TÂY SONG TRÚC

Edit: Gấu

Beta: Raph

Yến Sâm đứng bên cạnh xe ngựa, tay trái đè trên vạt áo choàng, tay phải đỡ càng xe, hoang mang hoảng loạn không biết nên làm gì.

Hắn....không lên nổi.

Lúc trước chống càng xe, uyển chuyển nhảy một cái là có thể đi lên, hiện tại bụng kềnh càng, nhô ra phía trước, làm sao còn dám làm bừa. Hắn thay đổi mấy tư thế, tỷ như trước tiên nhấc mông ngồi trên thanh ngang, sau đó mới thu hai chân vào, thế nhưng cửa xe bên ngoài quá hẹp, hắn có cạ eo đến gãy, cũng không tìm được chỗ đặt chân.

Phu xe nhìn hắn, ánh mắt càng ngày càng kì dị.

Hôm nay, Lục Hoàn Thành bước lên xe trước, không giống thường ngày chờ phía sau, lúc nào cũng sẵn sàng dìu hắn.

Lúc thân thể còn linh hoạt, Yến Sâm thường xuyên tùy hứng, không thích Lục Hoàn Thành chuyện bé xé ra to, lúc nào cũng coi mình như người bệnh giai đoạn cuối, ngay cả y đưa tay ra trước mặt cũng không muốn đụng vào. Bây giờ, Lục Hoàn Thành bị hắn chê chán rồi, không còn dìu hắn, thế nhưng giờ hắn ôm bụng đứng một chỗ, xe ngựa cũng lên không nổi.

“A Sâm?” Màn xe được vén lên, Lục Hoàn Thành ló đầu đi ra, “Làm sao vậy?”

“Không có gì, ta, ta lên bây giờ đây”

Yến Sâm vội vã làm ra tư thế muốn lên xe, Lục Hoàn Thành nhìn hắn giống như không có chuyện gì, liền thả mành xuống.

Yến Sâm len lén thở phào nhẹ nhõm, vội vàng thu chân lại, xoa xoa phần bụng khó chịu. Nhìn thoáng qua thấy góc tường có đặt một chiếc đôn đặt chân bằng gỗ, tựa như bắt được cọng rơm cứu mạng, Yến Sâm chạy ra cầm lấy chiếc đôn đặt dưới xe, để ngay ngắn, lại đỡ càng xe, lảo đảo trèo lên.

Lục Hoàn Thành ngồi trong xe, chống cằm theo dõi Yến Sâm, cảm thấy ngày hôm nay hắn hoàn toàn không bình thường. Lên xe thì dây dưa mất thời gian, về chỗ cũng vậy, ánh mắt thấp thỏm, tiến vào góc liền không nói gì thêm. Còn cả tấm áo choàng lông cừu này, bình thường trói lại đánh chết hắn cũng không chịu mặc, hiện tại lại đường hoàng chủ động khoác lên người.

Lục Hoàn Thành nhíu mày suy nghĩ một chút, thoải mái mà cúi đầu nở nụ cười.

Yến Sâm đôi lúc sẽ đỏng đảnh, có thể là chính mình không cẩn thận chọc tới hắn, hắn đang cố ý giận dỗi đối đầu với mình đây, cứ lạnh nhạt thờ ơ, qua được lúc cáu kỉnh là xong. Y liền thảnh nhiên cầm lên một quyển sách, tựa ở cửa bình tĩnh lật xem, khóe môi vẫn mang ý cười, thi thoảng hờ hững quét tầm mắt tới chỗ Yến Sâm.

Yến Sâm cũng không phải không muốn nói chuyện, hắn nghiêng người dựa vào gối mềm, đầu cúi gằm, tập trung chịu đựng phần bụng đang dồn dập đau đớn.

Thực sự quá đau.

