TÂY HOÀNG – ĐẬU MỸ NHÂN

Một nha hoàn đi vào bên trong nhà đá, trên tay bưng một khay các loại áo quần tinh xảo đi vào. Bồn nước ở góc phòng đã đổ đầy nước ấm, Hỉa Đường ngồi trong đó, sắc mặt ửng hồng.

“ Hải Đường cô nương, nước có đủ ấm không?” Nha hoàn cung kính hỏi, tiến lên giúp nàng lau mình.

Hải Đường ngâm trong bồn nước ấm, khe nói một vài từ với giọng buồn ngủ xem như là trả lời. Toàn thân nàng cảm thấy mệt mỏi, ngay cả nói chuyện cũng không có sức lực…..

Một nha hoàn đi vào bên trong nhà đá, trên tay bưng một khay các loại áo quần tinh xảo đi vào. Bồn nước ở góc phòng đã đổ đầy nước ấm, Hỉa Đường ngồi trong đó, sắc mặt ửng hồng.

“ Hải Đường cô nương, nước có đủ ấm không?” Nha hoàn cung kính hỏi, tiến lên giúp nàng lau mình.

Hải Đường ngâm trong bồn nước ấm, khe nói một vài từ với giọng buồn ngủ xem như là trả lời. Toàn thân nàng cảm thấy mệt mỏi, ngay cả nói chuyện cũng không có sức lực.

Cổ tổng quản ra lệnh mọi người phải chu đáo hầu hạ nàng từ cái ăn đến cái mặc, nàng từ một nha hoàn nháy mắt trở thành đối tượng bị hầu hạ.

Những người trong phủ đều dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn nàng, chỉ còn chưa trực tiếp đem nàng ném lên giường của Hiên Viên Khiếu. Hải Đường trong nước ấm thở dài, hưởng thụ cảm giác của cuộc sống xa hoa.

Nha hoàn tiến lên,” sau khi hoan hợp, nước ấm sẽ giúp cho cơ thể của cô nương được thoái mái.”

“ Hợp hoan?” Hải Đường mở lớn mắt, nước trong bồn như trở nên nóng đến mức nhảy lên

Gió lạnh luông vào, nàng cảm thấy một trận run người, lúc này mới nghĩ đến mình đang trần như nhộng, mới vội vàng ngồi lại vào nước ấm.

“ Cô nương đừng thẹn thùng,mọi người đều thật cao hứng nha.” Trên mặt mang theo chút nét cười quan tâm, nha hoàn lại nói “ Khiếu vương thật sủng cô nương, thậm chí còn tạm dừng hội họp ở Chiên Bằng lâm hạnh cô nương, chuyện này mọi người ai cũng biết.”

Hải Đường thật sự muốn trầm mình vào bồn nước mà chết đuối. Nếu nàng nói ra ở Chiên Bằng, Hiên Viên Khiếu căn bản không làm gì với nàng,mọi người cũng sẽ không tin. Lúc đó,nàng bị hắn trêu đùa, kêu to lớn tiếng như vậy, khẳng định mọi người đều nghe rõ. Sau khi rời khỏi Chiên Bằng, nàng cảm thấy mọi người đều nhìn nàng tươi cười.

“ Cô nương, nhiều năm như vậy, Khiếu vương là lần đầu đối với nữ nhân mà mê muội.”

“ cô lỗ lỗ lỗ…cô lỗ lỗ lỗ…” Hải Đường đáp lại bằng hành động thổi bọt khí trong nước, lo lắng mình sẽ xấu hổ mà chết chìm trong nước.

“ Khiếu vương thật sự anh minh, nhưng lại quá nghiêm khắc, chưa ai dám tiếp cận vương mà ngài cũng chưa bao giờ xem trọng nữ nhân nào. Nhưng từ khi cô nương đến, Khiếu vương mới thay đổi khá hơn, giống như một nam nhân vui vẻ, suốt ngày quấn quýt lấy cô tham hoan.” Nha hoàn phấn chấn nói.

“ Hắn không dọa người, có gì mà phải sợ?”

“ Ai nha, cô nương thấy tính tình và ánh mắt của Khiếu vương không dọa người sao? Cặp mắt của ngài so với gió tháng chạp ( tháng 12 í) còn lạnh hơn.” Nha hoàn che miệng cười cười, “ Nhưng có lẽ lúc đối mặt với cô nương, ngài sẽ không như vậy đâu?”

Hải Đường không nói gì, thật ra Hiên Viên Khiếu lúc đối mặt với nàng cũng hung hăng đôi môi nhéch lên, mặc kệ nàng dạy hắn như thế nào để mỉm cười hắn cũng không để ý tới. Nhưng làm nàng bất mãn nhất là từ đầu đến cuối hắn vẫn không gọi tên của nàng.

Cũng chỉ có hai chữa đơn giản, là hắn không nhớ hay là không muốn nói ra miệng?

Nha hoàn mang đến áo quần, Hải Đường mặc vào, sửa lại cẩn thận, nàng đem viên ngọc giấu vào trong tủ, bỏ qua lời dặn của Hiên Viên Khiếu, sợ hắn phát hiện nàng đã lấy ra băng lụa bên trong.

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập, tiếp theo là tiếng cầu cứu gần như gào thét “Hải Đường cô nương…, xin ngài…xin ngài nhanh đi gặp Khiếu vương.” Người nọ vội vàng nói,chỉ thiếu chưa khóc mà thôi.

“ Đã tới rồi.” nàng biết Hiên Vien Khiếu lại sai người đi tìm nàng. Nàng bước đi ra ngoài, bên ngoài không có ai không cung kính hành lễ với nàng, nàng nhìn quanh không tìm thấy bóng dáng của Hải Đồng.

Hải Đường lắc đầu thở dài, đợi đến lúc cái tên háo sắc kia nhớ đến tỷ tỷ như nàng chắc nàng đã bị Hiên Viên Khiếu ăn sạch sẽ, không chừng xương cốt cũng không còn.

Sự việc càng lúc càng loạn, nàng đã không thể thu xếp được. Hiên Viên Khiếu tuyên bố nàng là nữ nhân của hắn, việc gì cũng làm hết chỉ là chưa đoạt đi tấm thân xử nữ của nàng.Mà dân trong thành Hiên Viên biết nàng là người duy nhất có thể trấn áp sự tức giận của Hiên Viên Khiếu mà xem nàng như cứu tinh, càng tệ hơn là, nàng lại yêu cái gã nam nhân không chịu gọi tên nàng kia…

Hiên Viên Khiếu ngồi trên chỗ cao nhất của đại sảnh, mặc một thân hắc bào, xung quanh có vài vị đại thần, phong thái uy nghiêm, ba phần ngạo mạn, khuôn mặt có chút không kiên nhẫn.

Tất cả đại thần nơm nớp lo sợ, thấy Hải Đường đi tới liền thở phào nhẹ nhõm một hơi. Tiểu nữ nhân này, dường như có ma lực áp đảo tính tình của Khiếu vương, vừa nhìn thấy nàng,chân mày của vương liền giãn ra.

“ Vội vã gọi thiếp tới là có chuyện gì?” Hải Đường hỏi, hắn đang cùng đại thần thảo luận chính sự, gọi nàng thì có việc gì?

Không biết từ khi nào, số lần Hiên Viên Khiếu triệu hồi nàng bắt đầu thường xuyên hơn, dường như lúc nào cũng muốn nhìn thấy nàng, sợ nàng trốn chạy.

Đi đến bên người Hiên Viên Khiếu, nàng tò mò nhìn cuộn da dê trong tay hắn. Bên trên ghi rất nhiều tạo thuật tơ lụa, những từ được dùng có nét tương tự như trên băng lụa, mắt nàng sáng lên, càng cố gắng nhìn kỹ.

Ánh mắt thâm thúy của hắn đảo quan thân hình của nàng, trong thần sắc hiện lên một tia nghiêm khắc, lại có một phần ấm áp. “ Một lát nữa ta muốn đi xưởng lụa ở thành bắc, có thể đem về một ít mẫu tơ lụa mới. nàng muốn loại nào?màu sắc ra sao? trước nên nói để ta nhớ kỹ.” Hắn trầm giọng nói.

Hải Đường trơn mắt không dám tin nhìn hắn, ‘ Chàng cấp tốc triệu thiếp đến đây, thiếu nữa hù chết mệt bọn người hầu chỉ là vì muốn hỏi việc này?”Namnhân này cũng thật bá đạo mà.

Hiên Viên Khiếu nheo mắt lại, ánh mắt không hờn giận, hắn vốn tưởng làm như vậy sẽ thấy được vẻ tươi cười của nàng, nhưng lại chỉ nhận được vẻ oán giận của nàng.

Hắn chưa từng chú ý đến nữ nhân nào, mà nàng chẳng nhưng không tỏ ra vui sướng còn đổ cho hắn chuyện bé xé ra to.

Nữ nhân thực sự là một động vật phiền toái. Hiên Viên Khiếu khó hiểu, cảm thấy phẫn nộ rút ra kết luận.

Lúc này các đại thần phát giác không khí khác thường, trán lập tức đổ mồ hôi lạnh, liền dùng động tác nhẹ nhàng, nhỏ bé lắc mình muốn chuồn ra bên ngoài, trốn thoát khỏi hiện trường.

Hắn liếc nhìn Hỉa Đường, mặt bình tĩnh cuộn các cuộn da dê, không để ý tới nàng. Nàng tiến tới, nhảy lên đùi hắn, con ngươi trong suốt theo dõi hắn

“ Tức giận sao?” Nàng hỏi, thấy sắc mặt hắn trầm xuống, mọi người bắt đầu phát run.

Nàng thở dài một hơi, vẫn không buông tay cầm lấy mặt hắn. Người này tính tình thật không tốt, nếu nghe lời nào không muốn nghe sắc mặt liền không tốt đến dọa người.

“ Chàng trước hết nghe thiếp nói rõ ràng được không?” nàng như con mèo nhỏ, ngồi trên đùi hắn “ Chàng nghĩ đến thiếp, thiếp rất cao hứng nhưng mà thiếp muốn chàng đến hỏi thiếp chứ không phải cho người đi truyền gọi làm họ chạy chối chết. Thứ nhất là đỡ tốn sức lao động, thứ hai…” nàng đỏ hồng mặt mới tiếp tục nói “ thứ hai, thiếp muốn nghe chính miệng chàng nói.” Nói hết lời khuôn mặt của nàng đã muốn cúi đến ngực.

Sắc mặt của hắn vì lời giải thích của nàng mà dần dần mềm hóa. Cánh tay thuận thế ôm lấy thắt lưng của nàng, đem nàng ôm vào trong lòng, hôn lên cái miệng nho nhỏ của nàng.

‘ Không thể, có người!” Hải Đường vội vàng muốn tránh, vì xấu hổ mà ngay cả cổ cũng đỏ bừng. Địa vị của hắn tôn quý, có thể không để ý dến ánh mắt bên ngoài, nhưng mà nàng cần mặt mũi nha.

Ánh mắt như băng của hắn liếc nhìn bốn phía, bọn người hầu cùng đại thần đã sớm chạy trốn không còn bóng người.

“ Hiện tại, không có người.” Hiên Viên Khiếu vừa lòng tuyên bố, không cho nàng cơ hội né tránh, đầu lưỡi nhanh chóng thâm nhập khoang miệng nàng, hập thu hương vị ngọt ngào.

“ Ưm…” nàng ngay cả câu nói hắn bá đạo cũng chưa kịp xuất ra, thân mình đã bị hắn nắm giữ, nghênh đón cái hôn cuồng nhiệt, nụ hôn của hắn như lửa, thiêu nóng toàn thân nàng.

“ Ngừng!” Hải Đường vội vàng hô, lại biết hắn đang làm càn đi xuống, tình huống thật không thể vãn hồi. “ Chàng không phải mới nói muốn đến xưởng lụa ở bắc thành sao?” nàng đỏ mắt, cầm lấy bàn tay của hắn đang ở trên ngực nàng.

“ Việc này có thể chờ.” Hắn không kiên nhẫn, trong lòng sớm đem chuyện đến xưởng lụa quăng lên chín tầng mây. Hiện tại hắn thầm nghĩ mang nàng quay về phòng,ở đó tận tình muốn nàng.

Tình hình biên cương của Tây Hoàng đang khá phức tạp, dạo này lại xuất hiện một vài tộc người náo loạn, hắn phải cầm binh đi chinh phạt, thật không có phép phân thân, ngay cả thời gian cùng Hải Đường triền miên hoan ái cũng không có.

Sắc mặt Hải Đường càng hồng, hai tay vân vê trên ngực hắn “ Chàng có thể chờ, nhưng thiếp thì không thể chờ muốn nhìn một chút các loại tơ lụa mới, không bằng chàng mang theo thiếp đến xưởng lụa được không?”

Nàng muốn học về các loại tơ lụa, càng muốn kéo dài thời gian. Nếu không tìm việc gây sự chú ý cho Hiên Viên Khiếu, nàng khẳng định sẽ có nguy hiểm.Nhìn cặp mắt như có lửa của Hiên Viên Khiếu, nàng cũng không biết làm cách nào đẻ dập đi.

“ Nàng có hứng thú với tơ lụa?” Hiên Viên Khiếu nheo mắt lại, nâng cằm của nàng.

Hải Đường dùng sức gật đầu, tận lực che dấu bộ dạng chột dạ của nàng.Nếu hắn đối với nàng có tình ý, nguyện đem hết các chức tạo thuật nói với nàng, như vậy không phải tốt đẹp sao? Lúc đó, nàng có theo giao chức tạo thuật lại cho Hải Đồng mang về cho tộc mình, còn bản thân sẽ ở lại Hiên Viên thành làm bạn với hắn suốt đời.

Tương lai tốt đẹp hình thành trong lòng nàng, trên môi mỉm cười, nàng hạ quyết tâm phải nhanh chóng giải quyết vấn đề chức tạo thuật, sau đó nói thẳng với hắn.

“ Khiếu…Khiếu vương…” Cổ tổng quản kêu lên nho nhỏ ở bên ngoài, giọng điệu chần chừ,sợ nói lớn tiếng sẽ làm Khiếu vương tức giận, không muốn chọc giận Khiếu Vương. Dù sao lúc này dường như Khiếu vương không hoan nghênh bất kì ai đến quấy rầy.

“ Chuyện gì?” ánh mắt hắn nhìn ra phía cửa.

Vừa tiếp xúc với ánh mắt của hắn, thân hình mập mạp của Cổ tổng quản lập tức quỳ phịch xuống đất, trên trán toát đầy mồ hôi lạnh “ Bẩm Khiếu vương,bẩm Khiếu vương…bẩm…” bởi vì quá mức sợ hãi, nên đến nửa ngày hắn cũng không nói hết câu dưới.

Đôi chân mày của Hiên Viên Khiếu nhăn lại càng nhanh, một đôi tay bé nhỏ nhanh chóng ôm lấy thân người của hắn, xoa xoa nếp nhăn dọa người trên trán hắn.

“ Đừng hung dữ như vậy, chằng dọa cho hắn sợ.” Hải Đường trách cứ, “ Hắn không láy ngân lượng của chàng, chàng không thể ôn hào một chút sao? mặt nhanh nhăn như vậy, khó trách tất cả đều sợ chàng.”

Hiên Viên Khiếu nhìn nàng, tiểu nữ nhân này nhất định ngay cả vẻ mặt của hắn cũng muốn can thiệp, “ Nói đi.”

Hắn đối với Cổ Chuyên phất tay, giọng điệu có phần hòa hoãn.

Cổ Chuyên hít sâu một hơi, đem mồ hôi lau khô, trong lòng thầm cám tạ ơn cứu mạng của Hải Đường, “ Thợ dệt ở xưởng lụa thành bắc đã đem tơ lụa đến, chờ Khiếu vương xét duyệt.” hắn trong lòng còn cảm kích nên lại bồi thêm một câu “ Hải Đường cô nương cũng muốn đi theo, thuộc hạ có nên chuẩn bị cổ kiệu hạng nhất?”

“ Không cần.” Hiên Viên Khiếu đứng dậy, thân hình khiến cho ai cũng cảm giác được áp bức, hắn duỗi cánh tay, dễ dàng đem Hải Đường ôm vào trong ngực

Nghe thấy hắn trả lời, nàng bĩu môi “ Thiếp cũng muốn đi.”

Hắn đi ra ngoài cửa, thần sắc ngạo nghễ, “ Nàng cùng ta cưỡi chung một con ngựa.” mắt hắn đảo qua nàng, thản nhiên tuyên bố.

Hải Đường phát ra một tiếng hoan hô, ôm lấy Hiên Viên Khiếu, đưa lên một nụ hôn, biểu đạt sự hưng phấn trong lòng.

Cổ Chuyên tại chỗ cũ, nhìn hai người đi xa, liền đứng lên, trong lòng thầm nghĩ, xem ra phải nhanh chút lấy lòng Hải Đường. Hắn có thể xác định, cô gái kia không lâu nữa sẽ trở thành nữ chủ nhân của Hiên Viên thành.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi