Khi tia nắng đầu tiên sau cơn giông tràn qua cửa sổ, tôi lại nhìn thấy bóng dáng yêu kiều của Mai Thanh Thanh trước cửa, mái tóc cô ta dài mượt, chiếc cổ thiên nga và vành tai ẩn hiện dưới làn tóc ấy.
Tôi hay băn khoăn về sự khác biệt giới tính. Trong sách nói, thân con gái mềm như nước, thân con trai cứng như đồng. Mái tóc bồng bềnh của Mai Thanh Thanh làm tôi liên tưởng đến sóng nước, lấp lánh và tinh khiết. Đôi bàn tay xuất hiện trước mắt tôi, tay của anh tôi, lướt qua làn tóc đen như gỗ mun ấy.
Có lẽ tình cảnh này đã từng xảy ra, cũng có thể là chưa có, nhưng tương lai nó sẽ thành hiện thực. Nhưng nó lại nhảy vọt thời gian, khích tướng tôi, từ ngày hôm đó, tôi quyết tâm để tóc dài.
Trường tôi cả nam lẫn nữ cứ cắt tóc càng ngày càng ngắn, chỉ có tóc tôi dài ra từng ngày. Đến khi ngọn tóc chạm vai, ánh mắt dò xét bắt đầu xuất hiện. Tại nơi này, mái tóc dài của tôi trở nên kỳ quái nổi bần bật.
Nhưng tôi không quan tâm đến sự đàm tiếu của họ, tôi chỉ quan tâm anh tôi.
Khi ánh mắt anh dừng ở mái tóc của tôi, tôi thấp thỏm bất án tiếp nhận sự đánh giá của anh. Chỉ cần anh để lộ một giọt phản cảm nho nhỏ, tôi sẽ cắt tóc ngay lập tức. Nhưng anh chẳng nói gì, chỉ cụp mắt nhìn tôi, sự khoan dung của anh làm tôi mù quáng. Anh không ghét tôi để tóc dài. Tôi thầm kết luận.
Sai lầm cứ thế bắt đầu. Tôi nhầm lẫn sự khoan dung của anh với dung túng, dung túng tôi để tóc dài. Nhưng kết luận vẫn đúng, anh tôi quả thực không ghét tóc dài, thậm chí có thể là thích thế, vì tóc Mai Thanh Thanh rất dài. Lúc đó trong thôn Bạch Tước bàn tán xôn xao, bọn họ đoán Mai Thanh Thanh và anh tôi yêu nhau.
Nghe nói hôm mưa lớn đến nỗi cá bơi trên đường, nhà Mai Thanh Thanh ở cạnh sông, vì sợ đôi chân xinh đẹp và giày của Mai Thanh Thanh dính bùn nên anh tôi bế cô ta lên.
Còn có người nói, nhìn thấy Mai Thanh Thanh hôn má anh tôi, vết son đỏ vừa vặn in trên vết sẹo cũ, cứ như bướm đậu trên mặt anh.
Tôi quan sát mặt anh rất kỹ nhưng chẳng tìm thấy vết son đỏ trong lời đồn, nhưng nhất định ngày mưa gió đó đã xảy ra chuyện gì làm quan hệ của anh và Mai Thanh Thanh càng thân thiết. Sau khi bão tạnh, tôi thấy bóng dáng cô ta thường xuyên hơn trước.
Lúc đó trực giác bảo thế, tôi mù quáng tin chính mình, lúc người ngồi lên yên sau xe anh là Mai Thanh Thanh thì tôi sẽ vĩnh viễn mất đi anh trai.
Thứ hấp dẫn nhất của Mai Thanh Thanh nằm dưới gấu váy. Mỗi lần cô ta mặc quần đi dọc phố, đàn ông trong thôn sẽ ngóng trông một làn gió thổi, để họ thừa cơ nhìn lén cái mông đẹp đẽ trong lời đồn. Nhưng Mai Thanh Thanh sẽ kịp thời ép chân váy xuống, chỉ còn đôi chân sót lại trong tầm mắt.
Thứ giữa h.ai chân Mai Thanh Thanh cũng thu hút ý xấu của vô số người. Đôi chân xinh đẹp mềm mại ấy, khi là.m tình sẽ quấn lấy eo người đàn ông, tựa như một con rắn trắng ngà quấn lấy con voi lớn không còn kẽ hở, tham lam làm người động lòng.
Chiếc đầm ngày hôm đó Mai Thanh Thanh mặc thu hút tôi. Màu trắng, in đầy hoa nhí. Lần đầu tiên tôi gặp Mai Thanh Thanh cũng mặc chiếc đầm này.
Lúc tôi nhìn Mai Thanh Thanh, Phan Quế Chi cũng nhìn cô ta đến mất hồn. Qua một lúc sau, khi Mai Thanh Thanh khuất bóng, tôi mới nghe Phan Quế Chi nói: “Này em, có thích chiếc đầm đó không?”
Phan Quế Chi vừa nhắc đến váy là tôi lại nhớ cái đầm voan trắng kia, nó làm tôi ghê tởm. Tôi nói tôi không thích.
Phan Quế Chi không tin, hắn nói chắc nịch: “Em thích, em nhìn nó không chớp mắt cơ mà.”
“Tôi không thích.” Sự phủ nhận vô nghĩa, Phan Quế Chi lại biến nó thành có ý nghĩa, hắn mỉm cười nhìn tôi: “Em sẽ có nó trong tay.”
Vài ngày sau, Phan Quế Chi tặng tôi một chiếc đầm chẳng biết kiếm đâu ra, cũng chính chiếc đầm này bắt đầu cho một tai nạn.
Bóng dáng yêu kiều của Mai Thanh Thanh mặc đầm váy kiểu gì cũng đẹp. Phan Quế Chi nói với tôi: “Em mặc đầm còn hợp hơn cả Mai Thanh Thanh. Em giả làm con gái còn giống con gái hơn cả Mai Thanh Thanh.”
Hắn nói với tôi, đàn ông và đàn bà đâu đâu cũng có, chỉ có khó phân trai gái mới thật sự là cực phẩm.
Phan Quế Chi đưa cho tôi một cái váy hoa nhí giống hệt Mai Thanh Thanh, đột nhiên đổi giọng, cười cười hỏi: “Em biết mặc nó không?”
Tôi không đáp, hắn nói thay: “Làm sao em biết được, lần trước là anh dạy em mà.”
Hắn cầm một đầu chiếc váy, giả vờ tốt bụng: “Làm người tốt đến cùng, để anh giúp em mặc thêm lần nữa.”
Tôi lắc đầu: “Tôi không cần anh giúp.”
Lời từ chối của tôi làm Phan Quế Chi cụt hứng, tôi nhìn thấy môi hắn mấp máy, cuối cùng hắn nói: “Bây giờ em là con gái.” Phan Quế Chi nói con gái có thể làm con trai vui, cũng dễ dàng chọc giận con trai, nhưng hắn sẽ không so đo với con gái, hắn rộng lượng nói: “Mạnh Lê, anh không so đo với em.”
Tôi nhét váy vào cặp sách rồi đi về nhà, kỳ quái ở chỗ bóng dáng xinh đẹp của Mai Thanh Thanh và chiếc váy hoa cứ lởn vởn trước mắt tôi. Tôi từng nghe chuyện Cám học đòi bắt chước Tấm, cuối cùng rơi vào kết cục xấu, lòng tôi rất rõ, tôi đang bắt chước Mai Thanh Thanh, nhưng vì có được anh, tôi bất chất tất cả.
Cơ hội chỉ có một, trong vài phút ngắn ngủi. Ngay lúc anh tôi ra khỏi phòng đi tắm, tôi đẩy cánh cửa cũ kỹ bước vào.
Trái tim loạn nhịp, phòng kho rất hẹp, không có chỗ nào để trốn, tôi cứ thế mặc váy vào.
Cái bóng đổ dài trên đất, im lặng mà thoát thai hoán cốt, để xuống da thịt làm bằng bùn, đổi thành da thịt làm bằng nước, chính là gái trai khó phân thật sự. Tôi ngơ ngác, đây là cái bóng của giới tính nào?
Ngay cả anh tôi cũng không phân biệt được, lúc anh đẩy cửa bước vào, tôi nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc của anh phản chiếu qua cái kính.
Nhưng anh nhất định đã nhận ra là tôi, lúc đó, tôi cất tiếng gọi: “Anh à.”
Căn phòng dùng im lặng đáp lời tôi, tôi nghe thấy tiếng tim mình loạn nhịp, tiếng thở nhẹ nhàng của anh, cả tiếng suy nghĩ rối bời của anh nữa.
Một lát sau, anh không đáp lời tôi, cũng chẳng nói nổi câu nào, rối rắm và kinh ngạc trộn lẫn trong mắt anh.
Tôi hoảng hốt, phản ứng của anh và Phan Quế Chi không giống nhau. Anh đang cố bình tĩnh, nhưng thất bại. Sự im lặng cuối cùng cũng chấm dứt, anh hỏi: “Mày điên à?”
“Anh, em…” Nghe anh nói thế, tôi biết mình đã hoàn toàn thất bại. Tôi muốn giải thích nhưng không nói thành lời, sợ đến nỗi nấc cục.
Trẻ con trong tuổi dậy thì phiền phức thế nào, anh tôi bây giờ chắc đã rõ. Nhưng anh là gia chủ, sóng gió giúp anh rèn luyện sự kiên nhẫn, anh bắt đầu xử lý phiền phức là tôi.
Anh nhìn tôi một lúc lâu, từ tóc tai đến đầm váy. Tôi cúi đầu, tuy vẫn khoác đầm trên người nhưng tôi cảm giác là mình đang lõa lồ trước mặt anh. Anh hỏi: “Mạnh Lê, mày là con gái hay con trai?”
Dĩ nhiên là Lữ Tân Nghiêu biết tôi là nam hay nữ, nhưng anh vẫn hỏi tôi.
Tôi đáp: “Em có thể trở thành con gái.”
Nếu anh là người ra đề, tôi nhất định sẽ đáp sai. Phương hướng của tôi hoàn toàn trái ngược với mong muốn của anh.
“Thế sao?” Lữ Tân Nghiêu không biết nên nói gì cho đúng, cũng cảm thấy tôi quá nực cười, dĩ nhiên tôi cảm nhận được điều đó trong lời nói của anh: “Ai bảo mày như thế?”
Cái tên Phan Quế chi làm tôi cảm thấy nguy hiểm, trực giác bảo tôi đừng nói ra. Tôi bịa đặt: “Em tự lên mạng tìm…”
Lữ Tân Nghiêu cười, chế ngạo sự ngu xuẩn của tôi.
“Anh cho mày một cơ hội, nghĩ kỹ rồi nói.”
Anh vừa uy hiếp là tôi lại ngoan ngoãn nghe theo. Tôi không dám giấu giếm anh, ấp úng nói Phan Quế Chi dạy tôi. Vừa dứt lời, tôi cảm nhận được cơn giận của anh.
Anh giận rồi. Lúc tôi nói dối anh còn chưa giận, nhưng sự thật lại chọc tức anh. Lữ Tân Nghiêu chất vấn: “Nó là gì của mày? Nó bảo sao mày cũng làm hả?”
“Bởi vì như thế anh sẽ thích em.” Tôi tưởng anh sẽ thích, nào ngờ lại khiến anh giận.
“Phan Quế Chi nói thế?” Lữ Tân Nghiêu châm chọc, ngữ khí sắc bén: “Nó nói gì mày cũng tin? Mày ngốc hay sao mà dễ lừa vậy?”
Tôi không đáp, tôi không biết nên nói gì mới làm anh nguôi giận. Nhưng Lữ Tân Nghiêu muốn tôi nói, anh nâng cầm tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi: “Chẳng phải mày nói mày sẽ sửa sao?”
Câu nói chẳng đầu chẳng đuôi, nhưng tôi hiểu, Lữ Tân Nghiêu biết là tôi hiểu.
Tôi rùng mình, anh biết hết, anh cũng chưa quên.
“Đó là nói dối, anh ép em nói thế! Chẳng phải anh cũng không tin em sao? Em nói em sẽ sửa đổi, nhưng anh vẫn dọn ra…” Tôi ấm ức, giấy không gói được lửa, dù sao cũng không lừa được anh: “Em không sửa được, chết cũng không sửa!”
Rõ ràng anh biết hết, nhưng lại gạt tôi qua một bên bảo tôi đứng góc tường xám hối. Tình cảm của tôi trong mắt anh chỉ là một sai lầm cần được sửa đổi. Tất cả đều là sai lầm, từ tóc dài, mặc váy. Ngay cả tình yêu cũng là sai lầm.
Tôi cắn chặt răng nhịn nước mắt, biểu cảm nhất định là khó coi lắm, nhưng Lữ Tân Nghiêu khăng khăng bắt tôi ngẩng đầu đối diện với anh. Anh không nói lời nào, chỉ im lặng nhìn mặt nạ của em trai anh rơi xuống. Đây là một đống phiền phức, anh tôi rất thông minh, người thông minh rất biết tính toán. Một lát sau, anh nói: “Nói dối học từ ai? Cũng là Phan Quế Chi?”
“Học từ anh.” Mắt tôi nóng rát, toàn là tơ máu.
Lữ Tân Nghiêu không ngờ tôi sẽ nói thế, anh nhìn đứa em trai phản nghịch của mình, mỉa mai hỏi: “Anh còn dạy mày cái gì nữa?”
“Anh chẳng dạy em gì cả, nhưng em biết hết!” Tôi gom hết dũng khí, trừng mắt nhìn anh nói, càng chống đối dữ dội hơn: “Anh biết em thích anh, anh biết từ lâu rồi… Tôn Yến Minh nói không sai, con trai của tội phạm cưỡ.ng hiếp cũng là tội phạm cưỡ.ng hiếp, em sẽ cưỡ.ng hiếp anh.”
Tôi muốn làm anh vui, nhưng tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế? Nhất định là anh không ngờ anh lại có một đứa em hạ lưu như thế này.
Lúc tôi lớn gan cao giọng thì nhịn được nước mắt nhưng câu tiếp theo anh nói làm tôi khóc.
Lữ Tân Nghiêu khinh khỉnh cười: “Mạnh Lê, anh cho mày mượn lá gan, mày dám không?”
Tôi khóc không phải vì anh nói oan cho tôi, mà hoàn toàn ngược lại, anh nói đúng, tôi không dám.
Đôi mắt anh rất đẹp, như hoa đào trong nước thu, lúc mỉm cười lại lạnh lẽo bạc tình. Lúc đó tôi bị nụ cười của anh khích tướng, há miệng cắn tay anh.
Đây không phải lần đầu tôi cắn anh, ngón tay anh đè lên răng tôi, tôi dùng lực là nghe tiếng két két. Sự thật chứng minh, gan không to lên theo tuổi tác, mà càng lúc càng nhỏ, tôi cắn một chút đã nhả ra.
Nước mắt ước mặt, tôi nói: “Anh không phải anh trai em!”
Lần này Lữ Tân Nghiêu không tha cho tôi. Tôn Nguyệt Mi thường trách cứ anh thiên vị, bây giờ tôi mới nhận ra bất lợi của thiên vị, sự thiên vì và khoan dung của anh tạo thành cục diện như ngày hôm nay: Em trai nhà ai mà giả gái dụ dỗ anh trai? Chuyện hoang đường như thế.
Cuối cùng, anh thừa nhận: “Đúng! Tao không phải anh mày! Anh mày là Phan Quế Chi!”
Lữ Tân Nghiêu dùng bàn tay còn in dấu răng của tôi đè tôi lên bàn, cây kéo xuất hiện trong tầm mắt tôi.
Tôi nhìn thấy cây đinh trên tường, chiếc kéo treo trên đó.
Tiện tay như thế, hút mắt như thế, cứ như là đã được chuẩn bị sẵn cho giờ phút này.
Tôi hoảng sợ dự cảm về tương lai, sự hiện diện của cây kéo đó rõ ràng hơn bao giờ hết. Tôi không kịp phản ứng, cũng chẳng thể thay đổi được điều gì, chỉ biết nhìn nó nằm trong tay anh.
“Đừng! Em xin anh! Đừng cắt!” Tôi vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, liều mạng giãy giụa: “Anh đánh chết em đi! Đừng cắt!”
Nhưng làm sao mà anh nghe tôi được? Cuối cùng lưỡi kéo vẫn rơi xuống. Tôi từng nợ anh một dao, bây giờ anh tự tay đòi lại. Anh vô tình, tôi vô lực.
Thời gian bỗng trôi thật chậm, tôi trơ mắt nhìn tóc rơi lòa xòa trên đất.
Tôi nghe thấy tiếng hét thảm thiết của chính mình.
Có lẽ là Lữ Tân Nghiêu buông tay, cũng có lẽ là tôi đường cùng rứt giậu, cuối cùng tôi thoát khỏi sự khống chế của anh, chạy trốn trong nước mắt tủi nhục.