cái gì cũng không làm được, cũng là một loại dày vò.
Ngay khi anh đang xuất thần, một chấm đỏ ở dưới cùng của màn hình đã thu hút sự chú ý của anh.
Cùng rậm rạp một mảnh bầy cá bốn chân so sánh, một đầu này ở vùng ven ninh thành, cá bốn chân ở chỗ này có vẻ lẻ loi, không nhúc nhích thủ ở nơi đó, nhìn tựa như một con cá muối cùng thế vô tranh.
Nhưng trong lòng Hoắc Ngôn Trăn vẫn hiện lên nghi ngờ.
Cá bốn chân tuy rằng có không ít là trạng thái tán cư, nhưng rất ít sẽ đơn độc một con rời xa đàn cá, huống chi còn là loại này nằm ở vùng ven núi rừng Ninh Thành.
Trước kia cá bốn chân ở khu nam không nhiều nên anh không chú ý đến nó, hiện tại chấm đỏ toàn bộ tập trung ở khu bắc, một con lẻ loi như vậy đã bị hiện ra.
Hoắc Ngôn Trăn thao tác với dụng cụ một phen, bản đồ trên màn hình bị kéo lại gần, chung quanh chấm đỏ kia xuất hiện từng vòng tròn khuếch tán phóng đại ra bên ngoài, đại biểu cho con cá bốn chân này đang phát ra tiếng kêu decibel cao về phía chung quanh.
Từ bản đồ phân tích âm thanh bên trái, tiếng kêu của nó vượt ra ngoài phạm vi tần số mà tai người có thể nghe thấy, hơn nữa quy luật nhấp nhô có trật tự, cũng không giống như tiếng kêu lung tung vô nghĩa.
Đối với động vật, loại tiếng kêu này thường được sử dụng để ! Gửi tín hiệu đến loại tương tự.
Hoắc Ngôn Trăn lập tức đứng dậy, triệu tập dị năng giả bên ngoài: "Cầm vũ khí lên! Đi với tôi đến một nơi! ".