TANG VŨ

Editor: Imelda Phạm.

Lòng trung thành của nàng, cả đời chỉ dành cho một người, mà trái tim của nàng, kiếp này cũng chỉ nguyện trao người đó...

Nhưng mà, hết thảy những yên bình cùng tốt đẹp mà Tang Vũ nhìn thấy, đều ở một năm trước từ từ bị đánh vỡ...

Năm đó, bọn họ đi xuống phía Nam, vô tình gặp được Lý Uyển Nhi.

Người trong Dược Cốc mỗi năm đều ra ngoài cứu tế, lần ấy, Lý Uyển Nhi đang xem bệnh phát thuốc ngoài phố, vô tình bắt gặp bọn họ. Nàng vô cùng nổi bật giữa đám đông - y phục trắng tuyết, khăn mỏng che đi nửa mặt, để lộ đôi mắt sáng như minh châu, mày liễu tinh tế, thoạt nhìn hệt như tiên tử lần đầu đến với nhân gian.

Khi ấy, một người vốn không thích tham gia náo nhiệt như Lục Thần lại hòa vào đoàn người, ngay ngắn xếp hàng. Tang Vũ đứng bên cạnh hắn, trong lòng âm thầm cảm thấy rất kỳ quái.

Chờ mãi cũng tới phiên bọn họ. Lục Thần tự nhiên ngồi xuống trước mặt Lý Uyển Nhi, vươn tay cười nói, "Làm phiền cô nương."

Lý Uyển Nhi thấy người trước mặt là một nam tử tướng mạo anh tuấn, ngây người trong chốc lát, sau đó mỉm cười chạm cổ tay hắn. Giọng nói trong trẻo tựa chuông ngân, "Vị công tử này quanh năm lo nghĩ, trong người hơi nóng." Nàng quay đầu phân phó nha hoàn, "Lấy cho vị công tử này một gói Hạnh trà."

Lục Thần nhướn mày, cười đến động lòng người, "Đa tạ cô nương. Tại hạ Lục Thần, không biết cô nương xưng hô thế nào?"

"Ta họ Lý."

Cuộc đối thoại này khiến cho Tang Vũ càng thêm khó hiểu - Các chủ lại thẳng thắn nói ra tên thật của mình?

Tang Vũ nhận lấy gói thuốc mà nha hoàn đưa tới, liếc mắt quan sát Lục Thần.

Hắn tiêu sái đứng lên, "Lý cô nương, cáo từ."

Trước khi rời đi, hắn quay đầu nhìn thoáng qua, vừa vặn bắt gặp ánh mắt Lý Uyển Nhi đang nhìn mình. Nàng làm như không có chuyện gì, cúi đầu tiếp tục xem bệnh, nhưng gương mặt vẫn không khỏi đỏ lên.

Lục Thần khẽ cười, nói với Tang Vũ, "Giúp ta điều tra Lý cô nương kia."

"Vâng." Tang Vũ tuy rằng ngoan ngoãn nghe lời, nhưng trong lòng lại cảm thấy phiền muộn.

Lý Uyển Nhi, nhân xưng Dược Cốc y tiên, đứng thứ ba trong bảng mỹ nữ giang hồ.

Lục Thần sau khi nghe xong tin tức Tang Vũ mang về chỉ nở nụ cười, không nói gì hết.

Nhưng sáng hôm sau, Các chủ lại giao nàng một phong thư, bảo nàng đưa tới Dược Cốc.

Đó chính xác là một phong bái thiếp.

Dược Cốc vui vẻ nhận thiếp. Không quá ba ngày, Lục Thần tới thăm Dược Cốc.

"Vị này là?" Lý Uyển Nhi nhìn Lục Thần, lại nhìn sang Tang Vũ.

"Nàng là nha hoàn của ta." Lục Thần đáp lại, quay sang nói với Tang Vũ, "Ngươi lui xuống trước đi."

Tang Vũ nhìn hắn, nhất thời ngây ra. Trước kia, mỗi lần gặp khách, Lục Thần chưa bao giờ đẩy nàng sang chỗ khác.

"Lát nữa quay lại đón ta là được." dứt lời, Lục Thần liền rời đi theo Lý Uyển Nhi.

Tang Vũ nhìn bóng lưng hai người dần khuất dạng, ngực trái chợt thắt lại - Các chủ, có phải người...

Nàng liều mạng cắt đứt ý nghĩ của chính mình - sẽ không, Thiên Diệp Các và danh môn chính phải sẽ không bao giờ xảy ra chuyện kia.

Liên tiếp mấy ngày sau đó, Lúc Thần đều đẩy nàng ra, một mình ở cạnh Lý Uyển Nhi. Tang Vũ cảm thấy lòng nóng như lửa đốt, nhưng thân là hộ pháp, nàng không thể làm trái mệnh lệnh của Các chủ. Rốt cục ngày về cũng tới, lúc này Lục Thần mới cáo biệt Dược cốc, quay lại Thiên Diện Các.

Tang Vũ thở phào nhẹ nhõm. Thiên Diệp Các và Dược Cốc cách nhau xa như vậy, qua lại một chuyến cũng mất cả tháng. Các chủ và Lý Uyển Nhi, chung quy cũng chỉ tới đây thôi!

Kỳ thực, Tang Vũ nghĩ thế cũng chính là thừa nhận giữa Lục Thần và Lý Uyển Nhi có thứ tình cảm kia, chỉ là nàng vẫn cứ cố chấp lảng tránh mà thôi.

...

Cuộc sống tựa hồ trở lại quỹ đạo ban đầu, Tang Vũ và Lục Thần một lần nữa dính lại với nhau như hình với bóng.

Thật tốt! - Nàng đã nghĩ vậy.

Lục Thần hoàn toàn giống với trước đây, vô cùng gần gũi với nàng, dù là gặp khách hay ra ngoài đều sẽ mang nàng theo.

Một ngày nọ, Lục Thần một mình ngồi đánh cờ trong đình giữa hồ. Tang Vũ như thường lệ canh giữ bên ngoài.

Nói là hộ pháp, nhưng kỳ thực nàng giống với "ám vệ" trong lời của các môn phái khác hơn. Có điều việc này chẳng có gì không tốt, nhờ nó mà nàng mới có thể thời thời khắc khắc ở cạnh bên hắn, đó là điều nàng mong muốn nhất.

"Phành...phạch..." - một con bồ câu đưa thư bay thẳng tới đình. Tang Vũ nhanh nhẹn nhảy lên tóm lấy bồ câu, gỡ ống trúc nhỏ xinh trên chân nó xuống. Nàng xoay người bước vào trong đình, cung kính đứng trước mặt hắn, "Các chủ, có bồ câu đưa tin."

Lục Thần đặt con cờ màu đen trên tay xuống, nhận lấy ống trúc, mở ra rồi nhìn thoáng quá, vô thức mỉm cười.

Chẳng lẽ có tin tốt? - Tang Vũ thầm nghĩ, yên lặng chờ hắn phân phó.

"Tang hộ pháp." Giọng điệu của hắn nghe ra rất vui mừng.

"Dạ."

"Ngươi làm hộ pháp của ta đã ba năm rồi, ta lại chưa biết sinh thần của ngươi."

Tang Vũ hơi kinh ngạc, cảm thấy lời này rất không liên quan, nhưng nàng rất nhanh trả lời, "Thuộc hạ không nhớ rõ."

"Không nhớ rõ?" Lục Thần nổi lên hứng thú, "Tại sao lại không nhớ rõ?"

"Ký ức của thuộc hạ bắt đầu từ khi thuộc hạ theo sư phụ học nghệ, chỉ nhớ năm ấy hình như mình bốn tuổi, nhưng thứ khác hoàn toàn không biết." Thời thơ ấu cô đơn như vậy, nàng lại rất thản nhiên nói ra, giống như chuyện này chẳng hề liên quan tới mình.

"Hóa ra là vậy." Lục Thần nghe xong cũng không có phản ứng gì, cầm con cờ khi nãy lên, rồi lại nhẹ nhàng hạ xuống. Hắn nhìn bàn cờ, cầm một quân trắng, "Chọn ngày không bằng gặp ngày, từ giờ cứ coi hôm nay là sinh thần ngươi đi, thấy thế nào?"

"Tạ ơn Các chủ." Nàng không quan tâm đến sinh thần của mình, chỉ cần là hắn nói, nàng đều nghe theo.

Đối với sự bằng lòng dễ dàng của nàng, Lục Thần cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, Tang hộ pháp luôn luôn như vậy. Hắn quay đầu nhìn nàng, mỉm cười, "Ngươi muốn lễ vật gì trong ngày này?"

"Thuộc hạ..." Nhìn nụ cười của hắn, Tang Vũ nhất thời ngây người. Nàng muốn...Các chủ. Tang Vũ cố gắng xóa tan mộng tưởng trong đầu, nói ra lời mà một thuộc hạ tốt nên nói, "Có thể cống hiến sức lực cho Các chủ, thuộc hạ không cầu gì khác."

Lời này nếu là từ miệng người khác, có lẽ chỉ là nói cho có, nhưng đây thực sự là ý nghĩ của nàng. Lòng trung thành của nàng, cả đời chỉ dành cho một người, mà trái tim của nàng, kiếp này cũng chỉ nguyện trao người đó...

Lục Thần cong khóe miệng, "Ta biết là ngươi sẽ nói vậy."

Cái này...Tang Vũ cúi đầu, gương mặt hơi nóng lên.

Lục Thần tiếp tục nói, " Tang hộ pháp quả nhiên là khác biệt... Ngươi nói xem, nữ tử thông thường sẽ thích lễ vật gì vào dịp sinh thần?"

Vấn đề này, Tang Vũ quả thực không thể nghĩ ra. Nàng còn chưa kịp trả lời, Lục Thần đã lại lên tiếng, "Không đúng! Nàng không phải là nữ tử thông thường.", hắn nhìn bàn cờ, cười dịu dàng đến lạ, "Ngươi nói, Lý cô nương sẽ thích lễ vật gì?"

Đã lâu không nghe đến ba chữ "Lý cô nương" này, nhưng Tang Vũ vẫn là trong nháy mắt phản ứng lại - Hắn đang nói đến Lý Uyển Nhi.

Hai tay không khỏi nắm chặt, nàng cố chấp không chịu trả lời.

Lục Thần thấy nàng cứng đờ người, khẽ nhếch môi, có chút tự giễu nói, "Là tại ta, tâm tính của Tang hộ pháp không giống nữ tử thông thường. Ngươi lui xuống trước đi."

"Vâng."

Tang Vũ trở ra ngoài đình, trong lòng ngũ vị tạp trần. Mấy ngày nay, bồ câu đưa tin ra vào Thiên Diệp Các rất nhiều, lẽ nào đều là thư từ qua lại của Các chủ và Lý Uyển Nhi!? Vậy là vừa rồi nàng bắt bồ câu xuống, gỡ thư giao cho hắn, chính là giúp bọn họ đưa tình sao!?

Nàng ngửa đầu nhìn trời, hai mắp híp lại...

Bồ câu đưa tin sao...

Một khắc kia, trong đầu nàng bất chợt trào dâng ý chí chiến đấu đã lâu không thấy.

Ý chí mạnh mẽ như vậy, chỉ từng có khi nàng còn là Hoa Ngũ...

Thứ mình muốn, nhất định phải cạnh tranh bằng chính sức mình!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi