TÊN ALPHA NÀY NGỌT CHẾT ĐƯỢC



Lúc hai người về nhà dùng phương tiện công cộng, ngồi ở hàng cuối cùng, cùng nhau xem cảnh đêm rực rỡ, tay Hà Liêu Tinh lạnh, lúc này rốt cuộc cũng có thể quang minh chính đại đút tay vào túi Bùi Túc, không cần hỏi y nữa.
Bùi Túc bọc lấy bàn tay cậu.
Trên xe buýt sáng sủa, đèn đường trải một dải băng vàng ấm lên mặt đất, màn đêm buông xuống, gió lạnh rít lên ngoài cửa sổ, bên trong cửa sổ nổi lên một tầng hơi ẩm mỏng manh, như là những viên kim cương sáng vụn vỡ, đèn đường loáng một cái, liền chiếu ra ánh sáng long lanh.
Hà Liêu Tinh chợt nhớ tới một buổi tối thật lâu về trước, vẫn là đầu thu, Bùi Túc mới vừa thi Vật Lý xong, họ trở về phòng ngủ bị bảo vệ đuổi bắt.
Lần đó tay cậu lạnh, nắm lấy tay Bùi Túc, Bùi Túc thẹn quá hóa giận gắt gỏng với cậu, cậu lúc đó không rõ vì sao.
Mà sau đó, Bùi Túc nói với cậu là thích cậu, bây giờ suy nghĩ một chút, phỏng chừng là từ lúc ấy bắt đầu.
Hà Liêu Tinh nghĩ, hơi vui mừng, không nhịn được cười rộ lên: "Bùi Túc, người khác nắm tay anh, đến gần anh nói chuyện, anh sẽ cho là người ta thích anh à?"
Một tay Bùi Túc chống ở thái dương, ánh mắt trôi về phía ngoài cửa sổ: "Thế thì phải xem người ta có tên Hà Liêu Tinh không."
Quả thực là câu trả lời điểm tối đa..
Hoàn toàn không nhìn ra là lần đầu tiên yêu đương.
Bùi Túc hỏi xong rồi, quay đầu nhìn cậu, hơi hơi nhướn mi: "Em sẽ tiến lên quan hệ không đứng đắn với mỗi người anh em à?"
Hai chữ anh em này để lại bóng tối quá sâu sắc với y.
Hà Liêu Tinh lắc đầu: "Không, em chỉ cùng Bùi Túc tiến lên thôi."
Ngoan ngoãn lại đáng yêu.
Bùi Túc cong môi dưới, giơ tay xoa nhẹ tóc Hà Liêu Tinh.
Di động Hà Liêu Tinh rung lên, cậu lấy ra nhìn, là Mai Thái gửi tin nhắn cho cậu, hỏi cậu về nhà chưa.
Là anh em tốt, Mai Thái vẫn hết sức lo lắng Hà Liêu Tinh lỡ như cùng Bùi Túc nói chuyện không ổn là ra tay đánh nhau.
Nhóc cũng là Alpha, nhóc thông qua chất dẫn dụ là có thể biết Bùi Túc mạnh cỡ nào, hai người thật sự đánh nhau, mười Hà Liêu Tinh cũng không đủ mạnh.

Hà Liêu Tinh trả lời đang về nhà rồi, suy nghĩ một chút, lại nhắn trả, mình với Bùi Túc tốt rồi.
Mai Thái lúc này mới yên tâm.
Khi về đến nhà, đoạn đường từ trạm xe buýt đến tiểu khu đó, hai người đi hồi lâu.
Trăng trong như nước, bóng cây loang lổ, gió lạnh lượn qua giữa những kiến trúc cao lớn.
Hai người cũng không cảm thấy lạnh, trong lòng ấm áp mà sáng sủa.
Chỉ hận thời gian không thể nào cứ thế mà dừng lại.
Cuối cùng lúc đến cách cửa nhà chỉ còn mười mấy mét, Hà Liêu Tinh buông y ra, hỏi: "Vé máy bay của anh là vào giờ nào?"
Bùi Túc: "Sáng mai tám giờ."
"Sớm như vậy?" Hà Liêu Tinh thật bất ngờ, "Vậy ngày mai em dậy đưa anh đi."
Hà Liêu Tinh mùa đông thích ngủ nướng, tuy rằng thời gian làm việc và nghỉ ngơi ngày đông kéo dài, nhưng mỗi ngày cậu bò dậy vẫn cứ như chưa tỉnh ngủ.
Thật vất vả mới đến cuối tuần, Bùi Túc không muốn để cho người ta dậy sớm: "Đừng, sáu giờ anh dậy rồi, trời còn chưa sáng."
Nếu như không có chuyện đêm nay, Hà Liêu Tinh cũng sẽ không nghĩ đến chuyện đưa y đi, thế nhưng hai người vừa mới xác định quan hệ xong, có thời gian một tuần không gặp được, Hà Liêu Tinh trong lòng tràn đầy không nỡ.
Ngẫm lại như vậy, sự cám dỗ của Bùi Túc đương nhiên hơn ngủ nướng, cậu nói đắng chát: "Vẫn phải đưa, không thì anh một tuần không gặp em, quay lại quên mất em trông thế nào."
Mặc dù biết Bùi Túc sẽ trở về, thế nhưng không nói tiếng nào về Hạ Thành một tuần, đến chiều cậu mới biết tin, ngày hôm sau người ta liền bay, chuyện này như tương đương với nổi lên một ngọn lửa trại, lập tức lại rót một xô nước lạnh, ai gặp phải cũng sẽ hụt hẫng.
Hai người vừa vặn đi tới gần sân cỏ cạnh nhà, cây hoa mộc lan nhẹ lay trong gió, bóng đêm dày như mực, khu biệt thự cách đó không xa sáng lên ánh đèn lẻ tẻ.
Nơi này, vừa vặn cũng là nơi Bùi Túc tỏ tình với Hà Liêu Tinh.
Bùi Túc dừng bước lại, rũ mắt nhìn về phía Hà Liêu Tinh.
Cằm của cậu trai vùi trong áo len trắng mềm mại, lông mi dài tán ra, chiếu xuống cái bóng dưới mí mắt, làn da mịn màng, tỏa ra ánh sáng như sứ trắng, lông mày hơi nhíu.
Bùi Túc khẽ thở dài một cái, đưa tay ôm đối phương vào ngực, dưới cằm chôn vào trong một mảnh hương hoa, y thấp giọng nói: "Tinh, đừng quá tin vào lực tự kiềm chế của anh."

Giả như y có năng lực tiên tri, biết trước khi đi Hà Liêu Tinh sẽ tỏ tình với y, y nhất định sẽ dời vé máy bay lại.
Thế nhưng phía cha mẹ của y bên kia toàn bộ đã sắp xếp xong, y không thể tùy ý làm loạn kế hoạch.
Y không muốn nhìn cậu trai của y cau mày, nếu như sáng sớm ngày mai Hà Liêu Tinh đến đưa y, biểu hiện ra bất kỳ một nét không nỡ và đau buồn nào, y cũng không thể chắc chắn bản thân có đi được không.
Lúc về đến nhà, Sở Yên đang xem ti vi, Hà Huy cũng ở cùng bà.
Lúc Hà Liêu Tinh vào cửa, Sở Yên ngước mắt liếc nhìn đồng hồ: "Sao muộn vậy con? Mẹ suýt chút nữa kêu cha con đi đón rồi."
Hà Liêu Tinh ném cặp lên ghế sa-lông một cái, cả người cũng ngồi xuống: "Có ít việc nên muộn chút ạ."
Sở Yên ừ một tiếng, Hà Liêu Tinh đã sắp thành niên, có không gian riêng của bản thân, dì cũng không hỏi tiếp, ngược lại nói: "Để lại thức ăn cho con, ở trong phòng bếp đấy."
Sở Yên vào bếp mang trứng bọc cơm chiên ra đưa cho Hà Liêu Tinh, món cơm này là dì mới học trên mạng, buổi trưa tự mình thử, cảm thấy cũng rất ngon.
Hà Liêu Tinh lơ đãng ăn hai ngụm, cùng họ xem ti vi.
Tên của phim truyền hình lại rất là văn nghệ, gọi là Nhịp Loạn Trái Tim, Hà Liêu Tinh nhìn một phát, phát hiện cốt truyện rất chi là thống thiết, cái gì mà tai nạn xe cộ mất trí nhớ bệnh bạch cầu...
Thế mà Sở Yên lại xem đến nhiệt tình, thấy Hà Liêu Tinh cũng xem, dì cho là cậu cũng thấy hứng thú với nó, tràn đầy phấn khởi hỏi: "Phim truyền hình này rất hay nhỉ?"
Hà Huy không nói một lời đi rót nước uống, vừa nhìn đã biết bị cái đề tài này đầu độc sâu đậm.
Khóe miệng Hà Liêu Tinh giật hai cái: "...!Dạ, hay ạ."
"Đây là phim cải biên tiểu thuyết." Sở Yên vừa xem phim truyền hình này đã bị hấp dẫn, hai ngày nay bổ sung xong tiểu thuyết nguyên tác, rất là chăm chú (?), "Tên là Nuông chiều O cưng, quá hay luôn."
Hà Liêu Tinh thiếu chút nữa bị sặc:...!?
Nuông chiều O cưng: Cường A chuyên chế yêu thương dịu dàng??
Là cái cuốn Omega bị trói quỳ dưới đất???

Loại tiểu thuyết này mà cũng có thể truyền hình hóa?
"Mẹ cảm thấy còn có ý nghĩa giáo dục lắm nữa." Sở Yên một bên theo dõi bộ phim một bên tán gẫu với cậu, "Vai chính là một Omega không ngừng vươn lên, xinh đẹp mỹ lệ lại còn phóng khoáng, người ta lái siêu xe tỏ tình với nó, nó từ chối, cho nó thẻ đen, nó cũng không cần, nó một lòng chỉ muốn theo đuổi sự nghiệp, chờ đón Alpha hợp ý mình."
Hà Liêu Tinh im lặng nhìn ti vi, trên gáy dấu chấm hỏi gần như còn nhiều hơn tóc.
"Mọi người trong đấy gọi nó là cục cưng, thật là đáng yêu, xem xong mẹ cũng muốn lại đi chăm em bé." Sở Yên cả gương mặt mỉm cười hiền lành, "Sau này Tinh nhà chúng ta chọn bạn đời cũng phải tự mình cố gắng độc lập, vừa ý ai nói với cha mẹ, cha mẹ giúp con cưới về nhà."
Hà Liêu Tinh đột nhiên ho khan, cơm này ăn không vô nữa, cậu xoay người vào bếp cầm một bình sữa chua, uống sữa chua bình ổn tâm trạng.
Lúc mới quay về ghế sa-lông, Hà Huy rất là bất mãn, đang thấp giọng nói với Sở Yên: "Nó còn nhỏ, em nói những chuyện này với nó làm gì?"
Sở Yên trừng chú: "Vậy lúc anh mười bảy tuổi nắm tay em sao không nói?"
Một câu khiến Hà Huy cứng họng.
Hà Liêu Tinh chột dạ cực kỳ, cha mẹ cậu mười bảy tuổi mới nắm tay, nhưng cậu và Bùi Túc...!đã hôn luôn rồi.
Sau đó Bùi Túc còn ôm cậu lên bàn...
Nhớ lại, một lớp ửng đỏ dâng lên bên má.
Hà Liêu Tinh đưa tay quạt gió, lại ngẩng đầu uống một hớp sữa chua, cậu cầm bình sữa chua, ngồi ở một bên, dò hỏi thử: "...!Mẹ.

mẹ thấy sau này con tìm người yêu thế nào thì tốt?"
"Còn cần phải hỏi à?" Sở Yên đã sớm nghĩ xong, dì rất là vừa ý tên Alpha trong Nhịp Loạn Trái Tim, dì chỉ vào người đàn ông buộc tạp dề trong ti vi mà nói "Như nó đấy, dịu dàng, biết nấu ăn biết chăm con, lương hàng tháng đều nộp lên, đánh không đánh lại mắng không mắng lại, tốt nhất là trông đẹp trai, phải có trái tim lãng mạn, một lòng say mê con."
Hà Liêu Tinh:...
Bùi Túc, lạnh nhạt, tiết chế, thiếu gia gia tộc lớn, đánh tất sẽ đánh trả, ghét nhất màu hồng phấn, hơn nữa còn là một người đàn ông loại hình sự nghiệp ổn định, chưa bao giờ xem chuyện yêu đương là hàng đầu, thời gian y ở cạnh đại biểu các môn đều lâu hơn ở cạnh cậu nhiều.
Ngoại trừ lớn lên đẹp trai, cái khác tất cả đều không phù hợp.
Hà Liêu Tinh hơi hoảng loạn: "Còn có yêu cầu gì khác không?"
Sở Yên liếc mắt nhìn cậu một cái: "Điều kiện kinh tế không khác nhà chúng ta lắm, nếu không con sẽ dễ bị bắt nạt.

Con hỏi kĩ chuyện này làm gì?"

...!Người nhà Bùi Túc đều không giàu thì quý, thủ đoạn đầy mình.
Thôi rồi, cậu đây là có một anh người yêu hoàn toàn tương phản mong muốn của người nhà, Sở Yên nhất định trăm phần trăm sẽ ngăn cản họ!
Hà Liêu Tinh hoảng loạn vô cùng, cậu né tầm mắt Sở Yên: "Không có gì ạ, trên ti vi hay lắm ạ."
Sở Yên như lẽ đương nhiên cho rằng Hà Liêu Tinh vì xem ti vi mà xúc động, cũng rút về trên sô-pha, xa xôi thở dài: "Ừ, sau này Tinh nhà chúng ta chọn người yêu nhất định phải lựa kĩ, ngàn vạn lần đừng có tìm người như cha con."
Hà Huy đang lướt di động bất mãn ngẩng đầu lên: "Anh thì sao chứ?"
Sở Yên hừ lạnh một tiếng: "Anh còn cảm thấy bản thân mình giỏi giang lắm à?"
"Ngày hôm nay nói cho rõ ra, anh sao lại không giỏi, nhà chúng ta thiếu quần thiếu áo thiếu ăn thiếu mặc à?"
"Nếu anh nói thế, vậy thì hai người chúng ta nói năng đàng hoàng..."
Hà Liêu Tinh mang theo cặp sách, ném bình sữa chua vào thùng rác, mang theo vẻ u sầu ngập tràn mà lên lầu.
Sau khi lên lầu, cậu đóng cửa phòng lại, gửi tin nhắn cho Bùi Túc.
[Bling: Anh biết Romeo và Juliet không]
Bùi Túc đang sắp xếp hành lí lần cuối, dọn dẹp đến mười hai giờ tối y mới có thời gian xem di động, thấy tin nhắn Hà Liêu Tinh gửi tới, y nhón ngón tay nhấn vào, trả lời.
[X: Biết, sao vậy]
Hà Liêu Tinh lập tức trả lời.
[Bling: Chúng ta phải tùy thời chuẩn bị chuyện đi trốn]
Nhìn tin nhắn này, trên gáy Bùi Túc từ từ hiện lên một dấu chấm hỏi.
...! Tuy rằng không hề hiểu cậu đang nói gì, thế nhưng kết hợp với mạch não lạ kỳ của Hà Huy lần trước, Bùi Túc đoán mò, con trai ruột Hà Liêu Tinh nói không chừng đang xem tiểu thuyết tổng tài bá đạo máu chó gì đó.
Thất sách, trước khi đi đáng ra phải thanh tra mấy thứ kỳ quái trong điện thoại cậu một chút.
Tuy rằng nghĩ như vậy, Bùi Túc ngồi ở bên giường, đánh chữ trả lời, dịu dàng mà kiên nhẫn.
[X: Được, nghe em.].


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi