TẤT CẢ ĐÀN ÔNG TRÊN THẾ GIỚI NÀY ĐỀU GIỐNG NGƯỜI YÊU CŨ CỦA TÔI

Thời Diệc Nam vặn tay nắm cửa, cõng Bạch Nhất Trần vào phòng ngủ rồi ném anh lên giường. Sau đó hắn cởi áo khoác, tháo ra caravat và đè lên, mạnh mẽ xé rách quần áo của Bạch Nhất Trần.

Bạch Nhất Trần nâng eo, phối hợp với động tác của Thời Diệc Nam, nhanh chóng trần truồng.

Trong phòng không bật đèn, nhưng có vài tia ánh trăng nhảy nhót qua rèm cửa sổ không kéo kín rồi đi tới bên giường, leo lên thân thể trắng nõn của Bạch Nhất Trần. Ánh mắt Thời Diệc Nam nặng nề. Vào lúc hắn đang muốn cúi người hôn Bạch Nhất Trần, thanh niên lại trở mình đưa lưng về phía hắn.

Thanh âm khàn khàn của Thời Diệc Nam vang lên trong bóng tối: "Anh bất cẩn bắn ở bên trong, hay là anh ôm em đi tắm đi. Cứ để thế, ngày mai em sẽ không thoải mái đâu, cẩn thận không là phát sốt đấy."

Bạch Nhất Trần lắc đầu một cái, quay người nhào lên Thời Diệc Nam: "Em mệt, ngày mai dậy lại tắm. Em muốn anh ngủ với em, được không?"

Thân thể Bạch Nhất Trần thật sự dễ mắc bệnh vô cùng. Tuy Thời Diệc Nam không muốn lắm, nhưng hắn thấy Bạch Nhất Trần dường như rất mệt mỏi nên chỉ đến phòng tắm cầm khăn lông ướt tới làm lau dọn đơn giản cho anh. Sau đó hắn kéo chăn che kín hai người, ôm hông anh và nói: "Thật sự muốn anh ngủ với em à?"

"Ừm." Bạch Nhất Trần nhắm mắt trả lời.

Thời Diệc Nam nhíu mày, hắn rất muốn hỏi một câu "Vậy nếu bạn trai của em trở lại thì làm sao bây giờ", song cuối cùng hắn vẫn không nói gì, cũng nhắm mắt lại theo Bạch Nhất Trần—— nếu trở lại cũng tốt, bọn họ không khóa cửa, trực tiếp nhìn thấy hắn và Bạch Nhất Trần ngủ cùng nhau càng tốt hơn, dứt khoát giảm bớt thì giờ chia tay.

Nhưng vào lúc hơi thở của Thời Diệc Nam chậm lại, Bạch Nhất Trần đột nhiên mở mắt ra, đáy mắt không hề có chút mệt nhọc nào. Anh nhẹ nhàng đẩy ra cánh tay Thời Diệc Nam đang khoác trên eo mình rồi trần truồng xuống giường. Anh lấy ra mâys loại thuốc mình thường dùng từ tủ thuốc ở phòng khách tầng dưới và rót nước uống hết chỗ thuốc đó.

Anh ngửa chiếc cổ thon thả trắng nõn, trên mặt vẫn luôn mang nụ cười bệnh trạng.

Hễ là thuốc điều trị vấn đề tinh thần thì đều có tác dụng phụ rất mạnh. Mấy năm gần đây càng không cần phải nhắc đến tác dụng phụ của số thuốc mà anh uống, hơn nữa anh uống suốt bốn năm, đã sớm không cứng nổi.

Giống như Thời Diệc Nam biết rõ thân thể của anh, anh cũng rất hiểu Thời Diệc Nam, giả vờ thoải mái và phối hợp đầy dối trá không khó chút nào.

Thế nên Thời Diệc Nam căn bản không cần phải làm trò vui khởi động, hắn trực tiếp tiến vào cũng không thành vấn đề. Anh sẽ không trách hắn vì vốn chẳng có cảm giác gì cả.

Bạch Nhất Trần thơ thẩn trong phòng khách một lúc rồi trở về phòng ngủ. Anh không bò lên giường, mà là quỳ bên giường, nằm nhoài ra, nhìn khuôn mặt anh thương nhớ nửa đời không chớp mắt. Anh giơ tay sờ khẽ lên gương mặt ngủ say của Thời Diệc Nam, trên mặt anh là ý cười thoả mãn.

Anh cứ thế ngắm Thời Diệc Nam cả đêm.

Hôm sau Thời Diệc Nam tỉnh lại thì không nhìn thấy Bạch Nhất Trần ở đầu giường bên kia. Hắn vươn tay sờ soạng vị trí bên cạnh, lại phát hiện ga trải giường nơi thanh niên nằm đã sớm lạnh lẽo, chứng minh chủ nhân đã thức dậy từ lâu.

Thời Diệc Nam nhíu mày —— trước đây Bạch Nhất Trần làm tình với hắn xong, ngày hôm sau thường không dậy quá sớm.

Bốn năm chia tay Bạch Nhất Trần, hắn đã hình thành đồng hồ sinh học cực kỳ quy luật, bất luận đêm trước ngủ muộn cỡ nào, sáng hôm sau đều có thể tỉnh lại lúc bảy giờ. Tối qua hắn thương tiếc thân thể của Bạch Nhất Trần, nghĩ bây giờ thanh niên gầy nhiều như vậy, quá mức sẽ không tốt nên chỉ làm một lần, nhưng Bạch Nhất Trần cũng không thể dậy sớm hơn hắn chứ nhỉ.

Mang theo chút nghi hoặc, Thời Diệc Nam đứng dậy vào phòng tắm. Song khi hắn thấy bàn chải đánh răng và cốc đôi trên bồn rửa mặt, cùng khăn mặt đôi trên giá, tâm trạng thoả mãn tốt đẹp từ đêm qua lập tức tiêu tan sạch, Bạch Nhất Trần chuẩn bị sẵn kem đánh răng cũng không làm hắn vui vẻ nổi.

Dẫu hắn không muốn cỡ nào thì cũng phải thừa nhận, trong gian phòng có lẽ vẫn còn sự tồn tại của một người khác.

Người này sẽ thân mật khăng khít với Bạch Nhất Trần trong biệt thự này, có lẽ là mỗi ngày tỉnh dậy cùng nhau, cùng ra ngoài, trở về còn có thể ôm hôn trước cửa chính —— làm những việc tương tự như hồi hắn và Bạch Nhất Trần vẫn bên nhau.

Thời Diệc Nam chậm rãi xuống tầng dưới, quan sát tỉ mỉ căn phòng này —— phòng ở trang trí rất ấm áp, trên vách tường cầu thang treo tranh sơn dầu có màu sắc tươi đẹp, liếc mắt nhìn qua là có thể làm tâm trạng người khác sáng sủa hơn, mà dựa theo chữ ký ở góc bên phải, Thời Diệc Nam có thể đoán đây là tranh Bạch Nhất Trần vẽ.

Thiên phú hội họa của Bạch Nhất Trần rất cao. Những năm gần đây không phải là Thời Diệc Nam không để ý tới tin tức về Bạch Nhất Trần, chỉ là hắn không dám quá để tâm. Hắn biết tranh của Bạch Nhất Trần được nhận thưởng, hiện nay cũng có chút danh tiếng trong giới họa sĩ. Anh mở phòng vẽ tranh riêng của mình và sống rất tốt.

Hắn đi đến phòng khách, vừa ngẩng đầu đã thấy Bạch Nhất Trần buộc tạp dề nấu cháo trong bếp.

Bạch Nhất Trần cũng chưa phát hiện hắn đã tới.

Mọi nơi trong căn phòng này đều trải thảm dày nặng mềm mại, người đi bên trên sẽ không phát một chút âm thanh nào.

Còn thanh niên đẹp đẽ kia đang hơi nghiêng thân thể, đứng trước bếp, tay cầm muôi dài chậm rãi khuấy cháo nóng trong nồi. Nắng ấm sáng sớm len lỏi qua song cửa sổ, chiếu lên mái tóc rối của anh. Lông mi dài rũ xuống, che đi cặp mắt đào hoa thanh lãnh. Phần cổ trắng nõn duyên dáng bị che khuất bởi cúc áo buộc chặt của chiếc sơ mi dài tay, cả người lộ ra sự hờ hững hết sức cấm dục.

Thời Diệc Nam lại biết người này ngon miệng đến mức nào.

Anh nằm trên giường với quần áo xộc xệch và tóc tai ngổn ngang, bờ môi nhạt màu bị gặm cắn đỏ bừng. Anh khẽ nhíu mày, để lộ biểu tình mê đắm, khiến người chỉ muốn mạnh mẽ đặt anh dưới thân, vò nát tan rồi nhét vào trong xương.

Bốn năm trước người này hoàn toàn thuộc về hắn. Là hắn làm anh dần lột xác từ ngây ngô thành dáng vẻ kiêu ngạo lại mềm mại đáng yêu hiện tại.

Nhưng bây giờ, dường như có người khác bên cạnh anh chia sẻ anh, thưởng thức được miếng bánh ngọt ngào nhất, mà hắn lại không hề biết đến.

Thời Diệc Nam hít sâu một hơi, đè xuống ghen tuông và đố kị trong lòng, tiếc nuối rằng "bạn trai" hiện tại của Bạch Nhất Trần chưa từng xuất hiện, không bắt gặp tình cảnh tình nhân cũ hợp lại của bọn họ.

"Anh dậy rồi à?" Bạch Nhất Trần bưng cháo bí đỏ xoay người, đối mặt với ánh mắt nặng nề của Thời Diệc Nam ở cầu thang. Anh mỉm cười, đôi môi mềm cong cong, trong mắt như chứa nước, sương mù mông lung lưu chuyển. Anh nhìn về phía người đàn ông này và nhẹ giọng nói: "Em nấu cháo đấy, uống một chút rồi đi."

Hôm nay là thứ hai, Bạch Nhất Trần không cho là ông chủ lớn Thời Diệc Nam sẽ không đi làm đâu.

Thời Diệc Nam "ừ" rồi đi tới trước bàn ăn, kéo ghế ra ngồi xuống. Ngón tay thon dài tao nhã tùy ý đan vào nhau trên bàn, đôi mắt sâu thẳm vẫn luôn nhìn Bạch Nhất Trần, như bậc đế vương nhìn chăm chú tình nhân mình sủng ái nhất, đầy cưng chiều và trìu mến. Đường nét khuôn mặt cực kỳ sắc bén, anh tuấn vô song, nhưng hắn không thích cười, tạo một cảm giác lãnh khốc vô tình.

Mà trên thực tế, quả thật hắn cũng vô tình.

Bạch Nhất Trần từng hoài nghi hắn là người không có tim.

Nếu không thì sao năm năm qua chỉ có anh chật vật và thống khổ đến vậy?

Say khi chia tay, mỗi ngày anh đều cảm thấy trái tim đau đến mức sắp nổ tung, hận không thể lập tức lấy thanh đao khoét nó ra khỏi khoang ngực, để nó không thể gây chuyện nữa. Bạch Nhất Trần thường nghĩ, anh đã đau đớn như vậy, liệu Thời Diệc Nam cũng sẽ đau giống anh chứ?

Mà giờ khắc này, khi kề bên Thời Diệc Nam, anh mới bi ai phát hiện chỉ có mình anh đau, Thời Diệc Nam vĩnh viễn cũng không đau.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi