TAY SÚNG BẮN TỈA LẠC VỀ THỜI TAM QUỐC

<!---->Mã Đằng nhìn chằm chằm Điển Vi, mặt đầy tức giận.

Đại hán mặt đen không biết xấu hổ này, không ngờ trợn mắt nói dối, nói xấu hắn bị giết, đáng giận đến cực điểm.

Lúc này, tin tức Mã Đằng bị giết không ngừng được binh sĩ dưới trướng Vương Xán truyền ra ngoài.

Giọng của một binh sĩ kêu ra thì rất nhỏ, trong nháy mắt cũng sẽ bị nhấn chìm trong tiếng hò hét ở chiến trường. Nhưng mà, hàng trăm hàng ngàn binh sĩ đồng thời gân cổ gào rú, thanh âm kia như tiếng sấm cuồn cuộn, không ngừng quanh quẩn trên chiến trường. Lại thêm binh sĩ tham dự vào trong đó càng ngày càng nhiều, cơ hồ có thể nói đen thành là trắng.

Mã Đằng còn chưa chết, hắn đủng đỉnh ngồi trên lưng ngựa, nhưng sắc mặt đã tái nhợt.

Mặc dù Mã Đằng còn sống sờ sờ, nhưng người biết Mã Đằng không chết chỉ là số ít, chỉ có tướng lãnh cùng với binh sĩ chung quanh biết.

Mã Đằng mang tới gần sáu vạn binh sĩ, tất cả binh sĩ không thể nào đều có thể nhìn thấy Mã Đằng. Bọn họ chú ý chỉ là soái kỳ đại biểu cho Mã Đằng, chứ không phải là bản thân Mã Đằng, bởi vì không cách nào nhìn thấy. Hiện giờ, soái kỳ của Mã Đằng bị Điển Vi chém đứt, bọn binh sĩ lại lần nữa không nhìn thấy soái kỳ của Mã Đằng, trong lòng bọn họ không chỉ có nghi hoặc, mà còn tràn đầy lo lắng.

Trước đó không lâu, soái kỳ của Mã Đằng đã rớt xuống, nhưng Mã Đằng vẫn chưa chết.

Bây giờ, soái kỳ của Mã Đằng lại rớt xuống, rốt cuộc là chết hay không?

Nghi hoặc như vậy dâng lên ở trong lòng bọn binh sĩ, nên cứ mãi lo lắng Mã Đằng rốt cuộc có chết hay không?

Đang lúc binh sĩ Mã Đằng lo lắng, Mã Đằng cũng bắt đầu tổ chức binh sĩ phản kích. Hắn cũng không còn để ý được nhiều như vậy, trực tiếp hô to "Mã Đằng không chết", tướng lãnh và binh sĩ chung quanh sau khi nghe thấy, cũng hô to "Mã Đằng không chết". Tiếp đó, trên chiến trường liên tiếp vang lên thanh âm "Mã Đằng đã chết" và "Mã Đằng không chết", vô cùng quái dị.

Vương Xán nhìn thấy trên mặt Mã Đằng đầy vẻ sốt ruột, trong lòng liền cao hứng phi thường.

Binh sĩ Mã Đằng ngươi nhiều thì sao chứ? Còn không phải là rối loạn trận cước rồi.

Vương Xán vung đao bổ chém, mỗi một đao đều là lực lôi cuốn vạn quân, lực lớn vô cùng, giết đến độ tướng lãnh của Mã Đằng kinh hãi lạnh mình. Những tướng lãnh này lộ ra vẻ sợ hãi, lúc ra tay thì sợ hãi rụt rè, không dám ra tay toàn lực.

Không lâu sau, đã có ba tướng lãnh bị Vương Xán chém chết.

Những tướng lãnh này mặc dù sợ hãi, nhưng cũng biết thay đổi sách lược, vọt lên vây công Vương Xán như ong vỡ tổ.

Mã Đằng ngồi trên lưng ngựa, cũng ra sức chém giết, giết chết vô số tiểu binh tiểu tướng.

Hắn trông thấy soái kỳ rơi xuống đất, nhưng không ai nhặt lên để dựng thẳng lại, lập tức hét lớn: "Trương Cự, dựng đại kỳ lên cho ta, đừng để soái kỳ ngã xuống". Trương Cự bộ dạng thô kệch, vừa nhìn qua chính là đại hán tráng kiện, trong tay hắn cầm một thanh Hoàn Thủ đao, biểu lộ hung hãn, là một viên tiểu tướng dưới trướng Mã Đằng.

Trương Cự nghe được lời của Mã Đằng, lập tức xách đao phóng về phía soái kỳ.

Trong lòng Mã Đằng biết soái kỳ chắc chắn sẽ bị Điển Vi chém rơi, tiếp tục ra lệnh: "Phó Lôi, ngươi mang theo binh sĩ vây giết Điển Vi. Chỉ cần có thể giết chết hắn, bổn tướng thăng chức quan của ngươi lên hai cấp, phần thưởng trăm cân vàng! " Mã Đằng vì muốn xử lý Điển Vi, cũng hạ vốn gốc, người giết chết Vương Xán liền thăng lên ba cấp, còn người giết chết Điển Vi liền có thể thăng lên hai cấp.

Phó Lôi nghe xong, mắt trợn muốn nứt.

Hắn ồm ồm trả lời: "chủ công yên tâm, mạt tướng nhất định giết chết tên đen kia".

Chiều cao Phó Lôi tám thước có thừa, hơn nữa bộ dạng Phó Lôi eo tròn vai rộng, mũi sư tử, miệng rộng, râu xồm tua tủa, gần như không khác Điển Vi là bao. Có điều, Phó Lôi không hung ác như Điển Vi, cũng không có khí thế hung hãn bá đạo của Điển Vi. Có điều, Phó Lôi ngồi trên lưng ngựa cũng uy phong hiển hách, lộ ra một cổ khí dã man.

Phó Lôi xách lang nha bổng, hét lớn: "các huynh đệ, theo ta giết! "

Mặc dù Phó Lôi bộ dạng to con, nhưng tâm tư cũng không ngốc. Hắn nhìn thấy Điển Vi hung hãn bá đạo, lập tức thay đổi sách lược đấu một mình, mang theo binh sĩ dưới trướng vây giết Điển Vi.

Phó Lôi cỡi ngựa giết ra, chung quanh lại có hơn mười binh sĩ lên theo.

Vào lúc Phó Lôi giết ra, Trương Cự đã cầm lấy soái kỳ, một lần nữa dựng lên.

Điển Vi thấy vậy, mày nhăn lại.

Sớm biết những người này còn có thể nhặt soái kỳ của Mã Đằng lên thì vừa rồi lúc hắn giết chết người cầm đại kỳ, nên đoạt lấy soái kỳ, khiến đại quân của Mã Đằng trận cước đại loạn, cũng không nhìn thấy soái kỳ của Mã Đằng nữa.

Chỉ là, không để cho Điển Vi nghĩ nhiều, Phó Lôi đã mang binh lao đến.

"Vù! Vù! "

Lang nha bổng xẹt qua trên không trung, đập về phía Điển Vi như thiểm điện.

Điển Vi thấy vậy, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường. Tướng lãnh dưới trướng Mã Đằng đều là bên ngoài thì tô vàng nạm ngọc, bên trong lại thối rữa, nhìn bề ngoài thì vũ dũng lợi hại, nhưng không có chút bản lĩnh thật sự.

Điển Vi vung song kích trong tay, phóng về phía Phó Lôi.

" keng! "

Tay trái của Điển Vi để ngang Thiết kích trước ngực, liền dễ dàng chặn được lang nha bổng của Phó Lôi, không cho lang nha bổng đè xuống chút nào. Đồng thời, Thiết kích trong tay phải của Điển Vi xoay chuyển, lưỡi kích nhắm ngay trước ngực Phó Lôi, nhanh chóng gọt ra.

Dưới sự chiếu rọi của ánh mặt trời, lưỡi kích tản mát ra quang mang chói mắt, khiến trong lòng Phó Lôi run lên.

Phó Lôi thấy tình huống như vậy, trong lòng biết mình không phải là đối thủ của Điển Vi. Hắn không chút nghĩ ngợi, lập tức thu hồi lang nha bổng ngăn trở Thiết kích trong tay phải của Điển Vi. Nhưng mà, sau khi Thiết kích trong tay phải của Điển Vi bị ngăn trở, tay trái lại để hổng, lập tức múa Thiết kích giết về phía Phó Lôi. Trong lúc nhất thời, hai thanh Thiết kích giống như hai con giao long, giết đến độ khiến Phó Lôi luống cuống tay chân.

Trong lòng Phó Lôi biết không địch lại, lớn tiếng gọi binh sĩ giết lên.

Binh sĩ chung quanh sau khi được lệnh, liền xông lên một loạt, định liên thủ công kích Điển Vi.

Nhưng cũng không phải là chỉ có Phó Lôi dẫn theo binh sĩ giết lên, chung quanh Điển Vi cũng có binh lính của mình. Binh sĩ của Phó Lôi giết lên, binh sĩ dưới trướng Điển Vi lập tức nghênh đón, bắt đầu hỗn chiến chém giết.

Điển Vi nhìn chằm chằm Phó Lôi, cười lạnh hắc hắc.

Biểu lộ kia rơi vào trong mắt Phó Lôi, khiến trong lòng Phó Lôi rét run.

Mắt thấy Điển Vi trợn mắt tròn xoe, nhanh chóng quơ Thiết kích đánh tới, Phó Lôi thầm kêu một tiếng không tốt.

Nhưng mà, Điển Vi chém Thiết kích ra như thiểm điện, khiến Phó Lôi không cách nào né tránh.

Thiết kích trong tay trái của hắn giống như một tòa Ngũ Nhạc sơn đè xuống, quấn chặt lang nha bổng của Phó Lôi, khiến Phó Lôi không cách nào nhúc nhích. Cùng lúc đó, Thiết kích trong tay phải của Điển Vi gọt ra ngoài như thiểm điện, mũi kích sắc bén kia nhanh như thiểm điện, chỉ thấy một luồng ánh sáng lạnh hiện lên, lúc Phó Lôi còn chưa kịp phản ứng, mũi kích đã đâm vào lồng ngực phía bên phải của hắn.

" phốc! "

Điển Vi ra sức mà đâm sâu vào trong, rồi lại nhanh chóng rút ra, miệng vết thương lập tức phun ra vô số máu tươi.

Chưa tới năm hiệp, Phó Lôi bị Điển Vi giết chết.

Sau khi Điển Vi giết chết Phó Lôi, lại phóng về phía Trương Cự đang cầm đại kỳ. Mặc dù Trương Cự tự cho là mình vũ dũng vô song, vô cùng lợi hại, nhưng so với Phó Lôi, hắn biết còn có một khoảng chênh lệch. Phó Lôi trong chớp mắt đã bị Điển Vi giết chết, khiến Trương Cự sợ tới mức hồn lìa khỏi xác, không dám tranh phong với Điển Vi.

Trương Cự nắm đại kỳ, lui về sau rất nhanh. Thật ra, hắn định ném đại kỳ chạy trốn, như vậy mới không khiến người chú ý, dễ chạy trốn. Nhưng nếu ném đại kỳ đi, Mã Đằng chắc chắn không tha cho hắn, cho nên chỉ có thể cầm đại kỳ bị Điển Vi đuổi theo.

Đang lúc hắn giục ngựa chạy được vài bước, lại cảm giác chỗ trái tim ở phía sau lưng truyền đến đau đớn khôn cùng.

Quay đầu nhìn lại, chính là một thanh đoản kích xuyên qua trái tim.

Trương Cự gào rú một tiếng, thân thể lung la lung lay không cách nào ngồi vững vàng.

Chợt, thân thể Trương Cự thoáng cái từ trên chiến mã ngã xuống. Chỉ trong nháy mắt, Điển Vi lại giục ngựa xông tới, nhanh chóng cầm đại kỳ đại biểu cho Mã Đằng lên, dùng Thiết kích trong tay nhanh chóng cắt đoạn đại kỳ. Lúc này, đại kỳ đại biểu cho Mã Đằng đã bị biến dạng, bị Điển Vi phá hoại đến độ không thể dựng lên được nữa.

Nhưng Điển Vi vẫn chưa thấy đủ, giết về phía Mã Đằng.

Chiến mã chạy như điên, Thiết kích múa may, binh sĩ chung quanh đều tránh lui, không dám lướt qua tiên phong kia.

Mã Đằng thấy đại kỳ bị làm gãy ba lần, giận đến độ phun ra một ngụm máu tươi.

Lúc hai quân vừa mới bắt đầu giao chiến, Vương Xán cùng Điển Vi liên thủ chặt đứt soái kỳ đại biểu cho Mã Đằng, khiến cho sĩ khí của đại quân Mã Đằng bị hao tổn, gặp tổn thất cực lớn. Cũng may Mã Đằng và tướng lãnh dưới trướng ra sức chém giết, kéo sĩ khí từ từ tăng lên, dần dần hồi phục lại, bọn binh sĩ cũng cố gắng chém giết, vì người chiến thắng cuối cùng mà phấn đấu.

Nhưng mà, Điển Vi lại một người một ngựa xông lên chém đứt đại kỳ, hơn nữa hô to "Mã Đằng đã chết".

Cứ thế, sĩ khí của đại quân Mã Đằng lại gặp đả kích, liên tục bại lui. Bây giờ, Điển Vi không ngờ lại một lần nữa chém đứt đại kỳ đại biểu cho Mã Đằng, hơn nữa giết chết hai viên tướng lãnh dưới trướng Mã Đằng, lại còn phá hủy triệt để soái kỳ đại biểu cho Mã Đằng nữa. Đại thù như thế, khiến Mã Đằng hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Mã Đằng đưa tay lau lau vết máu ở khóe miệng, chuẩn bị xuất thủ.

Thần sắc hắn lạnh như băng, rống giận mà xách trường thương trong tay, muốn giết chết Điển Vi để báo thù rửa hận.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi