Lữ Tân Nghiêu say rượu trong một lần công xưởng của anh tụ hội.
Anh tôi là một chủ hộ, nhưng chủ hộ vẫn phải làm thuê cho người, Tiểu Ngô đưa anh tôi về nhà, vừa đi vừa mắng chửi ông chủ của bọn họ, hắn không kêu tên ông chủ, mà luôn miệng ‘thằng chó’.
Tiểu Ngô mắng rất hăng, đến khi khuất bóng vẫn còn nghe tiếng, âm thanh có sức nặng vô cùng, như vừa ném đi một tảng đá trong lòng. Lữ Tân Nghiêu không mắng, không phải anh không biết mắng người ta, mà vì anh khinh thường kiểu ph.át tiết này. Trong mắt anh tôi, tiếng mắng chửi giống như tiếng lợn sắp bị chọc tiết, tiếng súc sinh sắp lìa đời cũng xêm xêm thế này, ngoại trừ ồn ào ra thì chẳng có tác dụng gì.
Nhưng tôi không phải anh, tôi nghe tiếng Tiểu Ngô xa dần, trong lòng cũng bắt đầu mắng chửi lão chó già kia. Chẳng biết là cồn hay tiếng của Tiểu Ngô làm anh tôi đau đầu, lúc tôi khép cửa viện về phòng thì anh đã nằm thẳng.
Tôi lấy hộp thiếc đựng tiền dưới gầm giường ra, ngồi ở đầu giường, hạ quyết tâm nói với anh: “Đợi em để dành đủ tiền, anh đi với em nhé?”
Lữ Tân Nghiêu không đáp, anh xoa huyệt thái dương, dường như đang nghĩ gì đó mà nằm yên thật lâu.
Tôi nghĩ anh ngủ rồi, nhưng trực giác bảo là anh còn tỉnh. Bóng ma tàn hình trong phòng dường như đang dụ dỗ tôi, thế nên quỷ khiến thần sai, tôi vượt qua khoảng cách vốn không tồn tại, bò từ giường mình sang giường anh.
Dường như chứng minh trực giác của tôi, mí mắt anh khẽ giật, lại giống như là vô ý run rẩy.
Tôi nằm bên mép giường lén đưa mắt nhìn, trái tim treo lơ lửng.
Cảnh tượng mà tôi cố cấp mấy cũng không thể xóa nhòa, không rõ nó là gì, tôi chỉ biết đến mười ngón tay đan xen, trùng trùng điệp điệp, gắn chặt không rời, mồ hôi nhớp nháp… tất cả cuộn thành một nút chết.
Anh tôi khép hờ mắt, vẫn chăm chú nhìn tôi, gió lạnh phất qua mặt anh, bây giờ cồn mới nhuộm đỏ má anh. Biểu cảm chưa từng xuất hiện trên mặt anh tôi, sự cứng rắn nói một không nói hai và sự quyết đoán của anh hòa tan trong đôi mắt hờ hững ấy, cứ như không biết nên làm gì mới đúng.
Nhưng tôi biết.
Dũng cảm khi ăn gan hùm là có thật, hơn nữa, nó xảy ra trên người kẻ nhát gan là tôi.
Ánh mắt tan rã của anh như chất dẫn, tôi rướn người tới, dán môi vào môi anh, lúc đó tôi mới biết môi mình cũng run rẩy như trái tim trong ngực. Đôi môi và nhịp tim tôi run lên, mú.t lấy đôi môi mềm mại của anh.
Lúc hoàn thành động tác, lông mi anh cứ như chết đi sống lại, run rẩy một lát, mùi rượu đắng cùng môi anh chen vào môi tôi len lỏi trong kẽ răng rồi tan ra trên đầu lưỡi. Tôi thấy mình giống như được anh mớp cho một hớp rượu, lại ngậm lấy miệng tôi, đoạt hết tất cả về. Linh hồn tôi run rẩy phục tùng trước cái hôn của anh.
Đôi môi ẩm ướt là thế, nhưng tôi lại khát khô, tôi muốn anh cho tôi nước.
Tương nhu dĩ mạt, nghĩa là hồ cạn trơ, hai chú cá sắp chết khô cùng trao nhau bóng nước tắm ướt đối phương.
Tôi và anh tôi hôn nhau, chúng tôi tương nhu dĩ mạt.
Lòng bàn tay nóng rẩy của anh ấn sau gáy tôi, vén tóc mái tôi, lướt qua vành tay, sinh động như trong mộng. Lúc đó tôi mới nhận ra, hóa ra anh tôi cũng có d.ục vọng, mà d.ục vọng này có thể sinh sôi nảy nở trên người tôi.
Nhưng Lữ Tân Nghiêu thích mông Mai Thanh Thanh, không thích mông em trai mình.
Lúc bàn tay đốt chiết rõ ràng của anh ấn vào cột sống, cứ như tháo từng khớp xương vò lại một đống, đến lúc chạm đến nơi đó mới nhớ đến sự thật rành rành này, bỗng dừng động tác.
Anh tôi cụt hứng dừng lại, mắt tôi đột nhiên tối sầm, anh kéo chăn qua che mặt tôi. Tôi không nhìn thấy anh, nhưng lại cảm nhận được ánh mắt anh đang nhìn mình chằm chằm, tôi không dám nhút nhích, nằm yên đếm nhịp thở của mình… một, hai…
Lúc tôi đếm đến mười, nỗi sợ chẳng biết từ đâu quấn lấy thân tôi, tôi nhỏ giọng gọi anh.
Anh kéo cái chăn trên mặt tôi xuống che người tôi. Tôi ngẩng đầu nhìn anh, lại gọi thêm một tiếng.
Đôi mắt sâu hoắm của Lữ Tân Nghiêu chậm chạp thanh tỉnh, anh nhìn môi tôi rồi nhanh chóng lảng sang chỗ khác, cụp mắt dùng ngữ điệu xa lạ nói: “Anh uống hơi nhiều, xin lỗi.”
Giọng điệu của anh làm tôi khó chịu. Không đúng, tôi thầm nghĩ. Sai, sai hết cả. Là tôi sai, không liên quan gì đến anh, là tôi bò lên giường anh quyến rũ anh.
Tôi chẳng biết vì sao mình lại đột nhiên rơi lệ, cứ như thể nước mắt có suy nghĩ riêng của nó, tôi không thấy rõ anh, nhưng bản năng bảo tôi vùi mình vào ngực anh, ôm chặt lấy anh.
“Anh, em sai rồi… anh đánh em đi. Anh đừng xin lỗi.”
Anh tôi chưa lên tiếng, tiếng khóc của tôi đã nghẹn trong ngực anh. Tôi không dám rời khỏi anh, giường của anh, chăn của anh vẫn còn sót lại nhiệt độ. Tôi rất sợ anh sẽ ghét tôi, cho dù tôi biết cứ dính lấy anh như thế anh sẽ ghét tôi hơn. Anh tôi nhất định rất muốn ném tôi đi thật xa, cho dù anh không hề làm gì tôi.
“Buông ra.” Lữ Tân Nghiêu nói.
Anh bảo tôi buông tay, nhưng anh biết tôi sẽ không nghe lời, anh vô tình giúp tôi chấp hành mệnh lệnh.
Lúc Lữ Tân Nghiêu buông tay tôi, ánh mắt anh tỉnh táo mà tối sầm. Anh xoa huyệt thái dương rồi ngồi dậy, không nói tiếng nào đi ra ngoài cửa.
Tôi hoảng hồn, vừa bò vừa lăn xuống giường, chân không đuổi theo anh, trước lúc anh kịp ra ngoài thì chặn ngang cửa. Lần đầu tiên tôi chống đối anh, cả người sợ run lẩy bẩy, tôi hỏi anh: “Anh định đi đâu?”
Lữ Tân Nghiêu không đáp, dùng ánh mắt ra hiệu tôi cút đi.
Nhưng tôi không cút, vẫn đứng yên giữ chặt cửa, nói với anh: “Anh đừng đi.”
Nhưng sự thật giống như ngày Mạnh Quang Huy rút thắt lưng đánh anh, tôi không tài nào cản được Lữ Tân Nghiêu, anh cũng không muốn nhìn thấy tôi nữa. Khoang miệng vẫn lưu lại mùi vị của anh, đắng, chát, ngọt, tôi không biết mùi vị tôi để lại trong miệng anh là gì, nhưng nhất định anh thấy rất buồn nôn.
Lưng tôi đè lên tấm ván cửa lạnh lẽo, bi thương trào lên, tôi không màng hết thảy ập vào ngực anh, ôm anh thật chặt. Tôi không biết nên làm thế nào, chỉ có thể buồn bã uy hiếp: “Anh đánh em đi, anh đánh chết em rồi em sẽ để anh đi.”
Lữ Tân Nghiêu không động tay động chân với tôi ngay, anh sững người chốc lát mới cất giọng hỏi: “Ai dạy em làm thế?”
Ai dạy tôi hôn anh? Ai dạy tôi không cho anh đi? Ai dạy tôi uy hiếp anh? Tôi lắc đầu, không ai dạy tôi cả, giống như khóc, không ai dạy hết, tôi tự biết.
“Em tự mình muốn thế.” Tôi nói.
Về thật giả ra sao, Lữ Tân Nghiêu tự có suy đoán của mình, tôi không biết anh có tin hay không, nhưng đứa em trai này thật sự quá phiền phức, anh cũng không phí sức truy vấn, chỉ hỏi: “Có sửa được không?”
Tôi lắc đầu nhìn anh: “Em không biết.”
Lữ Tân Nghiêu bảo tôi lặp lại lần nữa.
Thành thật là phẩm chất người người tán dương, anh tôi trước giờ vẫn thích nghe sự thật, nhưng lần này anh lại chán ghét sự thật của tôi. Đối với anh mà nói, đáp án chỉ có một, mà đáp án này cần lời nói dối của tôi mới có thể khiến anh hài lòng.
Tôi học cách nói dối trước sự bức ép của anh. Tôi bi ai nghĩ thầm: Em không sửa được. Nhưng lại nói với anh: “Anh, em sẽ sửa, em có thể sửa! Anh đừng đi được không?”
Tôi không biết có lừa được anh hay không, tôi hi vọng anh giống như những lần tôi phạm lỗi trước đây, nói ‘không có lần sau’, nhưng lần này anh không nói gì.
Lời nói dối của tôi không thể giữ anh lại, ngày hôm sau Lữ Tân Nghiêu rời khỏi căn phòng của hai chúng tôi dọn đến một phòng khác.
Đó vốn là phòng kho, lúc Tôn Nguyệt Mi nhìn thấy anh tôi dọn đồ ra còn dùng ánh mắt thương hại nhìn tôi, đến lúc bà ta phát hiện người dọn ra là anh tôi, thương hại liền biến thành phẫn nộ.
Tôn Nguyệt Mi không biết rõ nguồn căn, trong mắt bà ta, Lữ Tân Nghiêu không phải vì chán ghét tôi mà dọn ra mà là vì nhường cho tôi cả căn phòng.