Thượng
Đưa tay lật xem lịch, Nguyệt Quỳnh có chút bồn chồn không yên. Hôm nay là ngày hai mươi chín tháng hai, ngày mai là mùng một tháng ba, không giống với năm trước, tháng hai năm nay là tháng nhỏ, nói cách khác, năm nay không có ngày sinh thần của Nghiêm Sát. Có nên chuẩn bị chút gì không? Nhìn về phía đôi tay nhỏ bé đang quơ quơ trong nôi, nghe Tiểu Yêu không ngừng bập bẹ, Nguyệt Quỳnh cười híp mắt, nhưng trong nháy mắt hắn lại lập tức sầu mi khổ kiểm [cau mày], sao Tiểu Yêu lại không nghe lời như vậy, nói thế nào cũng không chịu thay đổi dung mạo.
Diệp Lương đang ngồi cạnh nôi chơi đùa với tiểu thiếu gia, nghe thấy thiếu gia thở dài, liền quay đầu lại: “Thiếu gia, làm sao vậy?”
”Bộ dáng của Tiểu Yêu . . . . . phải làm sao bây giờ?”
Diệp Lương nhẹ nhàng nói: “Thiếu gia không cần lo lắng, ai lại nghĩ đến quan hệ giữa tiểu thiếu gia và “hắn” chứ? Có phu nhân cùng Từ công tử, tiểu thiếu gia sẽ không sao đâu.”
Nguyệt Quỳnh lẩm bẩm vài câu mà Diệp Lương không nghe rõ, thấy thiếu gia lại xem lịch, hắn cũng không hỏi nữa, tiếp tục chơi đùa với tiểu thiếu gia. Nguyệt Quỳnh nhìn chằm chằm vào tấm lịch, trong đầu lại nghĩ về chuyện khác, vạn nhất để cho Nghiêm Sát phát hiện quan hệ giữa Tiểu Yêu và “hắn”, vậy phải làm sao đây? Điều may mắn duy nhất chính là Nghiêm Sát chưa từng gặp qua “hắn”. Hai mươi chín, hai mươi chín, có nên chuẩn bị thọ lễ hay không? Trước kia không biết thì thôi, hiện tại đã biết rồi mà lại giả vờ như không biết thì thật có lỗi.
”Hồng Hỉ Hồng Thái.”
”Đến đây.”
Hồng Hỉ Hồng Thái đang bận việc bên ngoài, vội lau tay bước vào phòng, Nguyệt Quỳnh buông lịch xuống: “Gọi Hoa Chước An Bảo đến đây đi, ta có việc muốn thương lượng với các ngươi.”
”Dạ vâng.”
Rất nhanh, Hoa Chước cùng An Bảo đã đến đây. Bảo Hồng Thái đóng cửa lại, Nguyệt Quỳnh nhìn năm người đang chờ hắn nói chuyện một lúc, rồi mới do dự nói: “Hôm nay là hai mươi chín tháng hai.”
”Ân.”
”Ngày mai là mùng một tháng ba.”
”A.”
Nguyệt Quỳnh nuốt nuốt nước miếng: “Các ngươi nói ta có nên chuẩn bị một phần thọ lễ hay không?”
Năm người há hốc mồm. “Nguyệt Quỳnh (công tử / thiếu gia), ngài chuẩn bị thọ lễ cho ai?”
Đôi mắt to của Nguyệt Quỳnh liếc trái liếc phải, có vẻ chột dạ. “Ngô. . . . . . sinh thần của Nghiêm Sát . . . . ngày ba mươi tháng hai.”
Hiểu rồi! Đôi mắt của bốn người kia lộ ra vẻ kinh hỉ, kẻ còn lại bày ra vẻ mặt không hài lòng.
”Thiếu gia, ngài muốn chuẩn bị thọ lễ cho Nghiêm Sát?” Có kẻ mất hứng.
”Công tử, ngài muốn chuẩn bị thọ lễ cho Vương gia?” Có người rất kích động.
”Nguyệt Quỳnh, ngươi muốn tặng thọ lễ cho Vương gia a.” Có vẻ tươi cười trên mặt một người làm cho Nguyệt Quỳnh không ngẩng đầu lên nổi.
Nguyệt Quỳnh lật giở tấm lịch, giả vờ trấn định. “A, ân, ta chỉ là tìm các ngươi thương lượng thương lượng. Năm nay không có ngày ba mươi, ta có nên chuẩn bị thọ lễ hay không. A, ân, trong phủ dường như cũng không có động tĩnh gì, vậy, a, ân, không chuẩn bị.”
Hồng Hỉ Hồng Thái vừa nghe liền lo lắng, Diệp Lương cao hứng, Lê Hoa Chước lập tức nói: “Gần đây Vương gia bề bộn nhiều việc, năm nay lại không có ngày ba mươi, sợ rằng tất cả mọi người đều đã quên. Nguyệt Quỳnh, ai cũng có thể quên, nhưng ngươi không thể quên. Thọ lễ kỳ thật cũng không cần phải quý trọng gì, trời cũng sắp tối, dù muốn xuất phủ đi chọn lễ vật cũng không còn kịp nữa.”
Ánh mắt hắn lóe sáng, tiếp tục nói: “Nếu không thì cứ như vậy đi. Vương gia không thích hỗn loạn, Nghiêm quản gia cũng không phân phó gì, chúng ta coi như không biết chuyện này. Nguyệt Quỳnh, ta trở về suy nghĩ thêm cho ngươi, khi nào nghĩ xong sẽ nói cho ngươi biết, buổi tối lúc Vương gia trở về ăn cơm, ngươi liền đem thọ lễ đưa cho Vương gia.” Nói xong, hắn lôi kéo An Bảo rời đi.
Hồng Hỉ huých vai Hồng Thái, Hồng Thái nói tiếp: “Buổi tối, ta cùng Hồng Hỉ làm vài món ngon, vừa lúc sáng nay Nghiêm quản gia đưa gà và cá đến, ta đi chuẩn bị.” Nói xong, hai người liền đứng dậy chạy đi.
Trong phòng nháy mắt chỉ còn lại Nguyệt Quỳnh cùng Diệp Lương. Diệp Lương rất muốn khuyên bảo thiếu gia rằng không cần phải để ý đến sinh thần của Nghiêm Sát, nhưng thấy vẻ hoảng hốt của thiếu gia khi nhìn chằm chằm vào ngày hai mươi chín trên lịch, lời nói đã đến bên miệng đành bị hắn cố gắng nuốt xuống. Nghiêm Sát có cái gì tốt, sao thiếu gia lại thích hắn? Lại trở về bên nôi chơi đùa với tiểu thiếu gia, Diệp Lương vẫn nhịn không được mà bực mình, Nghiêm Sát không có chỗ nào xứng đôi với thiếu gia cả.
Bồn chồn không yên đợi gần nửa canh giờ, Nguyệt Quỳnh bị Lê Hoa Chước gọi ra ngoài, nói rằng có chút việc hắn không tiện nói trước mặt Diệp Lương. Cùng Nguyệt Quỳnh đi dạo loanh quanh trong vườn, Lê Hoa Chước nói: “Vừa nãy ta cùng An Bảo đã thảo luận nửa ngày, nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy rằng ngươi không cần phải chuẩn bị thọ lễ gì cho Vương gia cả, buổi tối Vương gia trở về, ngươi chỉ cần ôn nhu với Vương gia một chút, chủ động một chút, liền khiến Vương gia cao hứng [vui vẻ, hạnh phúc] hơn bất kỳ thọ lễ gì ngươi có thể tặng cho Vương gia.”
”Ân?” Cái gì gọi là ôn nhu một chút, chủ động một chút? Ôn nhu cái gì, chủ động cái gì a?
”Nguyệt Quỳnh, Vương gia thật sự là một người mạnh mẽ, chuyện lớn bé trong phủ đều do hắn quản lý, chuyện triều đình cũng do hắn gánh vác. Nếu là người bình thường như ngươi và ta, sợ rằng đã sớm bị áp lực đè chết. Nhưng dù Vương gia lợi hại thế nào, chung quy cũng sẽ thấy mệt mỏi, cũng có lúc muốn tìm ai đó để dựa vào. Buổi tối Vương gia trở về, ngươi chủ động hầu hạ Vương gia, nói vài câu mềm mỏng nhẹ nhàng với Vương gia, khiến cho Vương gia có thể thư giãn, không phải như thế tốt hơn so với bất kỳ thọ lễ nào sao?”
Nguyệt Quỳnh giật mình ngây ngốc: “Thế nào gọi là hầu hạ? Thế nào gọi là lời nói mềm mỏng?”
Lê Hoa Chước hơi bất ngờ, hắn ha hả cười vài tiếng, ánh mắt lấp lánh: “Cũng không quá miễn cưỡng đâu.” Tiến đến bên tai Nguyệt Quỳnh, hắn nhỏ giọng nói nói mấy câu, Nguyệt Quỳnh ngạc nhiên đến mức lui vài bước về phía sau, mắt to mở lớn, bối rối khác thường. Đó gọi là hầu hạ sao? Không, hắn không làm được.
Lê Hoa Chước từng bước đến gần, giữ lấy vai Nguyệt Quỳnh, đột nhiên nghiêm túc nói: “Nguyệt Quỳnh, chúng ta đều nhìn thấy tâm Vương gia dành cho ngươi, chỉ là bảo ngươi hầu hạ một chút, có gì khó xử chứ?”
”Hoa Chước. . . .” Mặt Nguyệt Quỳnh có chút phát sốt, “Có cái nào khác không. Cái này, này. . . . . Ta không làm được.”
Đôi mắt Lê Hoa Chước lại lóe sáng, tiến đến bên tai Nguyệt Quỳnh nhỏ giọng nói vài câu, Nguyệt Quỳnh lúc này còn bị kinh hách hơn, trực tiếp nhảy vài bước về phía sau, lắp bắp nói: “Không, không được, không được.” Sao Hoa Chước lại trở nên không đứng đắn thế này?
Lê Hoa Chước khoanh tay, thở dài: “Thọ lễ để tặng cho Vương gia mà ta có thể nghĩ ra chính là đây. Kỳ trân dị bảo, Vương gia có dư; vàng bạc tiền tài, Vương gia lại càng không thiếu. Nguyệt Quỳnh, chắc ngươi còn nhớ rõ trước khi Tiểu Yêu xuất thế, có lần ngươi đã ôm Vương gia trước mặt ta cùng Nghiêm quản sự.”
Mặt Nguyệt Quỳnh không còn phát sốt mà đã bừng cháy. “A, đó, ân, ta, ân, nhất thời kích động.”
Lê Hoa Chước cười đầy thâm ý, nói: “Chuyện sau đó, ngươi nhất định không biết. Mấy ngày sau, tâm tình của Vương gia tốt đến mức ngay cả những người ở tiền phủ cũng nhìn ra được. Ta còn nhìn thấy Vương gia nở nụ cười.”
”Hắn nở nụ cười?” Nguyệt Quỳnh khiếp sợ, ở bên người nọ lâu như vậy nhưng hắn chưa bao giờ thấy người nọ cười.
Lê Hoa Chước mở to mắt nói nói dối, tiếp tục hạ dược mạnh: “Không chỉ ta, bọn người Nghiêm quản sự cũng thấy được.”
Nguyệt Quỳnh có chút hoảng hốt, hắn chỉ là nhất thời kích động. Mỗi khi nhớ lại, hắn đều rất hối hận. Nghiêm Sát cười. . . . Không biết sẽ thế nào. Hôm đó hắn chỉ ôm y, y liền nở nụ cười? Chẳng lẽ bình thường hắn đối xử với Nghiêm Sát rất không tốt? Nguyệt Quỳnh cúi đầu nhớ lại, nghĩ tới nghĩ lui cũng không rõ. Vì sao hắn hầu hạ Nghiêm Sát một chút, nói vài câu mềm mỏng với Nghiêm Sát, người nọ sẽ rất cao hứng [vui vẻ, hạnh phúc]? Trước kia hắn cũng hầu hạ Nghiêm Sát không ít, lần nào cũng bị y biến thành vài ngày không xuống giường được, nhưng chưa từng thấy y cười, đó cũng không phải là hầu hạ một chút, mà là hầu hạ rất nhiều a.
Lê Hoa Chước cũng không quấy rầy, lẳng lặng chờ Nguyệt Quỳnh suy nghĩ. Đợi đến khi hắn nghĩ xong chuyện buổi tối sau khi ăn cơm cùng An Bảo, sẽ làm mũ lão hổ cho Tiểu Yêu, lúc này Nguyệt Quỳnh mới suy nghĩ ổn thỏa.
Đôi mắt to loạn phiêu, Nguyệt Quỳnh vừa liếc trái liếc phải vừa nói với hắn: “A, ân, ta đang nghĩ, chắc là Tiểu Yêu đã đói bụng rồi, một mình Tiểu Diệp Tử không uy nó được.”
”Vậy chúng ta trở về đi.” Nụ cười của Lê Hoa Chước khiến cho Nguyệt Quỳnh có chút không thể ngẩng đầu lên. Hắn còn chưa quyết định mà, chột dạ cái gì a.
Đến giờ cơm tối, Nghiêm Sát đúng giờ trở về. Tuy tháng ba đã gần kề, nhưng vẫn mưa dầm không dứt, thừa dịp hôm nay đẹp trời, y tranh thủ chạy khắp nơi một vòng, luyện binh, khi trở về, vạt áo đã dính đầy bùn đất. Rửa sạch tay và mặt, thay đổi một bộ xiêm y sạch sẽ, trên người không quá ẩm ướt, y mới đi đến bên giường, ngồi xuống, nhìn kẻ từ sau khi y bước vào liền cúi đầu giả vờ đọc sách. Vì sao có thể khẳng định là giả vờ? Y bước vào phòng đã nửa ngày, sách trên tay người này vẫn chưa lật qua một trang!
”Hồng Hỉ Hồng Thái có đắp dược cho ngươi không?”
Nguyệt Quỳnh gật gật đầu: “Có, còn lấy rượu trắng chà xát nữa.” Những ngày mưa dầm vừa đến, cánh tay phải của hắn liền ê ẩm đau, thống khổ không nói nổi, cũng may dược mà Từ đại phu cho rất hiệu quả. Lấy bố khăn nóng đắp lên, để hơn một canh giờ, cánh tay sẽ không khó chịu như trước nữa.
Nói chuyện, mông Nguyệt Quỳnh xê dịch, vẫn cúi đầu, Nghiêm Sát nhíu mày: “Lại miên man suy nghĩ cái gì?” Y không thích Nguyệt Quỳnh trốn tránh mình, phi thường không thích. Thân thể Nguyệt Quỳnh run lên, nghĩ đến chuyện hắn phải làm, mặt liền nóng lên, không chỉ mặt nóng lên, mà cả người đều đang nóng lên.
Xê dịch một hồi, cảm thấy Nghiêm Sát muốn phát hỏa, hắn khẽ đưa tay lật một trang sách: “A, ân, hôm nay, bận rộn nhiều việc?”
Nghiêm Sát nhìn hắn nửa ngày rồi đáp: “Ân.”
”A. . . . .” Nguyệt Quỳnh vẫn không dám giương mắt nhìn, lại lật thêm một trang, rõ ràng là trong lòng đang bối rối.
”Đói bụng rồi chứ.”
Lục mâu lóe sáng: “Đói bụng. Ăn cơm.”
”Hảo.”
Lúc này có người gõ cửa, sau đó cửa bị đẩy ra, Hồng Hỉ Hồng Thái bưng khay tiến vào, dọn từng món ăn lên bàn. Sau khi ra vào mấy đợt, thức ăn trên bàn phong phú thịnh soạn, còn có rượu. Nghiêm Sát nhìn bàn ăn, lại nhìn người vẫn thủy chung không nhìn y, y giật lấy vật trang trí trên tay Nguyệt Quỳnh.
”Ăn cơm!”
”Ân!”
Nhanh chóng lẻn đến bàn, ngồi xuống, Nguyệt Quỳnh vẫn cúi đầu. Nhìn chằm chằm hắn từ phía sau một hồi, Nghiêm Sát mới đi đến bên bàn ngồi xuống, định ăn cơm xong sẽ ép hỏi tiếp.
Đột nhiên một bàn tay nhanh nhẹn hơn y cầm lấy bát của y, một tay múc canh, múc cơm cho y, còn rót rượu. Vô sự xum xoe phi gian tức đạo, [không có chuyện gì mà xum xoe, chẳng phải kẻ gian thì cũng là trộm] bộ dáng của Nguyệt Quỳnh nhìn thế nào cũng giống như đã làm sai chuyện gì đó, Nghiêm Sát nhíu mày. Bất quá y không hỏi gì cả, sau khi múc cơm, múc canh cho Nguyệt Quỳnh, y mồm to uống rượu, sau đó vùi đầu ăn cơm. Nguyệt Quỳnh cũng bắt đầu ăn cơm, bất quá vừa ăn lại vừa thỉnh thoảng trộm ngắm Nghiêm Sát, sắc mặt ửng hồng, trong mắt đầy vẻ dao động.
Khi Nghiêm Sát ăn xong cơm rồi, trong bát Nguyệt Quỳnh vẫn còn nửa chén cơm. Lục mâu trầm trọng, y đưa tay cầm lấy bát của Nguyệt Quỳnh, thô giọng hỏi: “Lại miên man suy nghĩ cái gì?” Không hỏi thì may mắn, vừa hỏi xong, đôi mắt Nguyệt Quỳnh càng dao động hơn. Chột dạ, hoảng hốt buông đôi đũa xuống, đầu của hắn gần như sắp vùi vào mặt bàn.
Ngón tay thô ráp nâng mặt Nguyệt Quỳnh lên, hỏi lại: “Lại miên man suy nghĩ cái gì?”
Nguyệt Quỳnh nhìn nhìn bàn ăn, nhìn nhìn chiếc giường lớn, nhưng lại không nhìn Nghiêm Sát, cảm thấy đối phương đã sắp hết kiên nhẫn, hắn mới hàm hồ nói: “Hôm nay hai mươi chín.”
”Ân.” Ngón tay dùng sức.
Nguyệt Quỳnh không thể không nhìn Nghiêm Sát, lẩm bẩm: “Ngày mai, mùng một, tháng ba.”
Lục mâu nheo nheo, sau một lúc lâu, Nghiêm Sát mới buông tay, thanh âm thô dát: “Lên giường đi!” Nói xong thì định ôm Nguyệt Quỳnh. Nguyệt Quỳnh lập tức đè tay y lại, ánh mắt dao động, nuốt nuốt nước miếng, dưới ánh nhìn chằm chằm khiến hắn hoảng hốt của đối phương, hắn lại nghẹn ra một câu: “Ta, ân, Tiểu Yêu, a, ngươi nhắm mắt lại đi.”
Nghiêm Sát nhìn Nguyệt Quỳnh một cái thật sâu, nhắm mắt lại. Nguyệt Quỳnh kích động đứng lên, do dự nửa ngày, mới đi đến bên giường, lấy vật mà hắn đã nhờ Hoa Chước tìm giúp từ dưới gối đầu ra. Đeo lên cổ tay trái, hắn nuốt nuốt nước miếng, hít sâu vài lần, mới mở miệng: “Mở mắt ra đi.”
Nghiêm Sát mở mắt, nhìn chăm chú đến mức ngay lúc đó Nguyệt Quỳnh liền muốn chạy đi. Nhưng đã như vậy, hắn lại không thể lùi bước. Cũng không hiểu rõ vì sao mình nhất định phải tặng Nghiêm Sát một lễ vật sinh thần, Nguyệt Quỳnh giơ tay trái, sau khi tiếng chuông thanh thúy vang lên, hắn nhẹ nhàng xoay một vòng.
Không có phối nhạc, không có nhịp trống, trong phòng chỉ có tiếng chuông thanh thúy thay cho tiếng nhạc. Khiêu khúc vũ do mình tự biên, Nguyệt Quỳnh không dám nhìn Nghiêm Sát, hắn cảm thấy mình sẽ bị ánh mắt của đối phương đốt cháy. Bởi vì chỉ có một cánh tay, thỉnh thoảng tiếng chuông sẽ bị tạm dừng, nhưng điều nhỏ nhặt này không hề ảnh hưởng đến kỹ thuật nhảy hoàn mỹ của Nguyệt Quỳnh. Ánh mắt Nghiêm Sát chăm chú dán chặt vào thân người đang xoay tròn của Nguyệt Quỳnh, chăm chú nhìn vào đôi mắt đầy vẻ xấu hổ của Nguyệt Quỳnh, chăm chú nhìn vào cánh tay phải ở yên một bên, không thể dụng lực của Nguyệt Quỳnh.
Tiếng chuông rất không tự nhiên ngừng lại. Kẻ còn chưa khiêu xong, vẫn đang đắm chìm trong khúc vũ thì bị một tòa núi nhỏ đột nhiên xuất hiện trước mặt, khom người bế hắn đặt lên giường. Sau đó màn bị người xả xuống, hắn chưa kịp nói gì, đã bị người kia chặn miệng. Khúc vũ của hắn còn chưa có khiêu xong mà, lễ vật của Hồng Hỉ Hồng Thái, Hoa Chước An Bảo còn chưa được đưa lên, bàn ăn còn chưa được thu dọn, Tiểu Yêu. . . . . Đêm nay, ngoại trừ la to xin tha, Nguyệt Quỳnh rốt cuộc không thể nói được lời gì khác. Hắn rất hối hận, hối hận vì đã khiêu vũ cho Nghiêm Sát. Nếu hắn nghe theo lời Hoa Chước, tự mình hầu hạ Nghiêm Sát tắm rửa hoặc là hôn y một chút, có phải sẽ không thảm như vậy hay không?
Thô suyễn nhìn người đang khóc xin tha dưới thân y, Nghiêm Sát tự mình rút ra, hung hăng hôn lên môi hắn. Y còn dùng miệng cẩn thận nhấm nháp Nguyệt Quỳnh một lần, thậm chí còn đem bạch trọc mà hắn phun ra, nuốt hết một giọt không chừa, khiến cho Nguyệt Quỳnh liên tục kêu sợ hãi, loại sự tình này hoàn toàn vượt qua phạm vi mà hắn có thể chấp nhận.
Ngày hôm sau, sau khi dùng cơm trưa xong, Nghiêm Sát mới đi ra khỏi phòng ngủ. Bất cứ ai cũng nhìn ra rằng tâm tình của Vương gia rất tốt, không chỉ rất tốt, mà còn vô cùng hoàn hảo. Bất quá kèm theo việc bốn năm ngày Nguyệt Quỳnh không hề lộ diện, mọi người cũng đều hiểu được, Nguyệt Quỳnh không tốt, nhưng bọn hắn cũng thật cao hứng. Nằm trên giường, “suy yếu” nhìn đỉnh giường, Nguyệt Quỳnh quyết định sau này không bao giờ … đề cập đến sinh thần của Nghiêm Sát, thật, thật là đáng sợ, hắn cư nhiên còn có thể sống sót, thật đáng sợ.