Duẩn Nhi chớp mắt cao lên hai tấc, bụng đột nhiên phình ra, da bị kéo căng đến đau đớn, giống như vô số nhát dao cắt thành những vết rách vô hình, ngay cả quần áo cọ phải cũng cảm thấy đau. Có điều so với đau đớn trong bụng, cái này cũng không tính là gì. Cung mô (thành tử cung)đáng thương còn chưa kịp mở rộng, bị mạnh mẽ nhét vào một hài tử lớn gấp hai lần, vỏ quả lê bọc bên ngoài quả dưa hấu, mấy tháng dày vò tụ trong một đêm bắt hắn chịu đựng, đúng là có khổ mà khó nói, cắn răng còn không kịp, làm sao còn muốn nói chuyện.

Càng không cần nhắc tới thai máy đột nhiên xuất hiện, chuyện này quả là... Quả thực là bên trong đồi tuyết nhỏ của thỏ, bỗng nhiên nhảy vào một đám sói hoang, chạy khắp núi đồi mà kêu gào, hận không thể lật tung đồi tuyết, đến khi chiếm núi làm vua mới thôi.

Trăm cay nghìn đắng nhịn đến cuối đường, xe ngựa dừng lại ở cửa Hàn Phủ. Lục Hoàn Thành đứng dậy xuống xe, Yến Sâm cũng chẳng hiểu sao lại kích động, có thể là vì đau nên sợ, vội kéo lấy tà áo của y.

Lục Hoàn Thành quay đầu: “Làm sao vậy?”

“Hoàn Thành.... ” Yến Sâm ngước lên, ấn ấn bụng, dáng dấp thật khiến người ta thương tiếc, “Ngươi, ngươi chờ một chút.... Có thể dìu ta xuống không?”

Lục Hoàn Thành cười nói: “Ngày hôm nay chịu làm nũng rồi đó hả?”

Vừa nói xong liền nhéo má người kia, nhảy xuống xe trước, chìa tay về phía Yến Sâm: “A Sâm, lại đây.”

Yến Sâm đứng dậy cũng không mấy linh hoạt, không có cách nào trực tiếp đứng lên, đành chống trên thành xe, cẩn thận chuyển thành tư thế quỳ, mới có thể đỡ khung cửa chậm rãi ngồi thẳng lên.

Hắn vén mành khom lưng đi ra ngoài, thấy cánh tay Lục Hoàn Thành đang nâng giữa không trung, tự nhiên nắm lấy tay y.

Còn chưa kịp nhấc chân, cánh tay kia liền thình lình rút đi mất.

Yến Sâm ngơ ngác sửng sốt, cho là Lục Hoàn Thành có ý chọc ghẹo mình, trong lòng bỗng nhiên chua xót, đứng trên thành xe không biết làm sao, bất thình lình hắn cảm thấy thắt lưng mình bị người ôm lên, một cánh tay khác cũng dò tới khuỷu chân hắn.

Lục Hoàn Thành nói: “A Sâm, ôm cổ ta.”

Yến Sâm làm theo lời y nói, cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, liền được Lục Hoàn Thành ôm xuống xe ngựa.

Lục Hoàn Thành ôm rất vững vàng, Yến Sâm được ôm đi một đoạn đường, ánh mắt gia đinh Hàn phủ liên tục bắn tới, hắn ngại ngùng, giãy dụa muốn Lục Hoàn Thành thả hắn xuống.

Lục Hoàn Thành thay hắn phủi áo choàng, ôn nhu nói: “Ngươi nên ngày nào cũng làm nũng như vậy, ta mới ôm ngươi nhiều hơn chút.”

Yến Sâm cắn ngón tay, hai gò má ửng đỏ.

Lục gia ở Lãng Châu, Lãng Châu thuộc Giang Nam, vốn dĩ vô cùng thích hợp buôn bán trà, đáng tiếc triều đại này cấm buôn bán trà muối, quan nha muốn kiếm lời, con đường này đi không thông. Lục Hoàn Thành không thể làm gì khác đành phải rút lui, chuyển sang buôn bán gỗ và tơ lụa.

Y là nhân tài khó gặp, quan hệ rộng rãi, trời sinh giỏi tính toán, lại trọng chữ tín và danh dự, thêm nữa được tổ tông Lục gia phù hộ, chỉ trong vòng bảy, tám năm ngắn ngủi đã đem Lục Gia lo liệu đến phong sinh thủy khởi.

Từ buổi chiều hóa thành nhân thân, lần đầu tiên cùng Lục Hoàn Thành đầu ấp vai kề, Yến Sâm đã tự nhận mình là người của hắn, một khắc cũng không muốn rời xa, giống như loài nấm phục linh dính lấy vật chủ, từng chút bám lấy, không từ không bỏ mà quấn quýt. Hắn thường xuyên phụ linh lên trên quạt tre và bàn tính, cùng Lục Hoàn Thành quan sát thực địa, tuần tra phòng thu chi, giống như con thoi chạy đi chạy lại, xem hoa văn có đẹp không đến màu nhuộm có tươi sáng không, ngay cả thợ thủ công đánh bóng gỗ, sơn nước sơn, Yến Sâm cũng phải tò mò nghía qua mấy lần.

Hắn hâm mộ Lục Hoàn Thành hiểu biết nhiều thứ mới mẻ, đồng thời cũng chán ghét chính mình không biết gì hết.

Từ lúc Lục Hoàn Thành ở bên ngoài bôn ba học tập, hắn lại thầm oán thán chính mình chỉ có thể quanh quẩn bên trong đình viện, chăm chăm nhìn ngắm nghiên mực đã khô cạn trên văn án, cuốn sách đã phủi bụi, oán giận mình dốt nát, đến sách còn không thể đọc. Nhà y có hoàng hoa lê án, ngọc bản tuyên chồng lên thành một ngọn núi nhỏ, trước cửa sổ còn có một bụi trúc xinh đẹp như vậy, ngày ngày đêm đêm chờ mong y, thế nhưng y…rốt cuộc vẫn không tới, rốt cuộc vẫn không tới.

*Hoàng hoa lê án: bàn dài làm bằng gỗ hoàng hoa lê. Đặc điểm của loại gỗ này là có những mắt gỗ trông như hoa lê vàng.

*Ngọc bản tuyên: loại giấy bản đẹp màu trắng dày, rất bền, dùng để viết hoặc vẽ.

Yến Sâm mắc bệnh tương tư, mưa dầm đầu xuân chẳng màng, nửa giọt cũng ngại uống.

Sau đó hắn biết được Lục Hoàn Thành đến tột cùng là đang làm gì, bản thân lại chẳng biết gì về tính toán, càng thêm dốt đặc cán mai.

Cũng may Yến Sâm tích lũy trăm năm linh tức, thiên tư thông minh, thời gian ở bên Lục Hoàn Thành lâu dài, dần dần hiểu được kinh thương buôn bán cùng kĩ năng tính toán, đạo lí khắc ghi trong lòng, có lúc còn nhạy bén hơn cả Lục Hoàn Thành.

Nửa năm trước, Lục Hoàn Thành biết Yến Sâm.

Cơ duyên ngày đó rối rắm như tơ vò, tình cảm phức tạp khó nói, tạm thời không đề cập tới, dùng một câu để hình dung, chính là chưa gặp gỡ đã nắm tay, đợi đến khi đối mặt, tình cảm từ lâu khó lòng kìm nén.

Cứ thế thắp lên ngọn lửa tình yêu nồng nhiệt, Yến Sâm đương nhiên muốn lắm chứ. Có điều hắn sợ rằng trúc linh vốn không được tồn tại trên đời, sau này sẽ bị trời phạt, không dám kéo dài tình cảm. Thế nhưng Lục Hoàn Thành không nỡ buông tay, hàng đêm triền miên cầu hoan, hận không thể cùng hắn hòa thành một thể, ban ngày dẫn hắn đi đường, nói với bên ngoài hắn là họ hàng thân thiết của y, ra ngoài học tập buôn bán. Yến Sâm thấy y tin tưởng mình như vậy, bàn bạc chuyện gì cũng không kiêng kị, mới gỡ bỏ khúc mắc, ném đi lo lắng.

Cho dù phía trước trải gai nhọn, dưới chân đốt than hồng, chỉ cần đi cùng Lục Hoàn Thành, hắn chết cũng cam nguyện.

Về sau, Lục Hoàn Thành đường hoàng có thêm một “biểu đệ” thanh tú, da dẻ như dương chi bạch ngọc, phong thái tựa trúc xanh, yên tĩnh hầu bên cạnh, lời nói không nhiều, mỗi lần đều ở thời khắc quan trọng, nhàn nhạt nhắc nhở đôi ba câu. Lục Hoàn Thành nghiêng đầu nhìn hắn, hắn liền lộ ra nụ cười xinh đẹp, lông mi run rẩy, bất giác siết chặt góc áo.

Thế nhưng hôm nay, Yến Sâm không theo hầu Lục Hoàn Thành – rốt cục không thể theo đến cùng. Ngồi khoảng chừng nửa canh giờ, hô hấp hắn đã không vững vàng, bên thái dương lấm tấm mồ hôi, bụng dưới trướng đau, trong xương cốt thấm ra luồng khí lạnh.

Ngoài trời thái dương chói chang, tuyết đọng tan ra trong nắng ấm, mỗi một tia nắng chiếu vào qua cửa sổ đều là mê hoặc.

Ấm áp, trong lành, ngát hương thơm.

Bảy ngày, đã bảy ngày chưa tắm nắng rồi. Huyết dịch bên trong xương tủy đã ngưng tụ thành băng đá, phủ tạng (nội tạng) quặn đau, vụn vỡ như dao cắt.

Yến Sâm nhẫn nại hồi lâu, chung quy không kìm chế được khát vọng mãnh liệt trong lòng, tiến đến bên tai Lục Hoàn Thành nói nhỏ, kêu thân thể không thoải mái, muốn ra ngoài tắm nắng. Lục Hoàn Thành đang cùng đương gia Hàn phủ chọn lựa thuyền hàng, thuận miệng đáp ứng. Yến Sâm thở phào nhẹ nhõm, một mình đứng dậy ra cửa.

Thích mưa, thích nắng, thích đất ẩm.

Cách lần đầu tiên hóa thành hình người đã tám năm, thân thể Yến Sâm vẫn không thoát khỏi tập tính của loài trúc.

Từ trúc hóa thành người, tập tính thay đổi là cả một quá trình lâu dài –  làm người càng lâu, trúc tính càng phai nhạt. Nhưng trong tám năm này, thời gian Yến Sâm hóa thành người gom lại chắc chưa đủ một ngày, chi bằng gọi là một cây trúc đội lốt người. Nửa năm trước vì cứu Lục Hoàn Thành, dưới tình thế cấp bách mà hóa thành nhân thân, nhưng đi đường không tốt, lảo đà lảo đảo, suýt chút nữa cũng góp cả mạng mình vào đó.

Kể từ ngày ấy, Lục Hoàn Thành với hắn giống như hình với bóng. Yến Sâm nửa năm qua vẫn luôn duy trì hình người, tựa như hài từ mới vừa học bò, đã vội vàng chạy đến mười dặm, chịu đựng rồi lại chịu đựng, khắp người trên dưới không chỗ nào thoải mái, huống chi trong bụng còn có thêm một gốc măng nhỏ không an phận.

Lục Hoàn Thành mọi việc hôm nay đều thuận lợi, trước đó một canh giờ đã thỏa thuận được mặt hàng, thủy lộ và nhật trình, thêm một canh giờ cẩn thận suy nghĩ nội dung thư khế*, hạ ấn kí kết, hai bên cùng chấp thuận điều khoản.

*Thư khế: giấy giao ước với nhau trong việc mua bán. “Khế” là một tờ giấy viết làm hai mảnh rồi xé đôi, mỗi người giữ một mảnh. Tương tự với “giấy hợp đồng” ở hiện đại.

Y đẩy cửa đi ra, thấy Yến Sâm dựa vào gốc cây hòe phơi nắng say ngủ, biểu hiện biếng nhác mà thỏa mãn, giống như một chú mèo nhỏ mềm mại đang ngủ đông, không cam tâm đánh thức hắn, y liền lặng lẽ ôm người về xe ngựa, để hắn tiếp tục ngủ yên.

Yến Sâm trong mộng đói bụng, liền chép chép miệng, mơ màng tỉnh lại, mũi mơ hồ ngửi thấy mùi cơm thơm phức.

Lục Hoàn Thành đang dùng muôi múc canh, nhìn thấy Yến Sâm phía đối diện chậm rãi bò dậy, vẻ mặt ngơ ngác, mắt còn lim dim, đưa tay lên bàn sờ soạng, cầm đũa trong tay, đầu nhọn hướng lên, đầu vuông hướng xuống. Một cái tay khác tìm được bát cơm, vội vã ôm vào trong ngực, cúi mặt xuống, cằm sắp kề sát mặt bàn.

Yến Sâm nỗ lực bới một ít cơm, đũa đâm xuống bàn, cách bát đến nửa thước.

Lục Hoàn Thành thấy hắn thật sự vừa muốn ăn cơm, lại vừa muốn ngủ, bất đắc dĩ cười cười, nghiêng người qua đổi lại đũa, đỡ lấy cổ tay Yến Sâm, giúp hắn đặt đũa vào trong bát.

Chốc lát sau, Lục Hoàn Thành uống xong một chén canh, Yến Sâm mới ăn vào hai đũa cơm, nửa mê nửa tỉnh, ỉu xìu xìu oán giận: ” Nhạt….”

Khóe môi Lục Hoàn Thành nhếch lên, gắp thức ăn trên khay bỏ vào bát hắn.

“Không nhạt, ăn đi.”

Yến Sâm “a” một tiếng, bỏ cơm và đồ ăn vào miệng, mới nhai hai cái, cảm thấy vị không đúng, hàm hồ hỏi: “Món gì đó?”

Lục Hoàn Thành trả lời: “Măng mùa đông, đào được ở bên cạnh hồ Bảo Kính.”

Mềm mềm trăng trắng, thái thành lát mỏng, thêm vài miếng thịt muối, ninh cùng với xương lợn thành món canh thơm ngon, là món ăn hàng đầu vào mùa đông của Hồng Ba lâu.

Yến Sâm nghe được ba chữ  “măng mùa đông”, sắc mặt nháy mắt trắng bệch, cuống họng rờn rợn, nhào tới cạnh bàn nôn mửa. Bát cơm sứ trắng theo đó rơi xuống mặt đất vỡ tan. Lục Hoàn Thành sợ hắn ngã khỏi giường, cuống quýt chạy đến đỡ, đã thấy Yến Sâm phản ứng kịch liệt dị thường, nôn đến đổ mồ hôi, dưới đất cũng không kịp thu dọn, nằm ở bên cạnh bàn liên tục nôn khan, giống như muốn đem cả hài tử trong bụng cũng nôn ra ngoài.

Yến Sâm vất vả một phen mới khôi phục lại đôi chút, suy yếu nằm tựa lên bả vai Lục Hoàn Thành, thân thể co rúm, không dám quay đầu nhìn lại cái khay kia.

Có khi nào là hài tử kia không?

Gốc măng non chăm sóc Duẩn Nhi của hắn một đêm, không còn được bùn đất che dấu, khó khăn lắm mới mọc được thêm hai tấc, liền bị nhổ ra, lột đi vỏ măng, vứt vào trong nước sôi rồi luộc chín.

Sống hay chết, lại gần nhau như vậy.

Yến Sâm mơ màng trầm uất nghĩ đến cảnh kinh khủng kia, bỗng nhiên nhớ ra một chuyện quan trọng –  nguyên thân của hắn còn ở bên trong Lục phủ!

Hắn có bầu, vậy rễ cây bên cạnh cũng sẽ sinh ra ra một gốc măng nhỏ, là nguyên thân của cốt nhục trong bụng. Đêm qua cây măng nhỏ kia phá đất chui lên, cũng mọc ra hai tấc. Vạn nhất bị người ta phát hiện, đem gốc măng đào lên hầm canh, bỏ vỏ, một đao băm nát….

Trong bụng mạnh mãnh động đậy, Yến Sâm đau đến rên lên một tiếng.

Duẩn Nhi nhát gan, sợ đến nỗi co lại một góc, ở bên trong bụng đấm đá lung tung, vội vã tìm kiếm một nắm bùn đất che trên đầu.

Lục Hoàn Thành ôm Yến Sâm, vỗ vỗ nhẹ lên lưng hắn, muốn an ủi hắn mau chóng bình ổn lại.

“Làm sao vậy? Không thích ăn măng?”

”..... Ừ.”

“Chúng ta sau này sẽ không ăn măng, trong nhà cũng không làm món này, đừng sợ nữa.”

“...... Ừ.”

Ngoại trừ tiếng ậm ừ, Yến Sâm cái gì cũng không nói ra.

Hài tử rõ ràng ở trong bụng, nhưng nguyên thân lại cách xa trăm dặm, nếu có người đi vào trúc đình, muốn động đến cây măng nhỏ kia, hắn làm sao bảo vệ được? Hắn chỉ có thể nằm trong lồng ngực Lục Hoàn Thành, trơ mắt nhìn hài tử phá bụng mà ra, máu me đầm đìa giãy dụa một hồi, mãi đến lúc khí tức tiêu vong, biến thành một thi thể lạnh lẽo.

Hắn vịn lấy vai Lục Hoàn Thành, ngầng đầu lên, giọng nói vô cùng run rẩy: “Hoàn Thành, chúng ra trở về Lãng Châu đi, Không cần, không cần chờ đến ngày mai, ngày hôm nay, ngày hôm nay lập tức lên đường.”

Lục Hoàn Thành nhìn hắn, thật lâu không lên tiếng.

Y đem tay Yến Sâm từ trên vai hạ xuống, nắm thật chặt, nghiêm túc nói: “A Sâm, ngươi cho ta một lý do. Ta cái gì cũng có thể theo ngươi, ngày hôm nay đi, hay ngày mai đi, đều nghe theo ngươi hết, nhưng ta phải biết tại sao. Người cho rằng ta không nhận ra? Từ sáng sớm đến giờ, ngươi không có giây phút nào bình thường. Lên xe cúi đầu không nói lời nào, xuống xe thân thể không thoải mái, bữa trưa mới động hai đũa, chớp mắt liền trưng cho ta xem cái dáng vẻ này! Khóc xong lại nháo muốn trở về nhà ta, ngay ngày hôm nay, một ngày cũng không chờ được. Ngươi như thế, ta làm sao an tâm mang người đi?”

Yến Sâm nhìn y, biểu hiện hoảng sợ, sắc mặt càng thêm tái nhợt.

Lục Hoàn Thành nhìn bộ dáng của hắn giống như con thỏ con đáng thương sắp rơi vào miệng sói, tâm mềm nhũn đến hồ đồ, cũng may lý trí còn sót lại, chưa bị phá vỡ, mặt ngoài vẫn vờ như cương quyết: “A Sâm, ngươi nói cho ta biết xảy ra chuyện gì, ta lập tức mang ngươi về nhà.”

“Vậy.... ” Yến Sâm nức nở, miệng thốt lên một câu, “Vậy hay là ngày mai rồi đi”

Lục Hoàn Thành ức phát nghẹn, cơ hồ ngất tại chỗ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi