TẤT CẢ BẮT ĐẦU TỪ LÚC GẶP NHAU (QUYỂN 2)


 
Vụ án thứ 4: Châm phong tương đối.
 
Mọi người đi từ lúc nào chính Lâm Diêu cũng không rõ, hắn vẫn ngồi yên trong thư phòng suy nghĩ rất nhiều chuyện.

Trong đầu rối ren, nhớ tới lúc Hứa Thận trở thành người yêu, rất nhiều chuyện không vui xảy ra.

Thời gian trôi qua đã lâu, nhưng một phút bị gia đình đuổi khỏi nhà vẫn không thể tiêu tan, hắn cũng không nhớ nhung gì người nhà cho lắm, cũng không phải thấy mình đáng thương, cây gia phả này, cành cây là hắn đã sớm bị chặt bỏ.
Nhà, hắn có chứ, nhà của hắn là Tư Đồ.

Cái nhà này tuy không phải mỗi ngày đều có khói bếp, ngày ngày dọn dẹp vệ sinh, nhưng với hắn mà nói gia đình này là thứ không thể thay thế được.

Chỉ cần có Tư Đồ, nơi này chính là nhà.

Nhưng họ không thể lúc nào cũng ở nhà được, thế giới ngoài kia sặc sỡ nhiều màu, tràn đầy kỳ diệu cũng ngập tràn nguy hiểm.

Hắn thích đem những thứ sặc sỡ bên ngoài về chia sẻ với Tư Đồ, nhưng lại không muốn cầm những khổ sở ngoài kia về sẻ chia.

Mà Tư Đồ thì không phải người như vậy.
Đúng vậy, từ ngày ở chung, không, phải nói là bắt đầu từ ngày nảy sinh mối quan hệ, Tư Đồ đã đem tất cả mọi thứ đặt vào tay hắn, để vào căn nhà này.

Giấc mộng năm đó muốn trở thành thám tử, một thiếu niên muốn rửa oan cho cha; một thiếu niên lầm đường lạc lối mang danh giết người; một thiếu niên giành được cơ hội sống lại, tất cả mọi thứ của Tư Đồ in vào lòng, trở thành một phần hình thành nên gia đình này.
Nhớ kỹ hắn từng nói một câu, “Trong xương cốt của anh luôn chứa đựng sự gian xảo.” Hắn không nói dối, hắn gian xảo biến mình thành thủ đoạn phá án, biến một phần chân tình thành quân cờ, tùy ý sử dụng.

Nhưng tại thời điểm đó, hắn vắt hết sức mình để thay đổi, sửa lại bản thân vốn chẳng phân chính tà.
Tư Đồ là người tích cực, ít nhất là khi đối mặt với thời điểm khó khăn hắn sẽ như thế.

Tính cách kiêu ngạo bất tuân của hắn khiến người ta mê muội, càng tiếp xúc thì càng thích.

Hắn như con ngựa hoang trên thảo ngyên, một mình bốc cháy tín ngưỡng, khuấy đ ộng tình cảm, trong cuộc sống cuồng dã để lại một chút dịu dàng, may mà mình bắt được hắn.

Vốn tưởng rằng sau khi ở cùng, tình cảm sinh sôi sẽ không xuất hiện lỗi rẽ, vốn tưởng sự dịu dàng của Tư Đồ đã hình thành thì không thay đổi.

Buổi nói chuyện ngày hôm nay chứng minh mình phán đoán hoàn toàn sai.

Người đàn ông đó, có dịu dàng cũng có nghiêm khắc.
Lâm Diêu không phủ nhận tâm trạng của mình bị Hứa Thận ảnh hưởng, nhưng không có nghĩa hắn còn tình cảm với Hứa Thận.


Đây không phải căn bệnh ai chết, mà là chết vì ai.

Không sai, đây chính là căn bệnh tâm lý hắn đang mắc phải.

Đối với chuyện gì cũng không để tâm, cụt hứng, cả ngày ngờ nghệch không sức sống, giống như dây đàn tự nhiên bị lỏng, không thể nào kéo thẳng lại được.
Người ta có câu: “Người mất một hơi thở, Phật nhận một nén nhang”, mình có thể nói được câu này, trong lòng không phải hoảng hốt, mà là trống rỗng khó bước qua.

Phải tìm cái gì nhét vào? “Cái gì” này giống như con thuyền cô độc giữa biển khơi, muốn cập bến lại lực bất tòng tâm.
Nặng nề thở dài, cúi đầu thì thấy mảnh giấy huỳnh quang, lúc này Lâm Diêu mới thu lại suy nghĩ đang chạy xa.

Cầm mảnh giấy lên suy nghĩ, đây là mái chèo Tư Đồ cho mình? Kéo mình trở về? Giây tiếp theo, đầu hắn đau đến muốn nứt ra, hắn không muốn suy nghĩ nữa, thầm nghĩ muốn tắm rửa sạch sẽ rồi ngủ một giấc.
Trong phòng ngủ, Tư Đồ đã leo lên giường xem TV từ lâu, thấy Lâm Diêu ngồi bên giường lau tóc cũng không lên tiếng nói chuyện.

Mà Lâm Diêu vô tình nhìn thấy trên tủ đầu giường có một lọ thuốc ngủ, tâm trạng chùn xuống, mình từ lúc nào phải có thuốc mới ngủ được? Cầm lọ thuốc ném vào thùng rác, cũng không nhìn người bên cạnh, chui vào chăn nhắm mắt lại.
Người ở bên cạnh không phát ra âm thanh, qua hơn một tiếng Lâm Diêu vẫn không ngủ được.

Hắn càng nghĩ càng tức, ngồi bật dậy đá chăn, lớn tiếng hỏi, “Anh có ý gì?”
Tư Đồ bối rối, ngơ ngác nhìn hắn, “Ý gì là ý gì?”
“Anh là muốn tôi uống thuốc tự sát?!”
Dở khóc dở cười ôm vai hắn, Tư Đồ mang tâm lý oan ức gần chết vẫn phải an ủi vợ, nói, “Anh đâu thể cứ nhìn em trông như con ma ngồi cả đêm được.

Em nói thử coi, anh xoay người muốn ôm em, ai ngờ thấy em ngồi sừng sững, em nghĩ coi có sợ hông?”
“Cái đm, sao không hù chết anh luôn đi? Ý kêu tôi vướng bận đúng không?”
“Em đừng có xuyên tạc như vậy.” Nói xong Tư Đồ nghiêm túc lên, “Tiểu Diêu, như thế nào đi nữa em cũng phải để ý sức khỏe, không ngủ được cũng đừng ngồi cả đêm.

Anh nói rồi, không gấp được, khoảng thời gian này có chuyện gì thì cứ để anh xử lý, em cứ nghỉ ngơi điều tiết tâm lý lại cho tốt.”
Lời này nghe vô cùng chói tai! Mặc dù đều nói sự thật, nhưng vẫn thấy khó chịu! Hắn xoay người giật cái gối đầu, “Ra phòng khách ngủ.”
“Hả?”
“Điếc à? Ra phòng khách ngủ! Lão gia ngài thấy chừng nào tôi bình thường rồi thì về lại phòng ngủ.”
“Không phải chứ? Tiểu Diêu, em tội tình gì phải như vậy, anh đâu có nói gì đâu…”
Không đợi Tư Đồ nói xong, Lâm Diêu giơ chân đạp Tư Đồ xuống giường, sau đó kéo chăn trùm đầu.
Tư Đồ tr@n truồng đứng dưới giường nhìn tòa núi nhỏ, không thể làm gì khác hơn là mỉm cười.

Hắn không giống ngày trước leo lên bám dính, mà lẳng lặng rời khỏi phòng, để lại không gian yên tĩnh cho Lâm Diêu.
Mãi cho đến khi trời sáng, Lâm Diêu vẫn không thể chìm vào giấc ngủ.


Hơn 5 giờ sáng, Tư Đồ mở cửa thấy hắn ngồi cả đêm không nói gì.

Đi tới bên cạnh nói, “Anh phải ra ngoài.

Chuyện tối hôm qua anh nói với em.”
“Chuyện gì?” Lâm Diêu ảm đạm lắc đầu hỏi.
“Chuyện của Vương Tú.

Lưu Nghị bị đập chết là chồng cũ của cô ta, nhìn thì thấy quan hệ của hai người vẫn rất tốt, bởi vì rất có thể là án mưu sát, tổ trọng án muốn điều tra Vương Tú.

Vương Tú rất nhạy cảm, hình như nhận ra cái chết của Lưu Nghị không đơn giản, biết anh là thám tử nên mới ủy thác cho anh.

Bảy giờ sáng nay hẹn gặp ở quán trà, hôm nay chắc sẽ rất bận, em ở nhà một mình nghỉ ngơi cho khỏe, ngủ được thì ngủ đi.

Nếu ngủ không được thì giúp anh điều tra chút chuyện.”
Khó chịu hờn dỗi thở ra, Lâm Diêu liếc mắt nhìn Tư Đồ, “Chẳng phải anh không cho tôi đụng vô vụ này sao?”
Người nào đó lắc đầu, tiện đà nghiêm mặt nói, “Anh cũng muốn, để em rảnh rỗi ở nhà cũng không phải cách, có chút việc để làm cũng tốt.

Bên tổ trọng án anh không tiện đi, em chịu đụng vô thì giúp anh hỏi bọn họ giữ manh mối gì.

Nếu em không muốn đi thì để anh nghĩ cách khác.”
“Thôi, anh còn nghĩ được cách gì? Toàn mấy chiêu trò lừa bịp, để tôi đi cho.”
Thấy Lâm Diêu cũng không quá suy sụp, Tư Đồ yên tâm hơn nhiều.

Kéo chăn che lên đầu vai hở ra của Lâm Diêu, dịu dàng nói, “Không vội, anh đoán cỡ chiều mới có tin tức.

Em ngủ thêm đi.”
Hôn nhẹ lên trán Lâm Diêu, cơn buồn ngủ tự nhiên đánh ụp lên người cả đêm không ngủ được.
Đúng bảy giờ.

Tư Đồ gặp Vương Tú mặc một bộ thể thao ở quán trà.

Người phụ nữ hơn 30 tuổi này dưỡng da cũng khá tốt, trông chỉ cỡ 27, 28 tuổi mà thôi.

Hai người đầu tiên hỏi thăm vài câu, chờ đồ ăn đưa lên rồi Tư Đồ mới hỏi, “Sợi dây chuyền rốt cuộc trị giá bao nhiêu tiền?”
Vương Tú gắp sủi cảo tôm vào chén Tư Đồ, trả lời, “Lúc tôi mua thị trường khi đó là 1 triệu rưỡi, bây giờ giá cao hơn nhiều.”

“Có mua bảo hiểm không?”
“Không.

Tôi không mua bảo hiểm cho trang sức.”
“Tại sao cô lại mang đồ trang sức đắt tiền như vậy tới rạp hát?”
Nghe hỏi vậy Vương Tú tỏ ra khó xử.

Tư Đồ đặt đũa xuống, nhắc nhở cô, “Nếu cô có chuyện giấu diếm vậy thì chúng ta sẽ ngừng hợp tác.

Thừa dịp cô chưa ứng tiền trước, bây giờ tôi liền đi.”
“Đừng, tôi, tôi không tìm được thám tử nào khác ngoài cậu.”
Tư Đồ thấy có chút bực mình, trông mình giống giao hàng tới cửa chờ cô ta à.

Cô ta nghĩ mình chịu nhận cái vụ này? Còn không phải là vì bà vợ ‘tiền mãn kinh’ ở nhà mình.

Người phụ nữ này còn lề mề nữa thì mình dẹp luôn.
Tư Đồ không hề che giấu cảm xúc của mình, điều này khiến Vương Tú vừa nhìn đã hiểu ngay.

Vội vàng xin lỗi, “Xin lỗi, tôi không phải không muốn nói, chỉ là không biết bắt đầu từ đâu.

Sợi dây chuyền đó vào khuya hôm trước đã bị mất rồi.”
Tư Đồ sửng sốt hỏi, “Đầu đuôi thế nào?”
“Tối hôm trước tôi đeo nó tham gia bữa tiệc của một nhân vật nổi tiếng.

Một người phục vụ không cẩn thận làm đổ nước lên người tôi, chủ bữa tiệc chuẩn bị bộ quần áo mới cho tôi thay.

Bởi vì màu và kiểu dáng không hợp, nên tôi tháo dây chuyền cất vào trong túi xách.

Nhưng sau đó về nhà lại không thấy đâu, tôi liền báo cảnh sát.”
Nghe Vương Tú thuật lại, Tư Đồ hừ cười một tiếng.

Tuy rằng suy đoán của hắn rất máu chó, nhưng vẫn không ngoại trừ mà hỏi thăm, “Bữa tiệc đó Lưu Nghị cũng tham gia?”
“Có đi.”
Quả nhiên, mặc dù bây giờ chỉ là nghi ngờ nhưng bên trong vẫn còn nhiều điểm đáng nghi.

Vì vậy Tư Đồ lại hỏi, “Sợi dây chuyền đó cô mua từ lúc nào? Khi đó đã ly hôn Lưu Nghị chưa?”
“Là trước khi ly hôn, mua vào 3 năm trước.”
Tạm thời bỏ qua vấn đề của Lưu Nghị.

Tư Đồ thay đổi chủ đề, “Tôi nghĩ cô cũng biết cảnh sát tìm thấy người chết thứ hai ở dưới lầu, cũng chính là đạo diễn của các cô, Lỗ Thần.

Người này với cô có quan hệ thế nào?”
Ngón tay dài và thon nhẹ nhàng xoa môi, đây có vẻ là thói quen tự hỏi của cô.


Câu hỏi của Tư Đồ khiến cô phải suy nghĩ, lập tức trả lời, “Đạo diễn Lỗ rất tốt, từng hợp tác nhiều lần, quan hệ cũng rất tốt.

Ở mặt công việc chúng tôi cũng từng bất đồng quan điểm mà cãi nhau, ở ngoài đời thì là bạn bè tốt.”
“Còn mối quan hệ giữa hắn với Lưu Nghị?”
Vương Tú cười khổ, “Hai người bọn họ trước đây không lâu thì không tốt lắm, ít nói chuyện.

Lúc tập kịch thì cãi nhau, ai cũng nói lý không ai nhường ai.”
“Có biết tại sao mối quan hệ giữa cả hai không tốt không?”
“Nói thế nào đây.

Đạo diễn Lỗ ở trong giới cũng rất nổi, trước đây Lưu Nghị từng học làm đạo diễn, anh ta nói trình độ của đạo diễn Lỗ rất kém, có thể được khen ngợi là do diễn viên nịnh bợ mà thôi.

Lời này không biết làm sao mà đạo diễn Lỗ biết được, từ đó về sau cả hai toàn cương với nhau.”
Tư Đồ rất muốn nói “giới giải trí thật phức tạp”.

Trên thực tế, hắn cũng không có nhiều hảo cảm với nghệ sĩ, dĩ nhiên vẫn ngoại trừ Tiểu Ny tử.
Nhìn đồng hồ, đã 8 giờ rưỡi.

Tư Đồ muốn đi xem hiện trường, tốc độ đặt câu hỏi cũng nhanh hơn, “Lần cuối cô nhìn thấy Lưu Nghị và Lỗ Thần là khi nào?”
“Tối hôm qua lúc trước khi diễn, 7:20 đạo diễn Lỗ ở phía sau cánh gà giảng giải cảnh diễn, cỡ 4-5 phút sau thì xuống sân khấu.

Còn Lưu Nghị thì lúc kết màn 2, tôi có gặp ở sau cánh gà.”
Nghe đến đó, Tư Đồ rốt cuộc nhịn không được hỏi, “Cửa ra sân khấu với cửa vào cánh gà là cái gì?”
Vương Tú cười lên rất xinh đẹp, lúc cô nhìn Tư Đồ trong mắt mang theo sự mềm mại đáng yêu, chỉ là người đàn ông đối diện thì không thưởng thức.

Cô gắp miếng sủi cảo tôm cuối cùng cho Tư Đồ, giống như kể chuyện nhà nói, “Cửa bên phải là ra sân khấu, cửa bên trái là vào cánh gà.

Tính từ miệng sân khấu đi vào, ở giữa màn sân khấu thứ nhất và thứ hai chính là đường luồng cho diễn viên lên xuống.”
Không đủ thời gian.

Tư Đồ húp vội chén cháo, đứng lên để tiền trên bàn, vội vàng nói, “Lúc nào có thời gian thì gọi cho tôi, chúng ta nói về chuyện cô bị giam trong WC.

Tôi có việc phải đi trước.”
Vương Tú đứng dậy, không nóng vội nhìn Tư Đồ, dáng tươi cười ôn hòa, “Tối nay tôi rảnh, mời cậu ăn cơm.”
“Được.

Chỗ do cô chọn, tôi đi đây.”
Không đi nữa thì sẽ phiền chết! Ánh mắt của cô ta nhìn mình có vấn đề, nếu bị tổ tông ở nhà mà biết, lại phải quỳ trên remote nữa!
Hết chương 3.
 
------oOo------


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi