TẤT CẢ TRA CÔNG ĐỀU ĐUỔI THEO CẦU TÁI HỢP

Editor: Diệp Hạ (wpad: dphh___)

Sau khi Tần Dung thức tỉnh huyết mạch, có thể nói là toàn bộ tu chân giới không ai có thể đả thương hắn, mặc dù có thì năng lực cường đại đó cũng có thể giúp hắn khởi tử hồi sinh. Càng đừng nói đến tiên căn trong cơ thể luôn tự động hấp thu linh khí trời đất, tốc độ chuyển hóa chân khí còn nhanh hơn tu sĩ Thiên linh căn mấy trăm lần.

Người khác tu mười năm, còn hắn có lẽ chỉ cần một ngày.

Bản thân Tần Dung cũng nhạy bén cảm thấy thân thể mình có biến hóa, nhưng hắn lại không biết rốt cuộc là nơi nào khác lạ, chỉ cảm thấy thân mình uyển chuyển nhẹ nhàng hơn rất nhiều, có thể thấy được hình ảnh cách mình vài trượng, nghe thấy những âm thanh nhỏ bé từ rất xa.

Tất cả những biến hóa đó đều có lợi với hắn, nhưng hắn lại không hề vui vẻ.


Lòng hắn vẫn luôn bị một đám mây u ám bao phủ, cảm thấy mình là người có tội.

Hắn dùng lá sen mang chút nước từ bên ngoài về, sau khi thấy Tạ Quan Sư uống xong lập tức cách Tạ Quan Sư thật xa, ngồi xổm ở cửa sơn động giữ cửa.

Thật ra hắn cũng không muốn rời xa Tạ Quan Sư chút nào, nhưng hắn sợ mình lại giống tối hôm qua, đột nhiên biến thành một con dã thú động dục, mạnh mẽ cường bạo người khác.

Trong lòng hắn chỉ toàn là những suy nghĩ hỗn loạn.

Hơn nửa tháng nay, từ sau khi rời khỏi thôn, tất cả những việc xảy ra đều vượt qua tầm hiểu biết của hắn, làm hắn không thể tiếp thu nổi.

"Ngươi lại đây, ta có vài lời muốn nói với ngươi." Tạ Quan Sư uống nước xong, dứng dậy rời khỏi giường.

"Công tử khó chịu chỗ nào sao?" Tần Dung nhanh chóng lao qua, mặt khẩn trương hỏi.


Hắn theo bản năng vươn tay đến, muốn đỡ Tạ Quan Sư đứng lên, nhưng ngay khi ngón tay vừa chạm đến cổ tay y, hắn bỗng nhiên cảm thấy mặt mình nóng lên, sau đó lòng cảm thấy như bị kim đâm vào. Nghĩ đến những chuyện súc sinh mình đã làm, ngón tay hắn cứng đờ, lại nhanh chóng rụt về.

Từ nhỏ đến lớn, đạo lý mà phu tử đã dạy hắn nhiều nhất chính là "Quân tử là thành thật, chân thành và đáng tin cậy." Nhưng việc tối qua hoàn toàn biến hắn thành một tên tiểu nhân bất nhân bất nghĩa, trên lưng mang gông xiềng đạo đức.

Mặc dù công tử tha thứ cho hắn, nhưng hắn lại không thể tha thứ cho mình.

Hắn đã quyết định, giờ hắn không thể chết, đơn giản vì hắn còn hữu dụng với y, chờ đến khi y không cần hắn nữa, hắn sẽ lập tức lấy mạng tạ tội.

Hắn đột ngột rụt tay về như vậy làm Tạ Quan Sư vốn định vịn tay hắn đứng lên lảo đảo, suýt nữa ngã ập xuống đất.


Tạ Quan Sư suýt hôn đất: "......"

Dù sao cũng là thân thể trọng thương chưa lành, huống hồ tối hôm qua còn dùng chiêu dương đông kích tây để cứu người, lăn lộn cả một đêm.

Tần Dung hoảng sợ, cuống quít vươn tay ôm eo Tạ Quan Sư lại.

Tạ Quan Sư đỡ vai hắn đứng vững, hít sâu một hơi.

Lúc này Tần Dung không buông tay nữa, nhưng mặt đã đỏ như con tôm luộc chín. Hắn lắp bắp nói: "Công tử, thật xin lỗi, lẽ ra ta không nên chạm vào ngươi."

Tạ Quan Sư nhìn hắn nói: "Ngươi đừng nghĩ đến chuyện tối qua nữa, ta đã nói rồi, không trách tội ngươi."

Một cái liếc mắt nhẹ nhàng này tuy không có hàm ý gì, nhưng rơi vào mắt Tần Dung lại có sự khác biệt rất lớn. Hắn chỉ cảm thấy dường như mình đã bị bỏ bùa rồi, lúc trước luôn cầm lòng không đậu mà nhìn lén công tử, sau khi phát sinh quan hệ, hắn lại càng cảm thấy công tử phong tình vạn chủng. Mặc dù chỉ có một cái liếc mắt như vậy, nhưng nó lại cứ lặp lại đi lặp lại trong đầu hắn không ngừng.
Hắn ngơ ngác lên tiếng: "A."

Tạ Quan Sư đứng cách hắn nửa bước, nắm cổ tay hắn lên xem xét mạch đập.

Như Tạ Quan Sư nghĩ, tiên căn của Tần Dung đã hoàn toàn thức tỉnh, hiện giờ thân thể hắn vô cùng dồi dào linh khí, nếu có ai đến dùng chân khí đánh hắn một quyền hoặc đâm hắn một kiếm, sợ là tất cả đều sẽ bị phản phệ bay ra xa ngàn dặm.

"Nói vậy ngươi cũng cảm nhận được cơ thể mình có biến hoá, ngươi biết là vì sao không?" Tạ Quan Sư hỏi.

Tần Dung vẫn còn đang ngây ngốc nghĩ về ngón tay Tạ Quan Sư vừa đặt lên cổ tay mình, khoảnh khắc chạm nhau ngắn ngủi. Hắn ngẩng đầu nhìn Tạ Quan Sư, chậm chạp nói: "Ta thấy thường xuyên bị nóng lên, nhãn lực cùng nhĩ lực đều tốt hơn, thế nhưng lại không biết là vì sao?"

"Trước tiên cứ bỏ qua chuyện này đi." Tạ Quan Sư hỏi ngược lại: "Ngươi muốn tu tiên không?"
Tất nhiên Tần Dung biết hai chữ tu tiên này có ý nghĩa gì. Với hắn mà nói, nó là trường sinh bất lão, là cường đại không ai địch nổi. Nhưng giờ ý nghĩa với hắn lại càng nhiều hơn, như là, có thể đứng bên cạnh công tử, có thể bảo hộ công tử.

Hắn kiên định gật đầu.

Tạ Quan Sư nói: "Tối qua ngươi làm ra chuyện đó là vì tiên căn trong cơ thể ngươi đã thức tỉnh. Ngươi có thể thử cảm thụ tiên căn trong đan điền, có phải là có linh khí cuồn cuộn không ngừng rót vào không? Qua hai ngày nữa ta sẽ cho ngươi hai quyển tâm pháp cơ bản, ngươi có thể tự tìm hiểu. Nhưng mà......"

Dừng một chút, lại nói: "Nếu muốn học được cách tu đạo chính xác thì ngươi vẫn nên bái nhập tiên phái đệ nhất. Lấy tư chất của ngươi, khẳng định sẽ là người đầu tiên được chưởng môn lựa chọn, đến khi thành đệ tử nhập thất, hết thảy sẽ không phải lo lắng nữa."
Lúc này Chu Kị đã dò ra tiên căn trong cơ thể Tần Dung, hơn nữa vì lợi ích của bản thân nên đã bắt đầu nảy sinh ghen ghét với Tần Dung. Một khi trở về, chắc chắn hắn sẽ luôn muốn tìm cơ hội hạ sát.

Cho nên Tạ Quan Sư quyết định đưa Tần Dung đi một con đường khác.

Tốt nhất là không chạm mặt Chu Kị.

Thật ra nếu lỡ gặp phải thì cũng không cần lo lắng quá, dù sao thì Tần Dung bây giờ chính là Trương Vô Kỵ*, ai cũng không thể gϊếŧ.

(*) Trương Vô Kỵ: anh hùng kiệt xuất trong mắt hào kiệt giang hồ, được quần hùng trong Minh giáo tôn làm giáo chủ thứ 34.

"Vậy công tử thì sao?" Tần Dung chỉ quan tâm vấn đề này.

"Ta?" Tạ Quan Sư ngẩn ra, không ngờ thứ đầu tiên hắn để ý lại là chuyện này.

Tần Dung ngồi xổm xuống xỏ giày vào cho y, ngẩng mặt lên nhìn y, mắt trông mong gật gật đầu.
Tạ Quan Sư lấy cớ: "Ta muốn tìm một chỗ dưỡng thương...... Sau khi đưa ngươi đến tiên phái đệ nhất thì ta sẽ lập tức rời đi."

Động tác tay Tần Dung dừng lại, bởi vì nóng vội nên vô thức thốt ra ước muốn trong lòng: "Ngươi muốn đi đâu, ta không thể đi cùng ngươi sao?"

Tạ Quan Sư nhìn hắn, trầm ngâm một lát, vẫn chưa nghĩ ra được lý do gì để lừa gạt. Thấy y đột nhiên làm dáng cân nhắc cẩn thận, sắc mặt hắn trắng bệch, gục đầu xuống, khổ sở nói: "Nguyên Vọng đã biết, sẽ không làm công tử khó xử."

Tạ Quan Sư:......

Xin hỏi ngươi đã nghĩ cái gì vậy?

Tần Dung mang giày vào cho Tạ Quan Sư, sau đó đi qua một bên thu thập đồ đạc, trong lòng tràn ngập cảm giác khó chịu. Tuy rằng chưa đến lúc ly biệt, nhưng hắn đã khổ sở đến nóng cả mũi. Hắn biết vì sao công tử muốn đưa hắn đi. Còn không phải là vì chuyện ngày hôm qua hắn đã làm ra hay sao, chắc chắn công tử không yên tâm lưu hắn lại bên người.
Chao ôi, trước kia hắn đã từng cho rằng mình sẽ cưới một cô vợ, sống trong thôn nhỏ cả đời. Nhưng thẳng đến thành niên mà hắn vẫn không mở lòng, chưa từng thích một cô nương nào. Nhưng từ khi người này vừa tỉnh lại, lòng hắn đã rung động liên hồi, rốt cuộc thì cái đầu gỗ này cũng có cảm giác. Nào đâu, không thể ngờ rằng, không ngờ rằng hắn lại làm ra chuyện đó, phá huỷ duyên phận của hai người.

Không, hoặc là nói, trước buổi tối hôm qua hắn chưa hề nảy sinh ý nghĩ gì không nên có với công tử, hắn cảm thấy tất cả những thứ đó đều là rác rưởi. Hắn cảm thấy đối phương là tiên nhân, đẹp hơn bất kì người nào mình từng gặp, sau khi nhìn thấy đối phương, hắn liền không thể nhìn thấy người nào khác.

Là hắn phải xin lỗi công tử, hắn có mặt mũi gì để ở cạnh công tử đâu. Chỉ có thể nghe theo lời phân phó của công tử, sau khi đến tiên phái đệ nhất thì đường ai nấy đi.
Hắn thật hy vọng đoạn đường đến tiên phái đệ nhất có thể dài một chút, đi chậm một chút.

Tần Dung rưng rưng thu dọn đồ đạc, quay đầu thấy Tạ Quan Sư mặc quần áo rồi ra khỏi sơn động.

Lòng hắn cuống lên, cho rằng công tử muốn vứt bỏ mình, vội vàng cầm tay nải chạy theo.

Vừa ra khỏi sơn động, chỉ thấy xung quanh mưa dầm dày đặc, bụi cây rậm rạp, căn bản không thể nhìn thấy công tử đi về hướng nào. Công tử thạo khinh công, hai chân hắn tất nhiên không đuổi kịp.

"Công tử?" Tần Dung hoảng loạn kêu lên.

Không ai trả lời.

Vừa rồi không phải nói rất tốt đẹp hay sao, nói muốn cùng hắn đến tiên phái đệ nhất rồi mới đường ai nấy đi hay sao? Chẳng lẽ công tử đã đổi ý, nói đi là đi?

Lòng Tần Dung chua xót, lại sợ hãi, vội vàng đi dọc theo con đường mà mình cảm thấy công tử có thể đi. Sau khi đuổi theo tầm mười bước, chung quanh vẫn không có tung tích người, hắn sợ công tử không phải rời đi mà chỉ là ra ngoài dò đường, đến khi quay về sơn động lại không thấy hắn, nói vậy thì hai người sẽ bỏ lỡ nhau.
Tần Dung khẽ cắn môi, dọc theo đường cũ chạy về sơn động.

Hắn bị mưa xối ướt đẫm, ôm đầu gối ngồi chờ ngay cửa sơn động.

Tạ Quan Sư đi ra ngoài mười mấy dặm, nghe thấy động tĩnh cách đó không xa lập tức đứng trên ngọn cây xem tình huống. Chu Kị và đoàn người tìm cả đêm, lật tung toàn bộ đỉnh núi, nhưng bởi vì Tạ Quan Sư có 502 trợ giúp nên khi bọn họ đi ngang qua sơn động cũng không phát hiện hai người Tạ Quan Sư. Đến rạng sáng, họ thấy vẫn không tìm được nên dự định xuống núi.

Hiện giờ đoàn người đang thương lượng có nên tiếp tục tìm Tạ Quan Sư và Tần Dung hay là trở về tiên phái đệ nhất.

Sáu tên đệ tử kia tiếp xúc với Tạ Quan Sư khá ít nên chịu mê hoặc cũng ít hơn, hai tên trong đó đề nghị trở về môn phái, tránh làm chậm trễ nhiệm vụ lần này.
Nhưng Chu Kị và bốn tên đệ tử khác không chịu từ bỏ, thế nào cũng muốn tìm được người.

"Các ngươi đi trước đi, ta đi tìm trong núi một lần nữa." Ánh mắt Chu Kị âm lãnh nhìn chằm chằm đỉnh núi, giờ đã không chỉ vì tìm được Tạ Quan Sư nữa, mà còn là vì nhổ cỏ tận gốc —— tối hôm qua rõ ràng hắn đã cảm giác được trên ngọn núi này có luồng linh khí rất lớn, thế nhưng làm sao cũng không tìm thấy nơi phát ra, dường như nơi này đã được thứ gì đó không thuộc về thế giới này che giấu. Sáng sớm hôm sau hắn đã đi theo dòng nước chảy để tìm thi thể thiếu niên kia, nhưng lại phát hiện căn bản không hề có thi thể gì!

Nói cách khác, thiếu niên có tiên căn trong cơ thể đó chưa chết, sau này chắc chắn sẽ trả thù hắn.

Bất kể như thế nào, hắn nhất định phải là người xuống tay trước, gϊếŧ chết đối phương, phòng ngừa chuyện xấu xảy ra.
"Sư huynh, nhưng mà......"

Chu Kị ngắt ngang đệ tử đang khuyên can: "Hai ngày sau gặp mặt ở thị trấn phía trước, nếu ta không tới thì các ngươi cũng không cần chờ."

Tạ Quan Sư nghe họ đối thoại xong, vội vàng bay về sơn động. Hiện tại Chu Kị không chỉ đơn giản muốn có được y nữa, mà hắn còn muốn diệt trừ Tần Dung. Nếu y và Tần Dung còn tiếp tục ở đây thì rất nguy hiểm, vẫn nên nhanh chóng rời đi thì tốt hơn.

Xẹt qua ngọn cây, Tạ Quan Sư dừng lại ở cửa sơn động, vừa đáp xuống đất đã thấy Tần Dung ướt đẫm ngồi chờ ở đó.

"Sao ngươi lại ra đây?" Tạ Quan Sư sửng sốt.

Cả y và đám người Chu Kị đều có mang bùa tránh mưa trên người, nhưng tiên căn trong cơ thể Tần Dung vừa mới thức tỉnh, chưa có pháp thuật gì, tự nhiên không thể tránh mưa. Ở trong sơn động là được rồi, cần gì phải canh giữ ở cửa động chờ y trở về.
Tất nhiên y không hề biết, trong đoạn thời gian ngắn ngủi đó, biết bao ý nghĩ đã nảy sinh trong lòng Tần Dung.

Tần Dung đứng lên, nước mưa chảy xuống theo mái tóc dài, đôi mắt ướt dầm dề gắt gao nhìn chằm chằm Tạ Quan Sư, một cảm giác mất mát đột nhiên xuất hiện.

Hắn không biết cảm xúc phức tạp trong lòng lúc này là gì, nôn nóng, cuống cuồng, thất vọng, rồi đến vui sướng, tóm lại, khi nhìn thấy Tạ Quan Sư trở về, những cảm xúc rối loạn đó liền biến thành một tảng đá nặng trĩu, hung hăng đập vào tim hắn, chiếm cứ một vị trí không thể lay động trong lòng.

Hắn há miệng, rồi gian nan khép lại.

Không hỏi Tạ Quan Sư đã đi đâu, có phải là không cần mình nữa không.

Hắn chỉ xoay người đi vào sơn động, dùng thanh âm khản đặc nói: "Công tử, khi nào khởi hành?"

_______
Báo cáo: Tiểu nữ đã test và cho ra kết quả dương tính với virus sars-cov-2, vì tình hình sức khoẻ nên có lẽ sẽ không edit được nhiều, đồng nghĩa với việc thời gian có chương mới sẽ kéo dài. Xin hết!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi