TẤT CẢ BẮT ĐẦU TỪ LÚC GẶP NHAU (QUYỂN 2)


 
Vụ án thứ 3: Cà độc dược màu đen.
 
Lúc Hàn Tiêu nhận được điện thoại báo Hoắc Lượng mất tích, hắn vô cùng bất ngờ.

Bất ngờ không phải vì tin Hoắc Lượng mất tích, mà là vì cấp trên của hắn đột nhiên bảo hắn phái ba người tới đặc biệt bảo vệ cậu ta.
Thằng nhóc này có lai lịch gì, lại có thể khiến cấp trên đang nghỉ đông ăn tết phải làm việc? Ôm nghi vấn trong lòng, hắn không để ý tới vợ mình oán giận, lần thứ hai rời khỏi nhà.
Trong bệnh viện, nữ cảnh sát chau mày, gương mặt tức giận, la hét ầm ĩ nói cô chỉ mới xuống lầu dưới nghe điện thoại mà thằng nhóc này đã chạy mất.

Ba đồng nghiệp khác cũng không mấy vui vẻ, một cú điện thoại quấy rầy đêm giao thừa, nhưng họ lại hoàn toàn không biết tại sao lại phải bảo vệ thằng nhóc này.
Hàn Tiêu không suy nghĩ nhiều, có lẽ Hoắc Lượng tạm thời chưa thể chấp nhận sự thật, chạy về nhà người thân thôi.

Hắn bảo các đội viên mau đi tìm các khu vực xung quanh nhà người thân Hoắc Lượng, mau chóng tìm ra cậu ta.
Vốn tưởng rằng chuyện này sẽ sớm kết thúc.

Thế nhưng khi mặt trời mọc, Hàn Tiêu vừa bước chân vào nhà, điện thoại đã reo lên, một dãy số lạ.
“Alo? Anh tìm ai?” Hàn Tiêu hỏi.
“Xin chào, tôi là anh họ của Hoắc Lượng, tối hôm qua nó mượn điện thoại của anh gọi cho tôi, tôi đang ở bệnh viện Đệ Nhất, nhưng sao không thấy nó? Nó đổi phòng rồi sao?”
“Không, tối qua hắn một mình bỏ ra ngoài.”
Anh họ ở đầu dây bên kia im lặng vài câu, sau đó nói, “Cám ơn.”
Cúp điện thoại, Hàn Tiêu cứ cảm thấy có vấn đề.

Rốt cuộc là vấn đề nằm ở đâu, hắn không chỉ ra được.

Hắn lại mang đôi giày vừa cởi ra, chạy tới bệnh viện.
Lúc đẩy cửa phòng bệnh 302 ra, bên trong có bốn người đàn ông đang đứng khiến người ta không thể bỏ qua.

Xuất phát từ bản năng của cảnh sát, Hàn Tiêu lập tức nhận ra bốn người này đều là những nhân vật không đơn giản.
“Anh là cảnh sát vừa nói chuyện với tôi?”
“Đúng, anh là anh họ của Hoắc Lượng?”
“Đúng vậy.”
“Hắn đi rồi, các anh còn đứng đây làm gì?”
Hàn Tiêu hỏi tới đây, có một chàng trai vóc dáng thấp hơn một chút đi tới, giơ thẻ ra, “Tối hôm qua, các anh có nhận được điện thoại từ thành phố S xin giúp đỡ không?”
“Có, đồng nghiệp của chúng tôi chạy tới đây thì Hoắc Lượng đã đi rồi.”
“Làm phiền anh tìm y tá phụ trách tới đây, bây giờ chắc hẳn vẫn chưa tan ca.”
Dựa theo quá trình bình thường, Hàn Tiêu chắc hẳn sẽ kêu người này đưa giấy tờ liên quan hoặc thư giới thiệu này nọ, nhưng hắn lại không làm vậy.

Hàn Tiêu xoay người đi tìm y tá phụ trách ca tối đến, sau đó đứng im lặng bên cạnh quan sát.
Tư Đồ đứng trước giường bệnh, quay qua nhìn y tá mỉm cười hỏi, “Tối hôm qua ai phụ trách lo cho phòng này?”
“Là tôi.”
“Lần cuối cô nhìn thấy cậu ta là mấy giờ?”
“Chừng hai giờ, tôi đưa nhiệt kế cho hắn đo.”

Tư Đồ nghe cô trả lời xong, cau mày lại, tiện tay cầm nhiệt kế trên bàn, hỏi, “Cô quên lấy nhiệt kế về?”
Y tá nhìn nhiệt kế trong tay Tư Đồ, lắc đầu, “Không, tôi không có.

Đây không phải cái tôi dùng.”
“Chắc chắn?”
“Đương nhiên.”
Tư Đồ bảo y tá đi, hắn cúi đầu nhìn nhiệt kế trong tay, đột nhiên hỏi Hàn Tiêu, “Cảnh sát cuối cùng gặp hắn là ai, lúc đó mấy giờ?”
“Là nữ đồng nghiệp của tôi, khoảng 2:40 cô ấy có điện thoại, trước khi đi có nhìn vào phòng.”
Tư Đồ gật đầu, giơ nhiệt kế lên, “Tôi mang cái này đi, cám ơn.”
Phát hiện bốn người phải đi, Hàn Tiêu bước ra cản đường, “Làm ơn hãy giải thích rõ ràng.”
Lâm Diêu vỗ vỗ Tư Đồ đi phía trước, nói, “Các anh đi trước đi, tôi đi với hắn về đồn cảnh sát.

Có tin tức gì thì gọi cho tôi.”
Tư Đồ không bị Hàn Tiêu cản lại, chỉ là lúc bọn họ đẩy cửa ra, nữ cảnh sát nhìn bọn họ chằm chằm.
“Tiểu Yến, để bọn họ đi.” Hàn Tiêu nói.
Nữ cảnh sát thở phì phò trừng mắt nhìn, né ra một bên.
Hàn Tiêu nhịn không được thở dài, nhìn Lâm Diêu, “Cậu là cảnh sát của thành phố S?”
“Đúng vậy.

Bây giờ tôi sẽ không nói gì hết, chờ gặp cấp trên của anh rồi tính.

Tôi không có xe, có thể ngồi chung xe của các anh không?”
“Tiểu Yến, cô có lái xe không?”
“Có.

Xe của cục, chở thêm một người dư thừa cũng không thành vấn đề.”
Lâm Diêu căn bản không muốn chấp nhặt với con gái, bởi vì trong lòng hắn còn đang nghĩ tới Hoắc Lượng.

Lúc bọn họ biết Hoắc Lượng bị mất tích, Tư Đồ nhặt được nhiệt kế ở dưới đất, khi đó Lâm Diêu đã có dự cảm bất thường.

Trước đó Hoắc Lượng đã hứa với Tư Đồ, trước khi gặp nhau, Hoắc Lượng không được rời khỏi tầm mắt của cảnh sát.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà Hoắc Lượng phải rời khỏi bệnh viện?
Hoắc Lượng đã chạy, muốn tìm chắc hẳn rất khó, chỉ có chờ hắn chủ động liên lạc.

Nghĩ tới chỗ này, Lâm Diêu đã cùng Hàn Tiêu leo lên xe cảnh sát.
Cả đường đi, Lâm Diêu chỉ nghĩ về chuyện Hoắc Lượng, không biết từ lúc nào đã tới nơi.

Vừa xuống xe đi theo Hàn Tiêu vào trong, chợt nghe ở hàng rào bên trái có tiếng người gọi.
“Lâm Diêu! Lâm Diêu! Lâm Diêu!”
Kinh ngạc quay sang, mắt trừng to như cái chuông lớn.

Hắn cũng hét lên, “Hoắc Lượng!”

Lâm Diêu chạy tới đỡ Hoắc Lượng cà nhắc.

Nhìn cả người hắn bẩn thỉu, nhịn không được hỏi, “Sao, có bị thương chỗ nào không?”
“Bị trặc chân, chắc không ảnh hưởng gì tới xương hết.

Bây giờ tôi rất lạnh, có thể bị sốt rồi.

Tư Đồ đâu?”
“Ra ngoài tìm cậu rồi, vào bên trong nghỉ ngơi trước, chúng tôi sắp xếp bệnh viện khác cho cậu.”
Hoắc Lượng gật đầu, gần như tựa hẳn vào người Lâm Diêu, dưới tình huống này vẫn lo lắng hỏi, “Đông Bình thế nào, các anh liên lạc với cậu ấy chưa?”
“Đừng lo, Tư Đồ không nói gì hết.

Bây giờ Tập Quang Vinh chắc đã mang hắn rời khỏi thành phố S rồi, tạm thời chúng tôi không cho hắn trở về.

Yên tâm đi.”
“Ừ vậy thì tốt rồi.” Nói xong, trước mắt tối sầm, Hoắc Lượng ngất đi.
Tư Đồ nhận được điện thoại của Lâm Diêu liền vội vã chạy tới đồn cảnh sát, lúc bọn họ thấy Hoắc Lượng gối đầu lên đùi Lâm Diêu ngủ mất, Y Thiếu An suýt nữa kiềm không được rơi nước mắt.
“Nó vẫn còn là con nít.”
“Là một đứa nhỏ kiên cường.

Đừng vậy mà An nhi, nhìn mặt của đứa trẻ này, một giọt nước mắt cũng không có.

Cho nên em cũng đừng vậy.”
Y Thiếu An hít một hơi thật sâu, xoay người đi chỗ khác.

Tư Đồ đi tới ngồi xổm xuống nhìn Hoắc Lượng ngủ mê, trong lòng càng thêm xấu hổ.
Lâm Diêu nhẹ nhàng vỗ lên đầu Tư Đồ, dịu dàng nói, “Đừng nghĩ nhiều, chuyện quan trọng nhất là phải đưa hắn về, ở đây tôi rất lo.”
“Ừ.

Anh liên lạc với Đường lão rồi, để ông ta nghĩ cách giải quyết cảnh sát khu D.”
“Vậy thì tốt.

Hoắc Lượng bị sốt, tuy uống thuốc rồi nhưng tốt nhất vẫn phải đưa đi bệnh viện.”
“Đi ngay bây giờ.

Có bốn người chúng ta bên cạnh, thần chết có tới cũng đừng hòng mang đi.” Nói xong Tư Đồ cúi người bế Hoắc Lượng lên, xoay người đi.
“Xin chờ một chút.” Hàn Tiêu cùng cảnh sát trưởng ngăn bọn họ lại, nhưng không có ác ý.

Cục trưởng nhìn thoáng qua Hoắc Lượng, gãi đầu, “Đường cảnh giam vừa gọi điện tới, nói các cậu là từ tổ điều tra đặc biệt, bảo chúng tôi phối hợp điều tra.

Mọi người có cần gì không?”

Không nghĩ tới tổ điều tra đặc biệt đã bắt đầu phát huy tác dụng.

Lâm Diêu tiến lên một bước, “Xin gia tăng người điều tra hiện trường nổ, chúng tôi cần tư liệu để điều tra.

Còn nữa, tôi cần băng ghi hình ở bệnh viện và danh sách tất cả bác sĩ y tá tăng ca tối hôm qua.

Hy vọng trong một giờ có thể cung cấp cho tôi.”
“Không thành vấn đề.

Tiểu Hàn, cậu đi làm đi.

À đừng hỏi bọn họ gì hết, bọn họ có quy tắc bảo mật của tổ đặc biệt.” Nói xong cục trưởng gật đầu với bọn họ, dẫn Hàn Tiêu mang vẻ mặt nghi hoặc không thua gì mình rời khỏi.
Trong bệnh viện, Hoắc Lượng được chích thuốc hạ sốt và vào nước biển.

Bốn người trông chừng hắn đều trầm mặc lo âu, mãi cho đến khi Hoắc Lượng mở mắt, Tư Đồ bước nhanh tới, hỏi, “Sao rồi?”
Đôi mắt đỏ không có tiêu cự, Hoắc Lượng hình như không nghe thấy Tư Đồ nói.

Tư Đồ thử dùng giọng bình thường hỏi, “Xảy ra chuyện gì?”
Hoắc Lượng muốn ngồi dậy nhưng bị Lâm Diêu đ è xuống.

Hắn thấy có hai người lạ, nhìn Tư Đồ chờ trả lời thân phận.
“Đều là người nhà.”
Hoắc Lượng cố hết sức gật đầu với Tả Khôn và Y Thiếu An, lúc này mới trả lời câu hỏi, “Tư Đồ, anh đừng căng thẳng quá, tôi vẫn ổn.

Tối qua có một y tá tới đo nhiệt độ cho tôi, chắc khoảng ba giờ, thời gian cụ thể tôi không nhớ rõ, chỉ biết đã khuya.

Một bác sĩ nam tới đo nhiệt độ cho tôi, lúc đầu tôi cũng không nghĩ nhiều, nhưng lúc hắn tới gần giúp tôi kẹp nhiệt kế, tôi không ngửi thấy mùi thuốc trên người hắn.

Bác sĩ hay y tá gì cũng phải có mùi bệnh viện, nhưng trên người hắn không có.

Với lại tôi phát hiện bộ đồ hắn mặc không vừa, khá rộng, tôi mới đề cao cảnh giác.

Tôi thử nói tôi nhờ nữ cảnh sát đi mua coca, hắn không cho tôi uống, còn nói đi lấy sữa giúp tôi.

Lúc ra ngoài cũng không lấy lại nhiệt kế, tôi nghĩ hắn chắc chắn không phải bác sĩ, cho nên mới bỏ trốn.”
Một đứa trẻ thông minh, Y Thiếu An ít nhiều cũng hiểu tại sao Lâm Diêu tích cực đề cử Hoắc Lượng với Tả Khôn.

Đứa nhỏ này hắn cũng thích.

Vì vậy liền hỏi, “Sau đó thì sao?”
“Tôi vốn định chạy từ hướng cầu thang, sau đó nghĩ lại thấy không được.

Tôi không biết cửa dưới tầng một có mở không, lỡ bị khóa thì coi như rơi vào ngõ cụt.

Cho nên tôi chạy vào một phòng khác trên lầu ba nhảy xuống.

Lúc đó tôi không biết phải làm gì, tôi không có tiền, cũng không có điện thoại, vừa lúc thấy kế bệnh viện có đống xe hư bị vứt, tôi liền chạy tới đó núp.

Giữa chừng thì tôi nhảy khỏi xe, bẻ khóa một chiếc xe đạp, đạp tới đồn cảnh sát.


Tư Đồ có nói, ở chỗ cảnh sát là nơi an toàn.

Với lại tôi đoán sau khi tôi mất tích, các anh sẽ liên lạc với cảnh sát ở đây, nói thế nào, cảnh sát địa phương không thể không gặp các anh được.

Cho nên, khả năng các anh tới đồn cảnh sát địa phương là rất cao, so với vắt óc để liên lạc với các anh chi bằng ôm cây đợi thỏ.”
Nghe Hoắc Lượng nói xong, Tư Đồ hỏi, “Người đàn ông đó trông thế nào, cậu còn nhớ không?”
“Không nhớ rõ lắm.

Cao chừng 1m75 – 1m8, hơi gầy, tuổi khoảng 30, tôi không phát hiện ra điểm gì đặc biệt, giọng nói cũng rất phổ thông.”
Bốn người nhìn nhau, trong lòng đều mang nghi hoặc.

Lúc này Hoắc Lượng đột nhiên nói, “Tôi muốn tham gia.”
“Cái gì?” Mặc dù nói đã có linh cảm, nhưng chính miệng hắn nói ra vẫn là rất phiền não.
Hoắc Lượng nắm chặt tay, nhìn thẳng Tư Đồ, “Tôi muốn tham gia cùng các anh, trả thù cho ba mẹ.

Đừng vội vàng từ chối tôi, tôi biết sẽ gây phiền phức cho các anh, coi như là chân chạy việc đi, tôi cũng muốn gia nhập! Nếu các anh không chịu, tôi sẽ dùng cách của mình tìm ra thằng chó chết giết ba mẹ tôi, sẽ càng làm vấn đề thêm nghiêm trọng cho các anh.

Cho nên Tư Đồ, anh phải để tôi tham gia.”
“Không được!” Lâm Diêu thẳng thừng từ chối, mặc dù hắn rất đau lòng, cũng rất tức giận.

Nhưng để Hoắc Lượng tham gia, đối với đứa trẻ này càng thêm nguy hiểm.

Nghĩ tới nghĩ lui, Lâm Diêu quyết tâm, “Tôi sẽ sắp xếp người bảo vệ cậu, trước khi vụ án kết thúc, cậu…”
“Đó là ba mẹ của tôi! Bọn họ chỉ có một đứa con là tôi, chính tôi liên lụy bọn họ! Tôi không báo thù cho họ thì ai sẽ làm chứ?”
Hoắc Lượng hét đến khản giọng, trong đôi mắt không có nước mắt, mà tràn đầy sự phẫn nộ.

Tư Đồ ngồi bên cạnh không trả lời, mà Lâm Diêu cũng khó tìm lý do từ chối.

Thế nhưng Lâm Diêu nghĩ, vì Hoắc Lượng, không thể để hắn tham gia.
Lâm Diêu thở dài nặng nề, “Nói tới liên lụy, là chúng tôi liên lụy tới cậu.”
Hoắc Lượng đột nhiên trừng mắt, “Tôi đúng là trách các anh, nếu không vì lá thư chết tiệt kia, ba mẹ tôi vẫn đã sống khỏe.

Nhưng tôi không ngốc, tôi biết ai mới phải chịu trách nhiệm cho cái chết của họ.”
Đứa trẻ này rất giống mình ngày trước muốn báo thù cho A Phong, Y Thiếu An khó mà giữ im lặng, “Cậu phải suy nghĩ kỹ, một khi bước vào thế giới của chúng tôi, chẳng khác nào từ biệt cuộc sống của người bình thường.

Cậu còn một người để yêu, không vì hắn mà nghĩ lại sao?”
Hoắc Lượng cố nén giọt lệ, kiên định nói, “Trước khi làm một người đàn ông tốt, tôi phải làm một đứa con khiến ba mẹ tự hào.

Nếu Đông Bình không thể hiểu cho tôi, vậy thì chia tay thôi.”
Thằng nhóc này không phải loại hời hợt, rất quyết tâm, hắn đã chuẩn bị vứt hết tất cả, dũng cảm nhìn về phía trước.

Lâm Diêu không biết phải làm thế nào để thêm hắn vào, nói chính xác là không biết nên bắt đầu từ đâu.
Trong phòng bệnh bị sự im lặng đè nén, cuối cùng là Tư Đồ phá vỡ không khí.
“Ba người ra ngoài đi, để tôi nói chuyện riêng với Hoắc Lượng.”
Hết chương 4.
 
------oOo------


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi