TANG THI THỜI KỲ TÌNH YÊU (TÌNH YÊU THỜI XÁC SỐNG)

Diệp Hỏa một bên cài áo một bên đi về phía phòng quan sát, nghe sau lưng Sở Hạ Lâm cũng lê dép đi theo, Diệp Hỏa quay đầu nói với cậu: “Em ngủ đi, anh xem là được rồi.”

“Dậy cũng đã dậy, em đi cùng anh.” Sở Hạ Lâm dụi dụi mắt, đi theo Diệp Hỏa. Hành lang rất dài, Diệp Hỏa đứng lại chờ cậu theo kịp, nắm tay cậu tiếp tục đi về phía trước, Sở Hạ Lâm thuận thế dựa vào xương bả vai* của Diệp Hỏa, mũi bị đụng có chút đau. Diệp Hỏa bởi vì một cái dựa này của Sở Hạ Lâm mà cứng lại một chút, bàn tay đang nắm tay cậu lại vô thức siết chặt, hắn hít sâu một hơi buộc chính mình không đẩy Sở Hạ Lâm ra, nắm cậu tiếp tục đi lên trước.

(*蝴蝶骨 xương hồ điệp: là hai xương phần xương đối xứng sau bả vai.)

Diệp Hỏa nửa vác nửa kéo Sở Hạ Lâm đến phòng quan sát, Cố Tây An đang đeo ống nghe lắng nghe một cách chăm chú, Diệp Hỏa vừa định bảo cậu ta mở loa ngoài, lại sợ quấy rầy cậu ta nghe phát tin, đành phải đứng một bên nhìn.

Cố Tây An nhìn bọn họ đứng cả buổi ở đằng kia không nói lời nào, tháo ống nghe xuống nói: “Nhìn tôi làm gì vậy? Phát tin đã sớm kết thúc.”

Diệp Hỏa hít sâu một cái, đè xuống suy nghĩ muốn giết người trong đầu.

“Nhưng tôi đều nhớ kỹ những lời bọn họ nói.” Cố Tây An đưa một cuốn sổ qua.

Diệp Hỏa nhìn một loạt mật mã lỗi* chồng chéo đan xen, sát ý vừa đè xuống lại ùn ùn xông ra giống như măng mọc sau mưa. Hắn cường chế lửa giận bị đẩy lên hỏi: “Cậu làm sao từ đống hầm bà lằng này biết rõ đây là phát tin từ Scylla?”

(*Nguyên văn 乱码 loạn mã: ký tự hệ thống máy tính k thể biểu hiện chính xác, mà biểu hiện ký tự k ý nghĩa khác hoặc là ô trống, như một đống mã ASCII vậy. Ở đây í chỉ là quá rối.)

“Đoán.” Cố Tây An lời nghiêm nghĩa chính*.

(*Ngyên văn 义正言辞 nhưng đúng phải là 义正辞严 nghĩa chính từ nghiêm: Sự biện minh đầy đủ và cách diễn đạt trang trọng và mạnh mẽ.)

Sở Hạ Lâm vội vàng giúp Diệp Hỏa thuận khí.

Diệp Hỏa nhìn đoạn mã lộn xộn trong tay, lại dặn dò Cố Tây An cẩn thận một chút liền cầm cuốn sổ về phòng sách.

Là một đoạn mã.

Diệp Hỏa nhìn chằm chằm cuốn sổ trên bàn, lại quay đầu nhìn đống sách chất đầy ba giá sách, bình thường mà nói, giải mã cho loại mật mã này sẽ là một quyển sách. Nhưng rốt cuộc là quyển nào?

Nếu đối phương thật sự là Scylla mà nói… chẳng lẽ lại là 《 Thần thoại Hy Lạp》?

Nhưng sẽ là bản nào của Thần thoại Hy Lạp? vô số nhà xuất bản phát hành vô số bản 《 Thần thoại Hy Lạp》…. nếu như đối phương không phải là Scylla thì sao?

“Kế hoạch Thuyền cứu nạn” “Kế hoạch Thuyền cứu nạn” …. Diệp Hỏa lẩm bẩm, chẳng lẽ là 《 Kinh Thánh 》? 《 Kinh Thánh 》 bản tiếng Anh?… không, sẽ không đơn giản như vậy.

Rốt cuộc…

Diệp Hỏa nhíu mày, lại quét mắt qua cuốn sổ, trong đầu chợt lóe lên một ý niệm, đang chuẩn bị viết, trên vai rồi lại nhiều hơn một cái áo khoác. Diệp Hỏa bị dọa đến run một cái, ngẩng đầu nhìn lên, là Sở Hạ Lâm.

“Thật có lỗi.” Sở Hạ Lâm nói, chỉnh lại áo khoác cho Diệp Hỏa, lại hỏi: “Em pha cho anh ly trà?”

“Không cần đâu. Diệp Hỏa nhìn Sở Hạ Lâm nói: “Chốc nữa lại ngủ không được.” “Anh không cần thức đêm sao?” Sở Hạ Lâm nhìn ghi chép lung tung rối loạn kia, tự thấy giải được đoạn mã này chính là một công trình lớn.

“Chỉ có cái này vẫn chưa đủ để anh thức đêm a.” Diệp Hỏa cười cười, hôn bàn tay Sở Hạ Lâm đặt trên vai mình: “Anh sắp xong rồi, em đi ngủ trước đi, đều… mệt mỏi cả đêm.” Hắn một bên nói một bên xoa eo Sở Hạ Lâm.

Sở Hạ Lâm thấy hứng thú, ngồi xuống bên cạnh Diệp Hỏa nói: “Em lại muốn nhìn xem Diệp đại thần tốn bao lâu mới có thể giải được đoạn mã này.”

Diệp Hỏa nhíu mày, này còn không dễ dàng?

Hắn một bên giải mã một bên giải thích cho Sở Hạ Lâm: “Em xem cái này…” Người mã hóa tương đối thông minh, chính là một đoạn mật mã rồi lại dung hợp nhiều lĩnh vực tri thức, hoàn toàn không đơn giản chỉ là đọc sách tra từ điển là có thể đối chiếu ra. Nếu không phải Diệp Hỏa đối với nhiều lĩnh vực đều đã xem qua, đổi lại là Sở Hạ Lâm lệch khoa nhất định là giải không ra đoạn mật mã này.

“Em xem tổ hợp này, ở đây ——” Diệp Hỏa vừa nói xong vai phải bỗng nặng xuống, hắn quay đầu vừa nhìn, Sở Hạ Lâm khăng khăng đòi ở lại nghe hắn giải mã vậy mà đã ngủ rồi.

Diệp Hỏa hôn hôn tóc cậu, chậm rãi đỡ cậu nằm xuống đùi mình, cầm áo che lại vai cậu.

Hắn cúi đầu nhìn Sở Hạ Lâm đang nằm trên đùi mình, đùi giống như… ngoại trừ có hơi ngứa cũng không có nơi nào không thoải mái. Tứ chi đụng chạm có lẽ cũng không đáng sợ như vậy, nếu như đối tượng tiếp xúc là Sở Hạ Lâm mà nói, dường như cũng không phải là khó tiếp nhận như vậy, Diệp Hỏa nghĩ.

Ngày hôm sau Sở Hạ Lâm tỉnh dậy trước Diệp Hỏa, tất cả đây đều phải quy công cho cái eo bị làm suốt cả đêm hôm qua của cậu, cách gãy chỉ còn kém một chút.

Sở Hạ Lâm vừa động Diệp Hỏa cũng tỉnh, hắn thấy Sở Hạ Lâm đang xem đoạn mã hắn vừa giải ra tối hôm qua, đưa tay muốn cướp, bị Sở Hạ Lâm trước một bước tránh ra xa. Phản ứng của Diệp Hỏa dĩ nhiên không kịp Sở Hạ Lâm, lại không đeo kính, tay vừa duỗi một nửa, chữ trên giấy đã bị Sở Hạ Lâm đọc xong.

Thông tin sau khi giải mã giống như cải bắp bị xào qua.

Một dãy mật mã dài như vậy chỉ giải ra một địa chỉ cùng thời gian, chữ ký quả thật giống như suy đoán của Cố Tây An, là Scylla.

Tối hôm qua Diệp Hỏa giải ra kết quả này vốn muốn hủy nó, nhưng Sở Hạ Lâm đang nằm ngủ ngon lành trên đùi mình, xé tờ giấy này khẳng định sẽ đánh thức cậu, mà máy hủy giấy lại dưới lầu, động mà nói hắn càng là không thể nhúc nhích. Diệp Hỏa nhìn khuôn mặt say ngủ của Sở Hạ Lâm mà trong lòng mềm nhũn, nghĩ sáng ngày mai lại nói tiếp.

Nhưng hắn lại quên mất, tiểu tử Sở Hạ Lâm này ngủ giống như chết, hắn rút máu cũng không tỉnh, chính là xé một tờ giấy làm sao có thể đánh thức cậu?!

Cho dù không thể xé nát tờ giấy này, xóa chữ đi cũng được a!

Một lần sảy chân để hận nghìn đời. (*一失足成千古恨  Nhất thất túc thành thiên cổ hận.)

Diệp Hỏa thấy Sở Hạ Lâm xem hết chữ trên giấy, có chút hưng phấn nói với hắn ngày hôm nay liền đi tìm Scylla.

“Đừng đi.” Diệp Hỏa gọn gàng dứt khoát.

Sở Hạ Lâm hơi kinh ngạc: “Vì cái gì?”

Diệp Hỏa nghĩ một chút, đóng lại cửa phòng dùng tay ra hiệu nhỏ giọng với Sở Hạ Lâm. Hắn đem chuyện Chu Tụng có thể là con tốt của “Thuyền cứu nạn”, cùng với khả năng mục đích anh ta tìm đến mình giải thích cho Sở Hạ Lâm một phen, còn nói: “Nếu để Chu Tụng tìm được Scylla, không phải là đóng gói ‘Hải yêu’ đưa đến cho ‘Thuyền cứu nạn’ rồi hay sao.”

“Nhưng Chu Tụng chỉ có một mình.” Sở Hạ Lâm nói: “Nếu như chúng ta theo dõi anh ta, anh ta cũng không làm ra được chuyện gì.”

Diệp Hỏa gật đầu: “Nói thì nói thế… nhưng chúng ta thật sự cần phải đi tìm ‘Hải yêu’ sao?”

Hắn nói tiếp: “Bọn họ có thể cho chúng ta cái gì? Chúng ta hiện giờ điện nước sung túc ăn uống cũng có thể tự cấp tự túc, trên lầu nuôi cá, dưới lầu trứng cũng đã ấp ra gà con.. có chừng ba bốn con gà trống.” Diệp Hỏa gõ gõ bàn nói: “Nếu là em lo lắng vấn về an toàn, ngày hôm qua anh đã kiểm tra an ninh của khu nhà này, ngoại trừ khóa điện tử ra cũng làm thêm khóa vật lý, cổng cũng đã gia cố tốt rồi, chuyện tối hôm trước sẽ không phát sinh thêm một lần nào nữa.”

Cuối cùng, hắn nói: “Chúng ta không cần tài nguyên của bọn họ cũng không cần bọn họ bảo vệ, tìm Scylla làm gì?”

“Tìm bọn họ cũng không nhất định phải hợp tác với bọn họ.” Sở Hạ Lâm nói: “Trao đổi tin tức đơn thuần cũng không có chỗ xấu.” Cậu ngồi xếp bằng trên ghế, tấm rèm của phòng sách còn chưa kéo ra, ánh nắng từ khe hở rọi vào, chiếu đến trên mặt Sở Hạ Lâm, cậu nói:”Hơn nữa… vì cái gì để cho Chu Tụng cùng Scylla  gặp nhau là đóng gói ‘Hải yêu’ đưa cho ‘Thuyền cứu nạn’ mà không phải là đóng gói ‘Thuyền cứu nạn’ đưa cho ‘Hải yêu’?” Cậu cười cười.

Diệp Hỏa nhìn Sở Hạ Lâm, đột nhiên hiểu ra cái gì. Sở Hạ Lâm nói không sai, Chu Tụng chỉ có một mình, cho dù cộng thêm đám người Cam Qua tất cả đều là con tốt của ‘Thuyền cứu nạn’ thì cũng chỉ có bốn người. Nếu bọn họ thật sự là con tốt của ‘Thuyền cứu nạn’, trước lúc bọn họ kịp phản ứng liền diệt khẩu, hoặc là khống chế tiếp tục đào thêm nhiều tin tức cũng có thể xem là một ý kiến hay.

“Anh vẫn là… không muốn đi lắm.”

Diệp Hỏa có tư tâm.

Ngụy Trừng cùng Diệp Diễm.

Hắn nhớ đến chuyện lúc trước, một hơi nghẹn lên cổ họng, khẽ cắn môi lại nuốt xuống. Một hơi này nuốt xuống có trộn lẫn huyết lệ, đến mức trái tim hắn đau nhức. Hắn nắm chặt tay ánh mắt nhìn thẳng về phía Sở Hạ Lâm, những lời “Anh sợ mất đi em” này cho dù thế nào cũng nói không ra.

“Cho dù chỉ một chút rủi ro có khả năng sẽ mất đi em anh cũng không muốn mạo hiểm.”

“Chỉ có em là anh cho dù thế nào cũng không thể mất đi.”

Bàn bạc với Scylla, một lần nữa giao phong chính diện với “Thuyền cứu nạn”, Diệp Hỏa không dám nghĩ cũng không muốn nghĩ…

Hắn vốn dĩ chỉ nghĩ cùng Sở Hạ Lâm ở trong khu chung cư này chậm rãi già đi, cũng chỉ có hai người bọn họ, đám người Chu Tụng đều là chuyện ngoài kế hoạch. Tận thế, một thời đại hoàn mỹ. Không có ánh mắt thế tục, không có áp lực dư luận, ngoại trừ sinh tồn cái gì cũng không cần cân nhắc, chỉ cần sống sót là tốt rồi.

Vì cái gì còn phải mạo hiểm? Vì cái gì còn phải tăng thêm nhân tố không xác định?

Hắn cũng chỉ muốn cùng Sở Hạ Lâm sinh hoạt một cách đơn thuần mà thôi, mà đây chính là chuyện hắn có thể bảo đảm tối đa.

Diệp Hỏa đột nhiên hiểu ra tối hôm trước Sở Hạ Lâm vì cái gì tức giận với hắn như vậy.

Bị bỏ lại một mình sinh hoạt, thật đáng sợ.

Sở Hạ Lâm sao có thể không hiểu Diệp Hỏa. Cho dù là Diệp Hỏa bừng bừng khí thế lúc còn ở trường học ngày trước, hay là Diệp Hỏa một mình ngông nghênh dẫn đầu tinh anh các nơi phản kháng “Thuyền cứu nạn” lúc về sau, hay là Diệp Hỏa đề phòng khắp nơi chỉ cầu an ổn của hiện tại, đều là cậu nhìn thẳng một đường. Mặc kệ là cái nào, đều là Diệp Hỏa của cậu.

Cho dù Diệp Hỏa muốn trở lại chiến trường phản kháng “Thuyền cứu nạn”, hay là nghĩ cứ “An nhàn” mà sống tiếp như thế này, Sở Hạ Lâm đều sẽ làm tốt chuẩn bị vì cái đó.

Nhưng hiện tại… vẫn chưa phải lúc.

Cậu tiến lên trước, vỗ vỗ vai Diệp Hỏa: “Đừng sợ, em sẽ   — — —- vĩnh viễn ở bên cạnh anh, bảo vệ anh.” Cậu tận lực đè nặng hai chữ vĩnh viễn.

“Nếu như Chu Tụng thật sự là con tốt của ‘Thuyền cứu nạn’, này cũng có thể xem là một cách thoát khỏi bọn họ.” Sở Hạ Lâm nói tiếp: “Còn nữa, anh có thể giấu giếm cho Scylla được bao lâu? Bàn bạc thông báo sớm cho Scylla bọn họ cũng không có chỗ xấu.” Cậu nói xong dùng ngón tay vẽ một vòng tròn xuống mặt bàn, ngón trỏ đặt tại một chỗ trong vòng tròn, gắt gao đè lại.

Diệp Hỏa nhìn Sở Hạ Lâm, ánh nắng len lỏi qua tấm rèm chiếu đến trên mặt cậu, khóe miệng người kia chậm rãi cong lên ý cười giảo hoạt lại tự tin. Một nụ cười này, Diệp Hỏa giống như nhìn thấy bản thân mình của mấy năm trước.

Sở Hạ Lâm đi đến trước mặt Diệp Hỏa, nhìn Diệp Hỏa đang hơi ngẩn ra: “Anh thì sao?”

“Cái gì?”

“Em nói em sẽ vĩnh viễn bên cạnh anh, bảo vệ anh, còn anh?” Sở Hạ Lâm nhìn vào mắt Diệp Hỏa, ý muốn đạt được một đáp án rõ ràng lại khiến người an tâm.

Diệp Hỏa biết cậu đang nói đến chuyện đêm trước, hắn giơ tay nhéo nhéo mũi Sở Hạ Lâm: “Cũng một chỗ.” Diệp Hỏa nói: “Mặc kệ phát sinh cái gì, chúng ta đều cùng nhau vượt qua.”

Sở Hạ Lâm chun chun mũi, lúc này mới đấm một cái vào vai Diệp Hỏa: “Tên khốn kiếp anh!” Cậu ôm Diệp Hỏa, tiết ra tất cả ủy khuất vẫn luôn đè nén trong lòng: “Vậy mà còn muốn để lại em một mình!”

Diệp Hỏa vội vàng vỗ lưng Sở Hạ Lâm trấn an cậu, dỗ dành: “Không bỏ lại không bỏ lại.”

“Về sau vĩnh viễn cùng một chỗ!” Sở Hạ Lâm ăn vạ.

“Cùng một chỗ cùng một chỗ.” Diệp Hỏa hôn hôn cổ Sở Hạ Lâm.

Đến sáng Diệp Hỏa nói lại chuyện nhận được truyền tin của Scylla cho đám người cảnh sát biết, hắn ăn xong một muỗng cháo nói: “Cam tổ, chú đi cùng cháu đến gặp bọn họ, như thế nào?”

Chu Tụng khẳng định không thể dẫn theo, còn về anh em Cố gia… Diệp Hỏa cũng có băn khoăn. Đã lâu như vậy bọn họ chưa từng nhận được tin tức của “Hải yêu”, Cố Tây An là người đầu tiên nhận được truyền tin, mà cậu ta lại có thể trực tiếp bỏ qua “Hải yêu” đoán ra đối phương là Scylla, này cũng không khỏi khiến người sinh nghi.

Mà Sở Hạ Lâm… Diệp Hỏa không dấu vết liếc mắt ra hiệu với cậu một cái, bảo cậu để ý Chu Tụng, Sở Hạ Lâm tất nhiên hiểu ý. Thông qua cuộc chiến trong đêm trước, Sở Hạ Lâm cũng thăm dò bản lĩnh của bọn họ. Nhóm cảnh sát này còn lâu mới lợi hại bằng Chu Tụng, ít nhất, đối với Sở Hạ Lâm mà nói vẫn không đủ gây hoảng sợ. Nghiêm túc huấn luyện không phải giả, nhưng trường kiếm trong tay Sở Hạ Lâm, đấu lại ba vị cảnh sát này vẫn là không thành vấn đề.

Cam Qua nghe Diệp Hỏa nói xong nhìn về phía hắn, không nói gì, chỉ gật đầu.

Giống như Diệp Hỏa đoán, Chu Tụng cũng biểu đạt ý nguyện thay thế Cam Qua, Cam Qua ít nói lúc này mới lên tiếng: “Chú cũng đã lâu không ra ngoài rồi, thật vất vả mới có cơ hội ra ngoài đi dạo, con còn không cho chú thổi chút gió sao?”

Chu Tụng cười nói: “Vết thương của ba Cam cũng vừa khỏi, đi dạo sân thượng không phải cũng giống nhau sao? Thân thể này của người, sáng mai con mang mấy chậu hoa về, người trồng mấy cây hoa cũng không tồi a.”

“Thân thể này của chú làm sao?” Cam Qua nhìn Chu Tụng, lời vừa ra khỏi miệng không giận mà uy.

Anh em Cố gia nhìn Chu Tụng cùng Cam Qua, yên lặng gắp thịt trong mâm.

“Nếu không tôi đi cùng mấy người?” Chu Tụng vẫn còn làm nỗ lực cuối cùng.

“Là đi gặp mặt cũng không phải đánh nhau a, đi nhiều người như vậy làm gì?” Diệp Hỏa nói.

Ăn sáng xong, Diệp Hỏa liền cùng Cam Qua ra cửa, trước khi đi Diệp Hỏa dặn rõ từng cái đối với việc nuôi cá và gà cùng với thu hoạch gieo trồng trong lồng kính, hai kẻ tham ăn Cố gia ghi vào trong lòng.

Chu Tụng vỗ vai Diệp Hỏa, lại nắm chặt tay Diệp Hỏa, muốn nói lại thôi. Anh nhìn Cam Qua, cuối cùng chỉ nói một câu: “Trên đường cẩn thận.” Ánh mắt rồi lại rơi xuống người Diệp Hỏa.

Diệp Hỏa gật đầu, quay người nhìn thoáng Sở Hạ Lâm liền đi xuống lầu, Cam Qua tay cầm một cây trường thương ở trong kho vũ khí của Sở Hạ Lâm đi phía sau Diệp Hỏa.

Hai người không cần tìm tiếp tế, cũng liền không dùng chiếc xe tải kia, Cam Qua khởi động một chiếc xe Jeep chở Diệp Hỏa một đường thẳng đến nơi đã hẹn trước. Dọc đường đi Diệp Hỏa đều nghĩ mình quả thật nên học lái xe, bằng không nếu như Cam Qua lái xe đi, mình cũng không thể một đường đi bộ về nhà đi?

Chính là học với ai đây? Là Sở Hạ Lâm với kỹ thuật phóng khoáng phi xe cực phẩm kia? Anh em Cố gia chỉ biết lái xe số tự động, Chu Tụng lái xe ngược lại không tệ… nhắc đến Chu Tụng…

Diệp Hỏa yên lặng nắm chặt thứ Chu Tụng nhét vào túi quần trang phục phòng hộ của hắn trước khi đi.

Là một khẩu súng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi