TAY SÚNG BẮN TỈA LẠC VỀ THỜI TAM QUỐC

<!---->Triệu Vân nghe Vương Xán nói xong, trong lòng lộp bộp một chút, Vương Xán vẫn nhịn không được hay sao?

Mời chào! Vòng vèo xa như vậy, vẫn đã quay trở lại.

Vốn tưởng rằng Vương Xán sẽ thức thời, không đề cập tới việc mời chào, xem ra đúng là vẫn phải hỏi cho rõ ràng mà. Nét đỏ ửng trên khuôn mặt anh tuấn của Triệu Vân dần dần biến mất, vẻ mặt thân thiện cũng chậm rãi trôi đi không thấy, thay vào đó là vẻ mặt lạnh lẽo. Ánh mắt của hắn liếc nhìn Vương Xán một cái, nói: "Vi Tiên, ta và ngươi gặp nhau ở Hán Trung, cũng là một hồi duyên phận, uống rượu, uống rượu!”

Lần đầu tiên gặp lại, Triệu Vân tin tưởng là duyên phận.

Nhưng lần này? Triệu Vân cũng không tin, nhưng Triệu Vân cũng sẽ không để ý, dù sao Vương Xán không có ý khác. Lúc nói chuyện, Triệu Vân để lại cho Vương Xán cũng đủ mặt mũi.

Vương Xán nghe vậy, sắc mặt lại đại biến.

Lấy nhãn lực của Vương Xán, lập tức nhìn thấy rõ sự biến hóa trong thần sắc cùng với ngữ khí của Triệu Vân.

Vương Xán vốn muốn hỏi tình huống nhập ngũ của Triệu Vân, lại làm cho Triệu Vân hiểu lầm Vương Xán muốn giơ cành ô-liu mời chào hắn, khiến cho trong lòng Triệu Vân không thoải mái. Vương Xán hiểu được chuyện này cần phải giải thích rõ ràng, nếu không liền biến thành bế tắc rồi. Bởi vậy vội vàng giải thích: "Tử long, ngươi hiểu lầm ý ta, ta chỉ muốn hỏi khi nào thì ngươi tính nhập ngũ, nếu chuẩn bị nhập ngũ, có thể cân nhắc đến Hán Trung, hợp tác với ta, chung tay xây dựng một sự nghiệp lớn, ta biết bây giờ ngươi không nghĩ đến chuyện nhập ngũ, bởi vậy chỉ hy vọng thời điểm ngươi nhập ngũ, có thể cân nhắc đến Hán Trung Thái Thú như ta một chút.”

Vương Xán nói xong, sắc mặt Triệu Vân mới dịu xuống, trong mắt không còn lạnh lùng như vừa rồi.

"Hiểu lầm Vi Tiên rồi, đây là sai lầm của Vân, Vân xin tự phạt một chén." Triệu Vân gãi gãi đầu, cười xấu hổ, bưng chén rượu trên bàn, ngẩng đầu lên, uống một hơi cạn sạch.

"Mời!”

Vương Xán cũng bưng chén rượu lên, sau đó uống một hơi cạn sạch.

Lúc hai người nói chuyện tiếp, đều tự giác tránh đi việc Triệu Vân nhập ngũ, nói đến một ít chuyện linh tinh, hoặc là võ nghệ, binh pháp linh tinh, cùng với binh pháp, võ nghệ linh tinh, lời nói càng ngày càng náo nhiệt, tới lúc cuối cùng khách và chủ đều vui mừng, đều uống đến mặt đỏ tai hồng.

Triệu Vân ngồi xếp bằng, khuôn mặt anh tuấn lộ ra vẻ khâm phục, từ trong lời nói của Vương Xán, Triệu Vân biết được Vương Xán không phải là loại người chỉ biết khoác lác, có hoa không quả.

"Tử long, tạm biệt, lần sau gặp mặt, sẽ nâng ly cùng Tử Long một phen.”

Vương Xán chắp tay hướng Triệu Vân, đứng dậy, run rẩy đi ra cửa phòng, một mình rời đi.

Đi xuống lầu, Vương Xán quay đầu lại nhìn phòng của Triệu Vân một cái, trong mắt hiện lên một chút tinh quang, men say trên mặt biến mất không còn chút nào. Trong phòng lúc này, thần sắc Triệu Vân nghiêm chỉnh, men say trên mặt cũng giống như Vương Xán, đã biến mất không thấy gì nữa. Cách đó không xa, Vương Việt thấy Vương Xán đi ra, vội vàng đi đến bên cạnh, thấp giọng hỏi: "Chủ công, đã thu phục được Triệu Vân rồi hả?”

Vương Xán lắc đầu, nói: "Không có, còn kém xa lắm, nhanh quá hỏng việc, chờ một chút đi.”

Dừng một chút, Vương Xán lại phân phó nói: "Chú ý chặt chẽ hành tung của Triệu Vân, nếu Triệu Vân chuẩn bị rời khỏi Nam Trịnh, nhất định phải báo cho ta biết ngay, nếu không cho ta biết kịp, cũng phải bám trụ Triệu Vân, không thể để cho Triệu Vân rời đi, chờ dau khi ta đến, ta sẽ tự tay xử lý việc của Triệu Vân.”

“Dạ!”.

Tinh quang trong mắt Vương Việt chợt lóe lên, cung kính hồi đáp.

Trong lòng hắn có chút kinh ngạc, Vương Xán là một Thái Thú, muốn quyền có quyền, muốn tiền có tiền... Bằng thân phận của Vương Xán mà mời chào Triệu Vân, đã là chiêu hiền đãi sĩ, tương đương coi trọng Triệu Vân rồi, không ngờ rằng Triệu Vân lại không chịu quy thuận Vương Xán

Vương Xán đi về phía trước ra hai bước, đột nhiên ngừng lại, quay đầu lại nói: "Một trăm trẻ mồ côi kia tạm thời bố trí ở chỗ này của ngươi, đợi đến khi xử lý hoàn tất chuyện của Hán Trung Diễn vũ lệnh, ta lại đến mang đi một trăm trẻ mồ côi, À, trong khoảng thời gian này, Tử Võ có thể tốn chút suy nghĩ ở trên người đám trẻ mồ côi, nhìn xem đứa trẻ mồ côi nào có thể bồi dưỡng một phen.”

"Chủ công yên tâm, ty chức nhất định không phụ kỳ vọng của chủ công.”

Vẻ mặt Vương Việt tự tin, ôm quyền nói.

Vương Xán khoát tay, sau đó một mình rời đi.

Vương Việt đứng tại chỗ, vẫn không nhúc nhích, ánh mắt lộ ra thần sắc suy tư, ngay tại thời điểm Vương Việt tập trung suy nghĩ, một người chủ sự ở bên cạnh vội vàng đi tới, thấp giọng nói: "Lâu chủ, khách trọ phòng chữ Địa ở lầu hai mời ngài qua, nói là muốn biết một việc.”

"Phòng chữ Địa?”

Vẻ mặt Vương Việt nghi hoặc, phòng chữ Địa không phải là phòng của Triệu Vân sao?

Vương Việt khoát tay, đuổi chủ sự đứng ở bên cạnh, sau đó đi về phía phòng của Triệu Vân. Nếu là khách trọ bình thường muốn gặp Vương Việt, Vương Việt còn sẽ cân nhắc một chút xem có gặp hay không, nhưng mà đối với Triệu Vân, Vương Việt cũng không dám chậm trễ chút nào, bởi vì đây là người mà Vương Xán muốn thu phục.

Ít nhất Vương Việt thấy Triệu Vân, có thể thay Vương Xán tranh thủ một chút cơ hội.

Lúc này phòng của Triệu Vân, sắc mặt Triệu Vân như thường, trên mặt cũng không có chút men say.

Khi hai người vừa mới chia tay, hai người đều là mặt đỏ tai hồng, say khướt, thật không ngờ sau chốc lát, hai người lại có thể không có men say. Theo như cái này thì, không chỉ có Vương Xán giả say, Triệu Vân cũng không phải đèn cạn dầu, hắn cũng là giả say, mượn cơ hội đuổi Vương Xán đi.

"Phanh, phanh!”

Hai tiếng đập cửa nhẹ nhàng vang lên.

Triệu Vân vội vàng đứng dậy từu trên ghế, đi tới mở cửa cho người bên ngoài

"Lão tiên sinh, mời!”

Sau khi Triệu Vân mở cánh cửa, thấy ngoài cửa có một lão giả hơn năm mươi tuổi, lão giả mặc áo quần đen, bên hông có một thanh hắc thiết trường kiếm, các đốt ngón tay thô to, bàn tay rộng và dày, trên bàn tay là một tầng các vết sẹo. Triệu Vân gặp lão giả ăn mặc như vậy, lập tức ngây ngẩn cả người, bộ dạng này chính là Vương Việt phải không?

Tuy Triệu Vân chưa từng gặp Vương Việt, nhưng mà bằng tướng mạo khí độ, trang phục của lão giả trước mắt, vẫn có thể mơ hồ đoán được lão giả chính là Vương Việt, bởi vậy biểu hiện của Triệu Vân là cực kỳ cung kính.

Vương Việt không biết Triệu Vân là đệ tử của Đồng Uyên, gặp Triệu Vân khiêm tốn như thế, còn tưởng rằng Triệu Vân có lễ phép.

Hắn bước vào trong phòng, nhấc áo bào lên rồi ngồi xuống.

Triệu Vân theo sát ở phía sau Vương Việt, sau đó nhấc áo bào lên rồi ngồi xuống, Triệu Vân chắp tay hướng Vương Việt nói: "Lão tiên sinh, quấy rầy ngài. Bởi vì Triệu Vân muốn hiểu rõ một việc, cho nên mời ngài tiến đến, làm khó lão tiên sinh rồi, không biết lão tiên sinh đối với Thái Thú đương nhiệm của Hán Trung có hiểu biết không?”

Triệu Vân biết Vương Việt là cấp dưới của Vương Xán, vì vậy Triệu Vân không nhận biết Vương Việt.

Mà thông qua Vương Việt, Triệu Vân cũng muốn biết một chút về thái độ, cách làm người, xử sự, tính cách, năng lực của Vương Xán như thế nào?

Đây mới là điều làm Triệu Vân chậm chạp không muốn quy thuận Vương Xán, Triệu Vân không phải dễ dàng liền lựa chọn trung thành với ai, có câu là học thành văn võ nghệ, bán cho Đế Vương, nếu Đế Vương không nhận ra, bán cho người biết hàng. Hiện giờ nhà Hán suy sút, khói lửa nổi lên bốn phía, Triệu Vân cũng không có ý định nương tựa triều đình, mà là muốn tìm một người có thể làm nên việc lớn.

Bởi vậy, Triệu Vân mới phải suy nghĩ thật kĩ, mà không phải nghe thấy Vương Xán là Hán Trung Thái Thú, liền quy thuận Vương Xán, trở thành cấp dưới của Vương Xán, cái này không phù hợp với ý tưởng của Triệu Vân.

Cho dù Vương Việt cùng Đồng Uyên là bạn tốt, nhưng trước khi Triệu Vân hiểu rõ Vương Xán, Triệu Vân sẽ không dễ dàng lựa chọn.

Ánh mắt thâm thúy của Vương Việt đánh giá Triệu Vân, trong mắt lộ ra một chút tán thưởng.

Thanh niên này, ánh mắt trong suốt, tinh khí thần mười phần, lại mạnh mẽ hiên ngang, quả thực là tuấn tú lịch sự.

Hơn nữa thanh niên ngồi ở phía đối diện Vương Việt, mơ hồ tản mát ra một khí thế cường đại, điều này làm cho Vương Việt có chút kinh ngạc, Vương Việt vốn tưởng Triệu Vân chỉ là một võ tướng không tồi, không nghĩ tới còn đánh giá thấp Triệu Vân.

Cao thủ, tuyệt đối là một cao thủ.

Đây là ý nghĩ trong lòng của Vương Việt, nghĩ tới đây, trong lòng Vương Việt càng thêm kiên định việc trợ giúp Vương Xán lưu lại Triệu Vân.

Sauk hi nghe thấy Triệu Vân đặt câu hỏi, Vương Việt mới nói: “Thái Thú hiện tại là Vương Xán, đã từng là thủ lĩnh của Nhữ Nam Khăn Vàng, sau nhập Lạc Dương, bái Thái Ung làm sư phụ, ngay sau đó quy thuận triều đình, bị hoàng đế sắc phong làm Hán Trung Thái Thú, nắm trong tay dân chúng Hán Trung.”

Rất đơn giản, rất đơn giản.

Nhưng sau khi Triệu Vân nghe, lại ngây ngẩn cả người, chợt kinh hô: "Vương Xán là giặc Khăn Vàng?" Ngay sau đó, Triệu Vân lại kinh hô: "Hắn là giặc Khăn Vàng, như thế nào lại thành đệ tử của Thái Ung?”

Một tên giặc Khăn Vàng, lại có thể bái đại nho như Thái Ung làm sư phụ sao?

Trong lòng Triệu Vân dâng lên một chút nghi vấn, ánh mắt nhìn về phía Vương Việt, đang mong đợi Vương Việt thay hắn giải thích nghi hoặc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi