TAY CHƠI

Tuyên Triết tự biết hành vi của mình vượt quá giới hạn, vội vàng rút tay lại, nét âu lo nhẹ lan. Yến Vũ thấy ê mặt kinh khủng, cứ tưởng đâu Trần Dung đã không thể nào tổn thương được anh, thế nhưng mối hận chôn sâu trong lòng lại chẳng thể tan biến. Anh hận thái độ chẳng hề có cảm giác tội lỗi của Trần Dung, hận gã đàn ông sau khi làm ra chuyện như vậy mà vẫn sống yên ổn, thậm chí còn sở hữu tất thảy những thứ đáng nhẽ không thuộc về ông ta, nhưng hận nhất vẫn là chính anh, hận bản thân mình vì nhu nhược, lại sợ được mất.

Anh lau lệ trên mặt, nét mặt trở lại như thường, anh nói chẳng qua là do bị cảm không khỏe, mới nãy trúng gió, mắt bị khô, chảy nước mắt sống mãi. Tuyên Triết gật đầu, tuy Yến Vũ viện cái cớ không thể dở hơn, rõ ràng là ở trong phòng kín thì làm sao trúng gió, thế nhưng giữa người trưởng thành với nhau, tự biết có một số chuyện không cần vạch trần, chỉ cần một lý do thỏa đáng qua qua là được.

Yến Vũ ổn định tâm trạng, khách sáo và xa cách nói rằng, “Tôi đi trước, gặp lại sau nhé.” Không ngờ Tuyên Triết lại nhét quyển sách trong tay cho anh, bảo anh chờ một chút, cậu ấy sẽ quay lại ngay, hành động này khiến Yến Vũ thực sự không có cách nào bỏ đi. Anh thở dài, nhìn cuốn sách trong tay, Bức Bình Phong của Maugham. Anh cứ tưởng đâu giảng viên đại học bình thường sẽ hay lận theo một cuốn sách thâm sâu ảo diệu, người thường ít ai đọc hiểu chứ, không ngờ lại là một cuốn tiểu thuyết rất bình dân đại chúng như vầy.

Anh tiện tay lật giở, một đoạn đập vào trong mắt anh.

“Chẳng ai có thể lý giải được, đến tận cùng tại sao một người lại đi yêu một người khác. Tôi nghĩ có nhẽ vì trái tim mỗi người chúng ta đều tồn tại một lỗ hổng, trút từng cơn gió lạnh vào linh hồn, thế nên chúng ta mới phải tha thiết cần có một trái tim người khác vừa vặn lấp đầy nó lại.”

Yến Vũ không đọc tiểu thuyết, thế nhưng vô tình cầm một cuốn sách, vô tình đọc một câu khiến cho trái tim xao xác hỗn loạn. Anh chưa kịp đọc tiếp thì Tuyên Triết đã hấp tấp chạy đến, hé miệng thở hổn hển, nói nhỏ nhẹ với anh, “Ngại quá, bắt cậu đợi lâu.”

Yến Vũ khép sách lại, đưa trả cho Tuyên Triết. Tuyên Triết cầm lấy, rồi lại đưa một thứ khác cho anh. Một thanh chocolate, bị nhiệt độ cơ thể hun đã có hơi mềm. Thấy Tuyên Triết nhìn anh, Yến Vũ không thể không ăn, bèn gỡ giấy gói, đưa lên miệng. Hai người họ sóng vai ra ngoài cửa, Yến Vũ cảm nhận hương vị nhẫn nhẫn lan tỏa trong miệng, cứ tưởng là sẽ ngọt ngấy, không ngờ lại ngon vậy.

Ra khỏi quán cà phê, tâm trạng Yến Vũ thế mà đã ổn lại, anh đang định bụng lễ độ chào từ biệt, ai dè Tuyên Triết lại ôm sách, khẩn khoản hỏi anh, “Cậu có thể đi cùng tớ đến một chỗ không?” Có lẽ vì thanh chocolate đó, hoặc có lẽ vì đối phương là người có hồi ức tốt đẹp như vậy, Yến Vũ gật đầu, không từ chối.

Đến nơi rồi, Yến Vũ tỏ vẻ kinh ngạc, nơi họ đến lại chính là trường cấp ba ngày xưa. Trường học trước đây lụp xụp giờ khang trang hẳn lên, tuy trời đã sầm sập tối, nhưng vẫn còn rất nhiều học sinh nán lại, sân bóng rổ tụ tập một đám lớn học sinh nam, học sinh nữ chạy xe đạp, rồi tốp năm tốp ba. Lao xao cười nói đi ra ngoài.

Yến Vũ có tâm trạng rất khó diễn tả bằng lời, anh vừa ngó vừa hỏi Tuyên Triết, “Sao cậu lại muốn đến đây?”, Tuyên Triết đẩy gọng kính, chậm rãi nói, “Có việc phải qua trường bên này. Còn cậu, về lại trường xưa thấy thế nào?”, Yến Vũ không trả lời, nhưng khóe miệng anh vẫn luôn nhích lên, mãi không trễ xuống.

Anh định bụng đứng dưới lầu học đợi Tuyên Triết một mình đi lên liệu xong việc rồi xuống, nào ngờ Tuyên Triết cứ như ông cụ non dong dài dặn anh, nào là đừng đi lung tung, giờ tụi học sinh cấp ba ghê gớm lắm, nhỡ Yến Vũ lại trêu ai ghẹo ai, phận làm thầy như cậu ấy dễ cũng bị ăn đập chung lắm.

Nghe đối phương luyên thuyên mà Yến Vũ buồn cười, luôn miệng cam đoan với Tuyên Triết rằng anh tuyệt đối không gây chuyện, người mới chịu đi.

Vốn dĩ đang ngoan ngoãn chờ dưới lầu, tiếc rằng cảnh tượng ở sân bóng rổ thực sự quá bỏng mắt, đám nam sinh hừng hực sinh lực đổ mồ hôi như mưa, chuyền bóng, la hét, thi thoảng kéo áo lên lau khuôn mặt đỏ bừng. Yến Vũ không kháng cự được uy lực tập hợp từ những tấm thân căng tràn thanh xuân đó, bèn đi qua một bên ngồi nhìn người ta chơi bóng.

Thế nhưng người thì ngồi dạt một bên, bóng lại từ trên trời bay đến. Yến Vũ tiện tay bắt lấy mới ngăn được quả bóng tai vạ đập vào đám nữ sinh vây xem. Người bất cẩn chuyền bóng ra ngoài là một cậu nam sinh dong dỏng cao, có mái tóc xoăn, đẹp trai lạ lùng, lại còn có cảm giác quen mắt. Yến Vũ không nén được nhìn mấy lượt, rồi mới ném bóng lại.

Anh ước lượng lực ném vừa phải, thế nhưng cậu ta lại chẳng bắt được, quả bóng sượt qua tay đối phương, rơi bình bịch xuống sân bóng, để lại tiếng vẳng bên tai. Tình huống có lẽ quá sượng sùng, khuôn mặt cậu ta dần dần đỏ lên, vậy mà vẫn nhìn Yến Vũ chằm chặp, rồi mới quay đi nhặt bóng. Còn Yến Vũ thì không có hứng xoa dịu lòng tự tôn của thanh niên, dù sao bóng cũng suýt nữa đập trúng người ta, không xin lỗi thì thôi, một tiếng cám ơn cũng chẳng có.

Cao ráo trắng trẻo đẹp trai, đám học sinh cấp ba bây giờ thật là… uầy. Yến Vũ xoạc hai chân ra, biếng nhác ngồi trên băng ghế, nhìn đồng hồ đeo tay, nới lỏng cà vạt, đón nhận cơn gió nhẹ ve vuốt, tiếp tục rửa mắt. Cho đến khi anh nghe tiếng các cô nữ sinh bên cạnh nhỏ to thì thầm, rồi hành động chụp ảnh không thể lộ liễu hơn, anh mới định thần lại.

Yến Vũ cố ý xoay mặt qua chỗ mấy cô bé chụp hình mình, nhoẻn cười nháy mắt với các bé, tiếng lao xao bỗng lớn hơn một chút, còn có một cô bé nhìn khá xinh xắn đứng lên đi đến chỗ Yến Vũ, cô bé vừa ngồi xuống thì có người xốn mắt trước hành vi cố ý thả thính của Yến Vũ, bóng lần thứ hai từ trên trời lao xuống, lần này đầy tính sinh sự.

Yến Vũ vừa mới bắt bóng, lại nghe tiếng cậu nam sinh kia kêu lên, “Chú à, không sao chứ?” Yến Vũ nhìn bóng trong tay, lại nhìn qua cậu chàng kia, khóe miệng chậm rãi nhếch lên.

Chừng Tuyên Triết đi xuống lầu thì Yến Vũ đã không còn chờ ở đó nữa rồi. Anh khó hiểu lấy di động ra, gọi không ai bắt máy. Tuyên Triết đi vài bước, tốc độ tăng dần, nhìn quanh ngó quất, cho đến khi băng qua sân bóng rổ, thì mới thấy bóng áo màu lam nhạt của Yến Vũ.

Yến Vũ hôm nay mặc đồ tây khá thoải mái, đi giày đế bằng, tuy không rộng rãi bằng đồng phục học sinh, nhưng vẫn có thể vận động như thường, dẫn bóng qua người, cú ném 3 điểm, đập rổ, tính bỡn cợt của anh bùng nổ, cực kì trêu ngươi, cậu học sinh bị hạ gục mấy lần, mặt càng đỏ tợn, ánh mắt hung hăng nhìn Yến Vũ chòng chọc, hệt như một con sói nhỏ.

Cái bộ dạng này càng nhìn càng thấy quen mắt, đợi đến chừng Yến Vũ nhớ ra là giống ai rồi, động tác anh khựng lại, bị cậu ta chớp đúng thời cơ, một cú cướp bóng húc lên lưng, đúng lúc anh vừa mới nhảy lên đáp xuống, lực nhún khiến bước chân anh lảo đảo, nghiêng ngả ra đằng sau. Yến Vũ phản ứng nhanh nhạy, túm lấy áo cậu ta, người xung quanh la lên, bọn họ lăn thành một đống, cùng ngã sấp xuống đất.

Yến Vũ thì không bị gì, nhưng cậu nam sinh bị anh chèn bên dưới thì kêu lên đau đớn, mặt mày méo xệch, đám bạn học gọi tên cậu ta nhào đến. Yến Vũ bị đẩy qua một bên, nghe mấy đứa đó gọi cậu nằm dưới đất, “Văn Dịch, cậu không chứ!?”

Y như rằng! Hai chữ này ong ong tắc nghẽn trong tai Yến Vũ, Văn Dịch, Văn Diên, cùng họ, lại còn giống nhau đến vậy… có trùng hợp đến thế không? Nếu như hiện tại Yến Vũ còn chưa xác định, thì chuyện xảy ra sau đó khiến anh không còn nghi ngờ gì nữa.

Tuyên Triết sau lưng anh vội vã chạy đến, đầu tiên là gọi tên Yến Vũ, sau đó cậu chàng Văn Dịch đang bị thương nằm dưới đất nghe tiếng Tuyên Triết, bèn ngóc khuôn mặt mồ hôi nhễ nhại lên, vừa thấy mặt Tuyên Triết, liền ấm ức kêu lên, “Anh!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi