TẤT CẢ ĐÀN ÔNG TRÊN THẾ GIỚI NÀY ĐỀU GIỐNG NGƯỜI YÊU CŨ CỦA TÔI

Thời Diệc Nam gọi điện cho Bạch Nhất Trần khi hắn đang trên đường đi. Nếu không phải sáng nay Bạch Nhất Trần có khách, bọn họ đã có thể hưởng thụ ngày cuối tuần tốt đẹp trong khách sạn. Hắn thậm chí còn dừng giữa đường mua một chiếc bánh socola cho anh, khi đến phòng tranh chờ Bạch Nhất Trần tan tầm xong là cùng nhau về nhà.

Kết quả hắn vừa tới phòng tranh đã phát hiện bạn thân Nhạc Đống của Bạch Nhất Trần mà hắn cực kỳ chán ghét cũng đang ở đó. Bạch Nhất Trần đứng cạnh y, cười nói với y.

Hai người bọn họ trò chuyện rất nghiêm túc, Bạch Nhất Trần còn chẳng phát hiện ra là hắn đã đến. Hơn nữa đây cũng không phải là lần đầu hắn bị Bạch Nhất Trần phớt lờ.

Hình như lần trước cũng là đang ở gần phòng tranh, Bạch Nhất Trần đi cùng một tên họ Tống, gặp thoáng qua hắn như một người dưng xa lạ. Khi ấy, anh giải thích là mình không muốn bạn bè biết anh yêu đương. Dù cái cớ này rất không thuyết phục, nhưng Thời Diệc Nam vẫn tin, vì hắn tin Bạch Nhất Trần tuyệt đối yêu hắn.

Mà bây giờ, tình cảnh tương tự lại xuất hiện.

Thời Diệc Nam nỗ lực thuyết phục bản thân rằng đây chẳng qua chỉ là trùng hợp. Nhưng hắn vẫn không nhịn được hoài nghi, lẽ nào Nhạc Đống còn quan trọng hơn hắn ư, tại sao Bạch Nhất Trần lại không chú ý tới hắn? Rốt cuộc bọn họ đang nói gì? Cần nói chuyện nghiêm túc như thế? Hơn nữa Thời Diệc Nam còn cảm thấy, ánh mắt Bạch Nhất Trần nhìn Nhạc Đống hơi kỳ lạ, song hắn nhất thời không phát hiện ra nó lạ ở chỗ nào. Vì vậy hắn muốn đến gần để nghe trộm xem bọn họ đang nói cái gì.

Rồi hắn nghe thấy Nhạc Đống khuyên Bạch Nhất Trần chia tay hắn.

Hai chữ "chia tay" gần như là tử huyệt của Thời Diệc Nam, bất kể là nói ra từ trong miệng ai, hắn cũng đều không thể nghe lọt.

Hắn bước nhanh tới bên cạnh Bạch Nhất Trần, vươn tay vòng lấy eo thanh niên. Hắn nhìn chằm chằm Nhạc Đống, lạnh giọng nói: "Chúng tôi sẽ không chia tay."

Sự xuất hiện đột ngột của Thời Diệc Nam khiến Bạch Nhất Trần và Nhạc Đống đều không phản ứng kịp.

Tuy nhiên, Nhạc Đống nghe được lời của Thời Diệc Nam thì bật cười.

Y khinh thường cười nhạo một tiếng, như là nghe được một câu chuyện cực kỳ buồn cười. Dưới cái nhìn của y, hình cảnh Thời Diệc Nam ôm Bạch Nhất Trần tuyên bố bọn họ vĩnh viễn sẽ không chia tay là quá mức mỉa mai và hài hước. Nếu y không biết sự tồn tại của Thời Diệc Minh, y còn có thể tin tưởng câu nói này, ai bảo Bạch Nhất Trần hy sinh nhiều vì Thời Diệc Nam vậy chứ? Nếu Thời Diệc Nam biết Bạch Nhất Trần cố gắng sống qua bốn năm này thế nào hay trạng thái tâm lý của anh tồi tệ ra sao, chỉ cần hắn có ít lương tâm, hắn sẽ không có cách nào rời khỏi Bạch Nhất Trần nữa, dẫu bởi hổ thẹn; Còn Bạch Nhất Trần vẫn luôn yêu Thời Diệc Nam tha thiết, càng không nỡ chia tay hắn, nên bọn họ sẽ sống hạnh phúc một đời, tuy hơi gian nan chút.

Nhưng y gặp được Thời Diệc Minh.

Bây giờ y đã bắt đầu hoài nghi, rốt cuộc Bạch Nhất Trần còn yêu Thời Diệc Nam hay không. Thậm chí y còn cảm thấy e rằng Bạch Nhất Trần đã không còn yêu Thời Diệc Nam, hoặc là nên nói, người Bạch Nhất Trần yêu chính là Thời Diệc Nam bốn năm trước, mà không phải là Thời Diệc Nam trở về vào bốn năm sau.

Thời Diệc Nam vẫn là không thể không có Bạch Nhất Trần, song Bạch Nhất Trần cũng đã không cần Thời Diệc Nam nữa. Nếu anh chỉ cần một người thay thế, vậy tất cả đàn ông trên thế giới này đều có thể trở thành cái người này.

Nhạc Đống ác độc và trả thù nghĩ: Nếu y đã định trước là không thể nào ở bên Bạch Nhất Trần, vậy để Thời Diệc Minh thay thế Thời Diệc Nam cũng không tồi. Thời Diệc Minh trẻ tuổi và chân thành, tốt hơn Thời Diệc Nam gấp vạn lần. Giống Thời Diệc Nam gặp y thì tâm trạng sẽ không tốt, y trông thấy Thời Diệc Nam chịu quả báo, y cũng sẽ cảm thấy vui vẻ.

Càng buồn cười hơn chính là, hiện tại Thời Diệc Nam chẳng biết gì hết.

"Ha, anh cho rằng Nhất Trần vẫn thích anh à? Cậu ấy đã sớm không —— "

Nhạc Đống khó nén nụ cười, không muốn Thời Diệc Nam vẫn duy trì vẻ mặt bình tĩnh như thể Bạch Nhất Trần sẽ vĩnh viễn không rời đi. Nhưng y thoáng nhìn qua gương mặt không cảm xúc của Bạch Nhất Trần, lời nói bỗng im bặt.

"Được rồi. Hai người ầm ĩ cái gì thế?" Bạch Nhất Trần nhận ra cánh tay ôm eo anh chợt thắt chặt lại, thản nhiên liếc nhìn Nhạc Đống, "Vẫn đang cãi nhau ngoài phòng tranh của tớ, muốn người qua đường chế giễu hả?"

Bạch Nhất Trần gỡ tay Thời Diệc Nam, quay người đi vào phòng tranh.

"Nhất Trần." Thanh niên vừa rời khỏi lồng ngực hắn, Thời Diệc Nam cũng không duy trì được vẻ trấn định. Hắn bối rối đuổi tới, mãi đến tận khi nắm được bàn tay Bạch Nhất Trần lần nữa, nhịp tim cuồng loạn mới chậm rãi trở nên đều đặn.

Lần này Bạch Nhất Trần không lại gạt tay Thời Diệc Nam ra nữa. Tống Ngọc Hành đang đứng trong phòng tranh yên lặng xem chiến, khi thấy Thời Diệc Nam đi vào, hắn khẽ nhếch môi, lộ ra một nụ cười lạnh lùng khinh bỉ. Bấy giờ Thời Diệc Nam mới phát hiện, hóa ra trong phòng tranh còn có một kẻ như vậy.

Sắc mặt của Thời Diệc Nam nhất thời càng khó coi hơn.

"Thời tiên sinh, đã lâu không gặp, chào buổi sáng nha." Tống Ngọc Hành mỉm cười chào hỏi hắn.

Thời Diệc Nam không lên tiếng. Hắn xiết chặt tay Bạch Nhất Trần rồi buông ra. Nụ cười của Tống Ngọc Hành như rắn độc nhe lưỡi, phun ra chất độc ăn mòn thiêu đốt trái tim hắn, khiến hắn không nhịn được suy đoán tại sao người đàn ông này và Nhạc Đống lại ở đây.

Cũng may Bạch Nhất Trần nhanh chóng giải thích cho hắn: "Ông chủ Tống là khác. Anh ấy đến mời em vẽ. Bọn em đang nói chuyện làm ăn."

Thời Diệc Nam trầm mặc chốc lát, vẫn không cách nào đè ép được ngọn lửa ghen tỵ của mình. Hắn hỏi Bạch Nhất Trần: "Nhạc Đống thì sao?"

Bạch Nhất Trần khựng lại. Anh còn thật không biết nguyên nhân Nhạc Đống tới tìm mình, dù sao anh và y còn chưa nói mấy câu thì Thời Diệc Nam đã tranh cãi với y rồi.

"Tôi tới tìm Bạch Nhất Trần đi ăn cơm." Nhạc Đống nói tiếp. Y cười lạnh lùng, cố ý nói ái muội, "Tôi xé hỏng một chiếc sơ mi của Bạch Nhất Trần. Để nhận lỗi, tôi phải mời cậu ấy ăn một bữa cơm?"

Xé hỏng một chiếc sơ mi? Làm sao xé hỏng? Xé hỏng lúc nào?

Câu nói như thế dễ gây hiểu lầm. Bạch Nhất Trần nhìn sắc mặt càng ngày càng âm trầm của Thời Diệc Nam, bất đắc dĩ nói: "Nhạc Đống, lời này của cậu..."

"Chẳng lẽ không đúng sao?" Nhạc Đống nói, "Tất cả đều là lời nói thật."

Tống Ngọc Hành chỉ sợ thiên hạ không loạn nên cũng xen vào: "Thời gian cũng không còn sớm. Nếu Nhạc Đống muốn cùng thầy Bạch ăn cơm, vậy tôi về trước đây, bên quán rượu cũng có chuyện cần tôi xử lý. Chờ cậu rảnh rỗi thì tôi lại tới. Đúng rồi, Thời tiên sinh —— "

Tống Ngọc Hành đột nhiên tăng cao âm lượng.

Thời Diệc Nam lạnh lùng nhìn Tống Ngọc Hành, không nói câu nào.

Tống Ngọc Hành đi tới cạnh hắn, cười nhạo một tiếng rồi chậm rãi mở miệng, cần phải để Thời Diệc Nam nghe rõ từng chữ một: "Rời khỏi phòng tranh, rẽ phải đi ba, bốn trăm mét chính là quán rượu của tôi. Tên quán là Sưu Tầm Cá Nhân. Thời tiên sinh, anh nhất định đừng đi nhầm, lúc rảnh thì có thể tới quán rượu của tôi ngồi một lát, tôi sẽ giảm giá cho."

Quán rượu của Tống Ngọc Hành là Sưu Tầm Cá Nhân, phòng tranh của Bạch Nhất Trần là Vật Sưu Tầm.

Chưa nhắc đến cái tên tương tự, trong ngày thường, chỉ cần là quan hệ bạn bè lại mập mờ của Bạch Nhất Trần và Tống Ngọc Hành đã đủ hắn sầu lo rất lâu. Nhưng hôm nay Thời Diệc Nam bị Nhạc Đống châm chọc khiêu khích trước, giờ lại bị Tống Ngọc Hành xỏ xiên, mà vẻ mặt của hắn lại rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức vô cùng bất thường.

Càng giống như sự yên lặng trước khi bão táp ập tới.

Ngoài dự liệu của Bạch Nhất Trần, từ đầu đến cuối Thời Diệc Nam không nổi giận, mặc dù lông màu nhíu chặt và sắc mặt tối tăm của hắn chứng tỏ tâm trạng của hắn rất kém, thậm chí có thể nói là cực kỳ tồi tệ.

Dẫu lời nói của Nhạc Đống và Tống Ngọc Hành giống như đang liên tiếp cắm sừng lên đầu hắn, còn thái độ của Bạch Nhất Trần với bọn họ dường như thật sự ẩn giấu mấy phần ái muội khó nói, song hắn trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cũng chỉ mở miệng hỏi Bạch Nhất Trần: "Nhất Trần, vậy là em định trưa nay đi ăn cùng Nhạc Đống à?"

Nhạc Đống cướp lời: "Đúng, chúng tôi sẽ đi ăn cùng nhau."

Bạch Nhất Trần rũ mi, không khẳng định cũng không phủ nhận.

Thời Diệc Nam thấy thế, con ngươi đột nhiên co lại. Hắn nhìn gò má của Bạch Nhất Trần, khoảnh khắc ấy, trong đầu hắn xẹt qua đủ loại tâm tư. Hắn không biết tại sao Bạch Nhất Trần không tỏ thái độ, nhưng hắn biết, hôm nay hắn tuyệt đối không thể để Bạch Nhất Trần đi cùng Nhạc Đống.

Vì thế, Thời Diệc Nam cong khóe môi cứng ngắc, cố ý bày ra vẻ mặt miễn cưỡng cười vui. Hắn khẽ bảo Bạch Nhất Trần: "Vậy cũng tốt. Nhớ ăn nhiều cơm chút." Hắn giơ tay muốn vỗ vai Bạch Nhất Trần, mà còn chưa giơ đủ cao hắn đã hạ tay xuống, "Hai người đi chỗ nào ăn, cần tôi lái xe đưa đi không?"

"Sau khi ăn xong thì mau trở về... Anh ở nhà chờ em."

Bạch Nhất Trần nghe vậy, rốt cuộc ngước mắt lên nhìn hắn —— người đàn ông luôn bình tĩnh trấn định này, giây phút ấy trong mắt chỉ chứa thăm dò và bất an, còn có chút ít lấy lòng, như đầu lâu kiêu ngạo cúi xuống hay con thú bị cắt hết móng vuốt, mặc kệ gai nhọn đâm vào thân thể cũng không dám có bất kỳ phản kháng gì.

Bạch Nhất Trần hơi đau lòng vì bộ dáng này của Thời Diệc Nam, lại cũng hơi mờ mịt. Trong chớp mắt, anh không nghĩ về việc Thời Diệc Nam rốt cuộc hạ mình trước anh, mà không rõ người này có phải là Thời Diệc Nam không —— kẻ sẽ nịnh nọt anh, vì yêu anh, sợ anh không vui nên dù anh ái muội với những người khác cũng không dám tức giận, là Thời Diệc Nam anh quen kia sao?

Có phải anh nhận nhầm người không? Kỳ thực Thời Diệc Nam thật vẫn chưa trở lại?

"Nhất Trần?" Nhạc Đống thấy đáy mắt tràn ngập ngỡ ngàng của Bạch Nhất Trần, trái tim lập tức như bị bóp chặt. Y bỗng bắt đầu hối hận sao mình gây sự với Thời Diệc Nam. Y suýt đã quên trạng thái tinh thần không ổn định của Bạch Nhất Trần, cũng không dám kích thích anh nữa, "Nếu hôm nay cậu không rảnh thì mai cũng được, hoặc là chờ cậu rảnh rồi nói sau đi."

Giọng nói của Nhạc Đống gọi về tâm trí Bạch Nhất Trần. Anh sững sờ vài giây rồi do dự ôm lấy tay Thời Diệc Nam và nói với Nhạc Đống: "...Chúng ta vẫn nên để mai lại cùng nhau ăn đi. Bình thường công việc của Thời Diệc Nam rất bận, hôm nay anh ấy khó mà được nghỉ, tớ muốn ở bên anh ấy."

"Được." Nhạc Đống vội vàng đồng ý, cũng không tiếp tục trào phúng Thời Diệc Nam, "Không còn sớm đâu, cậu mau đi ăn trưa với Thời Diệc Nam đi."

Nhạc Đống nhấn mạnh vào ba chữ "Thời Diệc Nam", nhắc nhở Bạch Nhất Trần rằng người đứng cạnh anh đúng là Thời Diệc Nam.

Bạch Nhất Trần nghe hiểu điều y ám chỉ, đôi mắt bỗng sáng ngời, bàn tay ôm cánh tay Thời Diệc Nam chặt thêm.

Nhạc Đống chứng kiến cảnh này, khóe môi cứng đờ được nhướng cao, không biết là đang vui thay Bạch Nhất Trần hay là cười nhạo Thời Diệc Nam. Y hít sâu, quả quyết xoay người: "Tớ đi đây, mai gặp."

"A, vậy cậu đi đường cẩn thận —— "

Bạch Nhất Trần dặn y theo bản năng. Anh dứt lời xong mới nhớ Thời Diệc Nam vẫn ở đây. Tuy chỉ là lời căn dặn với bạn bè bình thường, nhưng anh không thể xác định liệu Thời Diệc Nam có ghen hay không.

Song Thời Diệc Nam chẳng hề nói gì. Sau khi Nhạc Đống đi rồi, hắn cẩn thận cầm tay Bạch Nhất Trần, hỏi: "Vậy chúng ta cũng đi ăn trưa nhé? Em muốn ăn gì?"

"Em muốn ăn món anh làm." Bạch Nhất Trần ôm eo hắn, đặt cằm lên vai hắn, "Chúng ta về nhà ăn. Anh nấu cơm cho em đi, trong nhà vẫn còn thức ăn đấy."

Bạch Nhất Trần vừa nói xong, Thời Diệc Nam âm thầm thở phào nhẹ nhõm, bởi hắn biết mình thắng cược —— từ trước đến giờ Bạch Nhất Trần luôn yêu hắn, không thể từ chối khi hắn tỏ ra yếu thế.

Bất luận là vào bốn năm trước, hay là bốn năm sau.

Nhưng cho dù hắn thắng trong cuộc đối đầu với Nhạc Đống, Thời Diệc Nam lại cũng không thấy vui vẻ mấy. Thậm chí trái tim hắn còn đập loạn lên —— lẽ nào bây giờ để giữ lại Bạch Nhất Trần, hắn phải cẩn thận từng ly từng tý, thận trọng dùng mọi thủ đoạn mới được sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi