TAY CHƠI

Hôm sau, anh lại xin nghỉ thêm một ngày nữa, giúp Văn Diên thu dọn đồ đạc. Sách của Văn Diên rất nhiều, abum ảnh cũng nhiều không kém, nhưng cơ bản là không có hình của gã, mà toàn là ai đâu không à. Hết thùng này đến thùng khác chất đống, Yến Vũ nhớ lại đoạn đối thoại trước lúc ngủ, bèn hỏi Văn Diên đang thu dọn quần áo trong phòng, “Sao hồi bé gọi anh là Đoàn Đoàn?”

Giọng Văn Diên trong phòng truyền ra, có hơi nhỏ, lại còn nói nuốt chữ, rất vội. Nhưng Yến Vũ vẫn nghe rõ, không thể tin vào lỗ tai hỏi lại, “Béo đến cỡ nào chứ, có ảnh chụp không, tôi muốn xem.” Giọng trêu ghẹo thấy rõ. Văn Diên quăng cục lơ, Yến Vũ lại bồi thêm, “Ảnh của tôi cũng cho anh xem cả rồi, anh cũng phải cho tôi xem chứ.” Nói đoạn, anh chui vào phòng quấy rối Văn Diên, nào ôm eo nào thơm mặt nào bóp mông, vận dụng đủ mọi thủ đoạn xấu xa.

Bị quấy rầy chịu không nổi, Văn Diên đành phải đưa ảnh chụp mình ra, từ lúc còn con nít đến khi trưởng thành, có đủ hết. Quả nhiên lúc còn là bé bi, thịt thà gì vo tròn thành một nắm, đến mắt cũng bị nhồi đến mức biến thành một cái khe nhỏ. Bi kịch lại còn không chấm dứt, đến ảnh Văn Diên mười tuổi, cũng vẫn núc ních như cũ, tay ú na ú nần như quả bóng, mắt mũi miệng cũng chen chúc thành một nùi, nhìn không ra cái gì hết.

Yến Vũ miết tấm ảnh, không thể tin nổi, “Văn mũm mĩm à, anh thật là dậy thì thành công quá mạng.” Văn Diên kệ thây ngồi dưới đất uống bia, ngón trỏ chỉ cuốn album, “Mẹ tôi đẹp nè.” Yến Vũ qua xem, quả thật rất đẹp, thực sự là một mỹ nhân chân chính, còn rất có khí chất, mặc cái váy đỏ, ôm Văn Diên cười rất đỗi ngọt ngào. Văn Diên nói tiếp, “Mẹ hồi bé cũng mập, đến khi lớn lên thì gầy nhanh lắm, tôi với thằng em cũng vậy, cho nên bà chả bao giờ lo lắng con mình dậy thì thất bại đâu.”

Yến Vũ cười không ngớt, bảo vậy mà Văn Diên còn không biết xấu hổ chê anh hồi nhỏ giống con khỉ ốm đen, rõ ràng bản thân mình hồi nhỏ cũng có đẹp hơn ai đâu. Anh chợt nhớ ra, Văn Diên từng chụp hình anh, thế là bèn đòi hàng, cầm điện thoại lên xem, mới thấy Văn Diên tạo một album ảnh mới, trong đó toàn là hình anh, thậm chí còn có vài tấm chụp từ cuốn album ở dưới quê.

Trong đó có tấm hình chụp anh với ba mình, ba anh ôm anh, còn anh thì giơ cái cúp trong tay. Đó là cúp thi đấu đá banh của hai cha con, bọn họ giành chiến thắng, anh trong hình giơ cao chiếc cúp bằng thủy tinh, tươi cười xán lạn. Yến Vũ thoáng hoài niệm nhìn tấm ảnh, Văn Diên ôm anh, hỏi chiếc cúp đó có còn không, gã rất muốn nhìn xem.

Đầu Yến Vũ bỗng nhiên nhói lên, cảm giác đau buốt này đột ngột xẹt qua đầu, kèm theo đó là màng nhĩ ù đi, kêu ong ong. Anh không nén được đỡ đầu, trong thoáng chốc dường như anh nhìn thấy quả bóng gắn trên chiếc cúp bị hư hại, chỉ còn một quả bóng dây dính máu, đế cúp rớt cách đó không xa, quả bóng đó quay quay trước mắt anh, thủy tinh nát vụn vương vãi đầy đất, cùng với đó là tiếng nước nhỏ giọt, có bàn tay giằng giật trước mặt, nhặt thứ gì đó lên.

Âm thanh của Văn Diên rất lâu rất lâu, mới truyền vào trong tai anh, Yến Vũ bừng tỉnh, không có bóng thủy tinh, không có máu, cũng không có tiếng đàn ông thở dốc. Anh nhặt điện thoại của Văn Diên ném xuống đất, cơ thể vẫn còn sót một chút run rẩy. Khóe miệng Yến Vũ run run, anh bất thần túm lấy tay Văn Diên đang đặt lên vai mình, hình như anh đã nhớ ra rồi, nhớ ra bằng chứng Trần Thế Hoa giết hại cha anh, thứ quan trọng đến vậy, tại sao anh có thể quên chứ.

Lực trên tay mỗi lúc nặng hơn, vẻ mặt Văn Diên thoáng lo lắng, không rút tay ra khỏi lòng bàn tay anh, chỉ hỏi anh làm sao thế. Môi Yến Vũ vừa máy mở, bất thần có một bàn tay to lớn bóp lấy cổ họng, siết lại hết dòng cảm xúc đang cuộn trào dữ dội trong tay, kể cả những lời đang chực tuôn ra khỏi miệng, kéo lại hết về nơi phòng ngự sâu kín nhất trong trái tim.

Yến Vũ lắc đầu, anh biết mình không thể nói, không thể kể, bèn vờ như không có gì cười đùa rằng, “Tối qua lửa anh cháy dữ quá không để tôi nghỉ ngơi đàng hoàng, mới nãy bị tuột huyết áp, chóng mặt vậy thôi.”

Văn Diên không cười theo, chỉ nhìn chằm chằm anh hồi lâu, mới bảo, “Nếu có chuyện thì nên nói với tôi.” Yến Vũ gật rồi lại lắc, anh nói Văn Diên đừng lấy làm lạ, anh vậy là do bị hao sức quá nhiều, ngủ một giấc đầy đủ là không sao hết. Văn Diên buông eo anh ra, bắt anh lên giường ngủ. Yến Vũ tỏ ý muốn xuống lầu nghỉ ngơi, sẵn dắt Tiểu Tư xuống dưới ăn cái đã.

Dắt chó xuống, Yến Vũ đổ thịt hộp vào trong bát, nhìn Tiểu Tư táp nhồm nhoàm, còn mình đứng dậy đi ra ngoài phòng khách. Trên cùng đầu cầu thang thông với tầng hai đã bị ván gỗ trét xi-măng bít lại, chia căn nhà ra làm hai, lúc Yến Vũ vừa mới dọn tới, vị trí đồ đạc tuy là không thay đổi, nhưng có không ít đồ đạc bị đổi đi. Anh từ giữa cầu thang đi xuống, vừa đi vừa nghĩ, năm ấy khi anh từ đây đi xuống, phát hiện ra cha đã chết, sau đó thì sao? Sau đó đã xảy ra chuyện gì?

Yến Vũ hoang mang đứng giữa phòng khách, chợt nhận ra chẳng tồn tại một chút ký ức nào. Sau khi xảy ra chuyện kia, anh có một khoảng thời gian dài đi gặp bác sĩ tâm lý, thế nhưng ký ức về khoảng thời gian này đều rất mơ hồ, còn đoạn kí ức sau khi anh nhìn thấy cha mình nằm trong vũng máu, thì càng bị thô bạo xén mất, nếu như không phải vừa rồi nhìn thấy tấm hình, kí ức đột ngột sống dậy một vài mẩu ngắn, anh căn bản không nghĩ rằng, còn có chuyện này.

Yến Vũ xoay người đi lên lầu, rồi lại đi xuống. Anh hệt như một kẻ thần kinh bất ổn đi tới đi lui trong phòng, nhưng vẫn không nghĩ ra được gì. Anh chậm chạp ngồi xuống đất, sờ sàn nhà, Yến Vũ từ từ khom lưng, nằm sấp xuống vị trí cha anh từng ngã xuống, tay lần lần sờ soạng mặt sàn từng chút một, anh nghĩ đến khoảnh khắc sinh mệnh cha anh bị cuốn đi, có bao nhiêu oan ức và phẫn nộ đến chừng nào.

Trời dần dần tối sầm, mặt trời bị cuốn vào đám mây đen ngòm, gió nổi lên. Cửa sổ rung lạch cạch, rèm vải ôm lấy gió phần phật, hệt như một con quái vật to lớn khủng khiếp bắt đầu rục rịch. Ánh sáng trong phòng dần trở nên ảm đạm. Yến Vũ không nhớ mình đã đi lên đi xuống cầu thang bao nhiêu lần, cho đến lần cuối cùng đầu gối anh sụm xuống, ngã thẳng độp xuống đất.

Bả vai cánh tay đầu gối, đều rất đau. Tiểu Tư nhanh như cắt chạy đến bên cạnh anh, sủa lên thảm thiết, Yến Vũ vội vã vuốt ve Tiểu Tư, sợ tiếng của nó dẫn Văn Diên đến, mà anh lại không muốn như vậy. Anh nằm sấp dưới đất, nhìn căn phòng trống hoác dần tối đi, đằng xa bỗng rền vang một tiếng sấm. Thân thể Yến Vũ chấn động, môi lưỡi tê dại.

Trong tầm nhìn xuất hiện rất nhiều khối màu sắc, dần dần lấp đi thứ mà anh nhìn thấy, toàn bộ căn nhà hệt như không ngừng bị nén lại, không khí tựa hồ bị rút cạn, ngực Yến Vũ phập phồng dữ dội, trái tim đập điên cuồng, như muốn vọt ra khỏi lồng ngực, ngón tay Yến Vũ co quắp, anh cảm thấy mình sắp thở không nổi nữa rồi.

Theo bản năng, anh bụm kín miệng mình, khó khăn thở hổn hển, nhưng cho dù có cố thở thế nào, cũng chẳng có cảm giác không khí chui vào được. Người Yến Vũ mềm oặt đi, như bị chia ra làm hai nửa, một nửa khốn khổ giãy dụa, nửa còn lại nghĩ cách tự cứu lấy mình. Anh vừa mới đến được với Văn Diên, sao có thể chấm dứt tại đây chứ.

Thế nhưng người anh không ngừng co giật, bàn tay che miệng kiệt lực dần, những khối màu mỗi lúc một nhiều, gần như choán hết tầm nhìn. Anh buông thõng bàn tay che miệng xuống, bò lết dưới đất, chỉ cần một tờ giấy là được, cho dù là một cái túi nhựa cũng tốt, cái gì cũng được, mau mau cứu lấy anh.

Cảm giác hít thở không thông lên đến tột đỉnh, ảo giác cũng nảy sinh theo, anh nhìn thấy cha mình máu me đầm đìa nằm cách đó không xa, dường như vẫn còn thở, như là anh kịp đến cứu người, như là anh chỉ cần tiến thêm được một bước là sẽ ổn vậy. Yến Vũ vươn tay về phía ấy, vươn cho đến cực hạn, đầu ngón tay run rẩy biểu lộ sự tuyệt vọng, ai có thể cứu cha, ai có thể cứu anh.

Trước khi hoàn toàn đánh mất ý thức, tay anh được ai đó nắm lấy, sức lực rất mạnh, lòng bàn tay người đó nhếch nhác mồ hôi, gáy anh được nâng lên, có người ôm anh vào lòng, Yến Vũ không phân biệt được đây là ảo giác hay hiện thực, nhưng anh cảm thấy cả người nhẹ hẫng.

Sau ngần ấy năm trôi qua, cuối cùng đã có người nắm lấy tay anh, cứu anh rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi