TÊN HÒA THƯỢNG MUỐN ĐỘ TA CONG RỒI!

Úy Trì Vọng.

Đây là tên của y khi vẫn còn là vương tử La Ngạc quốc, y cũng không nhớ được đã bao lâu rồi chưa được nghe người khác gọi mình bằng cái tên này.

Vì y hiểu rõ, nếu Trang Hầu có thể biết được thân phận của y, thì Mộc Bắc Hy cũng có cách tra ra được thân phận của y.

Người có vẻ không biết gì về thân phận này của y... e là cũng chỉ còn Trang Diễn. Trong quãng thời gian sớm chiều chung đụng vừa rồi, Tiểu Trì cũng không phải chưa từng thử hỏi qua, hình như là Trang Diễm không biết thật.

Cũng có lúc Tiểu Trì đã nghĩ, không phải Trang Hầu đã nói rõ mọi chuyện với nhi tử rồi sao? Hay chỉ là vì y vẫn không đoán ra được tâm tư của Trang Diễn?

Y không hề thắc mắc một câu, đi cùng Mộc Bắc Hy tới sân sau của hàng rèn, hai người ngồi xuống bàn đá ở hậu viện.

Trên bàn không có rượu, chỉ có hai chén trà nóng, Tiểu Trì cũng không động vào.

Mộc Bắc Hy ngồi đối diện y, hắn cùng lắm cũng chỉ mới không quá ba mươi, đang ở những năm tháng đẹp nhất của một nam nhân. Dáng vẻ của hắn khí vũ hiên ngang, khí độ lại trầm ổn: "Kỳ thật, nếu bình tĩnh xem xét, Trang Diễn đã coi như là trọng tình trọng nghĩa đối với ngươi, nhưng ta cũng rất tò mò không biết phần sủng ái này có thể duy trì được bao lâu."

"Ta nghĩ ngươi vất vả chạy tới đây một chuyến, hẳn không phải để phí lời với ta." Tiểu Trì không thèm khách khí nói.

Mộc Bắc Hy gật đầu: "Bây giờ trong số chư hầu ở hai miền nam bắc, bắc cảnh có đại tiểu Trang Hầu, nam cảnh là ta và Thời Hoàn, tất cả đều đang án binh bất động, ra vẻ sóng yên biển lặng, nhưng ngươi hay ta cũng đều biết, bình yên lúc này chẳng qua là vì đang chờ thời cơ thích hợp, khi thời cơ tới, cục diện thiên hạ tất sẽ thay đổi."

Chén trà trên bàn còn bốc hơi nóng, Mộc Bắc Hy cầm một chén lên, cũng không uống vội. Ngữ khí của hắn tựa như đang lảm nhảm kể chuyện trong nhà, để hỏi người ta một vấn đề cần phải suy nghĩ sâu sắc: "Thế nhưng ngươi nhìn thế cuộc trong thiên hạ bây giờ, lại tiếp thêm năm năm nữa thì sẽ biến hóa như thế nào?"

Tiểu Trì chỉ mới gặp Mộc Bắc Hy một lần ở Phổ Đà Tự, hiểu biết về gã chủ yếu cũng từ những ghi chép trên giấy, tình cờ cũng sẽ nghe Trang Diễn nói một chút về thành tựu của hắn trong mấy năm nay, đã cảm thấy hắn không hổ danh là hào kiệt đương đại, làm chuyện gì cũng có thâm ý, thường là đi một bước đã tính trước mười bước, rất ít người có thể toàn thân trở ra sau khi giao thủ với hắn.

Đây là lần đầu tiên y giao thủ với vị quyền hầu này ở khoảng cách gần như vậy, càng thấy rõ đây là một người không tầm thường, sâu không lường được.

"Ngươi có tin không? Nếu lấy năm năm thành một kỳ hạn, năm năm sau cục diện thiên hạ chắc chắn sẽ có biến hóa cực lớn." Cho dù Mộc Bắc Hy chỉ mặc một bộ cẩm y màu tím bình thường, cũng lộ ra khí chất ung dung hoa quý khác hẳn dân thường: "Ta đặc biệt hẹn ngươi ra đây, chính là để hỏi ngươi một chuyện, ngươi đã bao giờ nghĩ thử xem năm năm nữa ngươi sẽ thế nào không?"

Nói tới đây, Mộc Bắc Hy lại nở nụ cười: "Nếu như ngươi thật sự cam tâm tình nguyện nấp trong viện của Trang Diễn, dựa vào phần sủng ái mà hắn có thể thu lại bất kỳ lúc nào để sống tới cuối đời, làm Trang phu nhân của hắn, ngươi cũng sẽ không lén lút chạy tới đây gặp ta.... Sau khi đợi ngươi ba ngày, ta vốn định sáng nay sẽ quay về nam cảnh, không ngờ ở đây lại có việc đành phải hoãn lại, mới có thể gặp được ngươi, cũng xem như là thật sự có chút duyên phận."

Khó mà đoán được dụng ý của Mộc Bắc Hy, khi nói chuyện với gã, Tiểu Trì còn phải dùng nhiều thêm ba phần tâm tư: "Vậy ngươi tìm ta làm gì? Có chuyện gì thì nói thẳng ra, ta còn phải trở về sớm một chút, nếu biến mất quá lâu sẽ bị người của Trang Diễn phát hiện."

"Đặc biệt hẹn ngươi tới đây mật đàm chính là để kết đồng minh với ngươi." Ánh mắt Mộc Bắc Hy quét trên người y, không lộ ra dấu vết mà chuyển một vòng, "Trong lúc đại tiểu Trang Hầu đấu trí ở bắc cảnh, ta càng xem trọng Trang Diễn thân thể cường tráng, chính trực, đang lúc thịnh niên hơn. Trang Diễn này cho dù có thật sự là người tốt hay chỉ là giả vờ đến thiên y vô phùng vì cái danh người tốt này, chờ đến ngày hắn có thể thống nhất cả vùng bắc cảnh, thì hắn cũng không thể giết phụ thân của mình, mang ô danh sát phụ được."

".... Như vậy cả đời này, ngươi cũng sẽ phải trơ mắt nhìn kẻ thù hại mình vong quốc sống sờ sờ trước mặt ngươi, chờ ông ta sung sướng an hưởng tuổi già cho tới chết, rõ ràng gần trong gang tất, lại vĩnh viễn không thể ra tay báo thù cho phụ mẫu, muội muội song sinh được."

Mộc Bắc Hy dùng phép khích tướng mà nói thẳng ra, dù Tiểu Trì biết rõ mục đích của hắn, lại vẫn không kìm được mà bị hắn dao động.

Mộc Bắc Hy hỏi, ngươi chưa từng nghĩ sẽ tự tay giết Trang Hầu sao?

Câu hỏi đơn giản như vậy lại như lưỡi dao cắm thẳng vào tim y. Tiểu Trì trả lời trong lòng —— nghĩ chứ, sao mà y lại chưa từng nghĩ như vậy được? Cho dù y có nằm mộng cùng muốn. Nhưng để phụ tử hai người đó phản bội nhau triệt để thì còn thiếu nhiều thứ lắm, y muốn để Trang Hầu tận mắt chứng kiến từng thứ ông ta quan tâm nhất tuột khỏi tay mình, trải qua nỗi đau tận tâm khảm mà y từng phải chịu.

Nhưng nếu thật sự có một ngày Trang Diễn có thể thắng được Trang Hầu, thì liệu hắn có thể hạ thủ được với phụ thân thân sinh ra mình không? Câu hỏi này Tiểu Trì đã tự hỏi rất nhiều lần, nhưng hôm nay, cho đến khi bị Mộc Bắc Hy hỏi thẳng mặt như vậy thì vẫn là lần đầu tiên. Cuối cùng y cũng phải rẽ mây nhìn thấy mặt trời, không còn dám ôm hy vọng may mắn trong lòng nữa.

Trang Diễn sẽ không giết phụ thân của mình, khả năng lớn nhất chính là chờ Trang Hầu phú quý một đời, chậm rãi chết già, sau đó lại tiếp quản thế lực của Trang Hầu —— để Trang Hầu có thể sống thư thái như vậy hết một đời là kết cục mà Tiểu Trì không thể chấp nhận được nhất.

Mộc Bắc Hy khích tướng xong, chầm chậm nói: "Trang Hầu hỉ nộ khó đoán, thường xuyên hành sự không theo lẽ thường, cũng không dễ dàng tin tưởng người khác. Nếu như nói đời này ông ta thực sự tin tưởng ai, thì chỉ có duy nhất một người, chính là nhi tử độc nhất của ông ta, Trang Diễn."

"Nhưng tâm tư Trang Diễn kín đáo, hơn hai mươi năm sống chung, không thể không biết điểm yếu trí mạng của phụ thân mình. Thế nhưng —— Trang Diễn cũng sẽ không dễ dàng nói điều này cho bất cứ ai."

Tiểu Trì lẩm bẩm nói tiếp: "Bởi vì môi hở răng lạnh... Tuy rằng phụ tử họ đã chia cách, nhưng trong những chuyện mấu chốt thì đều không phải là kẻ hồ đồ, nếu thật sự bị các ngươi tấn công từ nam cảnh sang đây, tất nhiên sẽ liên thủ lại thành một khối sắt lớn, đối phó với người ngoài, đây ngược lại còn là cơ hội để phụ tử bọn họ hàn gắn lại quan hệ giữa hai người."

Mộc Bắc Hy thỏa mãn nở nụ cười: "Không sai, ngươi đã biết mình muốn làm gì, vậy không cần phải nhiều lời với ta. Ta và người dùng kỳ hạn năm năm, trong khoảng thời gian này, để cho Trang phu nhân ngươi nắm chặt trái tim vị Trang thiếu gia kia... ta cũng muốn xem xem ngươi có thể làm được gì ở chỗ Trang Diễn."

"Nếu như có tin tức quan trọng, ngươi tự biết phải tìm ta thế nào."

Tiểu Trì đã rõ ý tứ của Mộc Bắc Hy, hắn ám chỉ là chỉ có thể thông qua cửa hàng rèn này để gửi mật thư, bèn gật đầu.

Tán thưởng trong mắt Mộc Bắc Hy càng sâu hơn, hắn đánh giá dáng vẻ của Tiểu Trì: "Năm nay ngươi mới mười bảy tuổi, hay là mười tám rồi? Thông thường, người ở tuổi này của ngươi thông minh có thừa, trầm ổn lại không đủ, dễ dàng phí công dã tràng xe cát ở thời điểm mấu chốt. Nhưng mà ngươi thì... ta cũng không cần phải nói thêm một câu này, mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, cứ chậm rãi ở bên cạnh Trang Diễn chờ đợi thời cơ đi, nếu có thể chờ được cơ hội này, ngươi..."

Mộc Bắc Hy hơi lại gần y một chút, từng chữ thoát khỏi miệng gã đều chứa đựng mê hoặc không cách nào kháng cự được: "Ngươi nhất định... tuyệt đối không được bỏ qua."

Nói xong câu này, Mộc Bắc Hy lại ngồi ngay ngắn trở lại, kéo giãn khoảng cách với Tiểu Trì, "Cũng không còn nhiều thời gian nữa, ngươi cũng mau quay về đi. Nếu ngươi cần ta làm gì, có thể gửi tin cho ta bất kỳ lúc nào."

Tiểu Trì lập tức nói: "Ta muốn luyện võ, ta biết ngươi là cao thủ nổi danh thiên hạ, có thể sẵn lòng truyền lại cho ta một hai bí tịch không?"

Mộc Bắc Hy không tỏ rõ ý kiến: "Ngươi muốn luyện tới trình độ nào? Nếu ngươi muốn đạt đến mức có thể giao thủ với Trang Hầu... thì không có khả năng đâu, ngươi bây giờ mới bắt đầu luyện thì đã quá muộn rồi. Còn nếu chỉ để cường thân kiện thể, ngươi tìm ta thì chẳng bằng học theo Trang Diễn còn hơn, còn có thể nói rõ được nguồn gốc võ công của ngươi."

Lời này có ý tương đồng với Trang Diễn, Tiểu Trì ảo não cắn chặt môi. Nói tới đây, thì cũng đã đến lúc phải rời đi rồi, nhưng Tiểu Trì còn một thắc mắc nghĩ mãi không ra.

Trên thế giới này không ai cho không ai cái gì, tại sao Mộc Bắc Hy lại có thể dễ dàng tin tưởng một người xa lạ như vậy? Chỉ cần tìm tới cửa là được sao?

"Có chuyện này ta vẫn không hiểu được, nếu không hỏi rõ thì không thể an lòng được." Tiểu Trì bình tĩnh hỏi: "Ngươi nguyện ý tin tưởng ta, cung cấp tài nguyên cho ta, còn dám chịu nguy hiểm mà mật đàm với ta, ngươi muốn gì?"

Mộc Bắc Hy nghe được câu hỏi này cũng không thấy bất ngờ, hắn chậm rãi xoa xoa thành chén trà, "Nếu như trên đời này, ai là người mong muốn Trang Hầu không thể chết tử tế nhất... Ngươi xem như có thể xếp trước một vài người, lại còn có cơ hội ở bên cạnh nhi tử độc nhất của ông ta, Trang Diễn, thì dĩ nhiên ngươi là đồng minh bí mật tốt nhất của ta rồi. Còn ta thì..."

"Mà ta, chỉ muốn sau khi Trang Hầu chết, bắc cảnh đại loạn, có thể được chia một chén canh."

Lý do này đúng là chỉ để nói cho qua chuyện, phóng tầm mắt ra khắp hai miền nam bắc, có chư hầu nào không muốn ôm trọn tứ hải, đăng cơ làm đế? Nếu như Mộc Bắc Hy có thể chiếm được một hai tòa thành ở ven bờ bắc cảnh, tiến có thể công, lui có thể thủ, đối với hắn mà nói là có thể chiếm được khu vực có địa thế chiến lược trong thời gian dài. Tiểu Trì từng học qua binh pháp, trong khoảng thời gian ở bắc cảnh, thậm chí y còn thể đoán được đại khái Mộc Bắc Hy muốn thừa dịp loạn lạc mà chiếm lấy tòa thành nào.

Y tất nhiên sẽ không hoàn toàn tin tưởng Mộc Bắc Hy. Nhưng nếu hắn đã muốn giúp thì Tiểu Trì tạm thời cũng không cần phải từ chối.

Nhưng nếu thật sự có một ngày có thể tự tay đạp đổ Trang Hầu để báo thù, y cũng sẽ phải lựa chọn lập trường của mình giữa thế cuộc hỗn loạn này... Tiểu Trì lắc đầu một cái, ngày đó còn rất lâu rất lâu nữa mới tới, bây giờ y cũng chưa cần phải suy tính tới chuyện này.

Lúc Tiểu Trì chuẩn bị cáo từ, Mộc Bắc Hy đột nhiên nói ra một câu: "Nói thật thì lần này ta đến đây, còn là vì lòng hiếu kỳ đối với ngươi, muốn tận mắt gặp ngươi một lần."

Khi Mộc Bắc Hy nói chuyện, rất khó phát hiện ra thứ hắn thực sự muốn là gì, hoặc có lẽ là vì lòng dạ hắn quá sâu nên không thể nhìn thấu được. Khi hắn nói đến dự định về tương lai ở bắc cảnh, thần sắc không một tia gợn sóng, mà cách hắn nhìn Tiểu Trì thật kỹ, cũng khác hẳn với đa số những người khác, bọn họ cho dù là nam hay nữ thì khi nhìn y chằm chằm đều lộ ra vẻ mê luyến nhan sắc kinh diễm của y, nhưng người này hình như không hề bị vẻ ngoài của y ảnh hưởng.

Nhưng ẩn ý dưới câu này thì có chút sâu xa, Mộc Bắc Hy ngồi im, giải thích: "Cái khiến ta hiếu kỳ đối với ngươi, thực ra là vì Thời Hoàn. Trước đây khi gã đòi ngươi từ tay Trang Hầu ấy, với hiểu biết của ta về gã đó, nếu như nói rằng gã muốn cứu ngươi, thì phương thức này thật sự quá mức thô thiển. Ta càng cảm thấy, gã ta thực ra là muốn mượn đao giết người, mượn tay Trang Hầu để hủy diệt ngươi triệt để."

Hành vi của Thời Hoàn vào năm ngoái cũng làm dấy lên nghi vấn trong lòng Tiểu Trì, giờ nghe Mộc Bắc Hy phân tích, lại càng chắc chắn thêm mấy phần.

Nhưng y và Thời Hoàn không quen không biết, vì sao lại cố tình nhằm vào y như thế? Đúng là rất khó hiểu.

Mộc Bắc Hy nhìn vẻ mặt của y, dường như là đã hiểu được y đang nghĩ gì: "Ngươi không nghĩ ra sao? Nói thật ta cũng không nghĩ ra được là tại sao. Cho nên đành phải đi một bước, tính một bước. Cái gã Thời Hoàn kia, mỗi hành vi, câu nói của gã đều thâm nho nhọ đít. Nếu gã đã để mắt tới ngươi...A."

Mộc Bắc Hy hàm hồ chuyển chủ đề: "Như vậy đi, chuyện gì gã muốn làm thì ta càng phải phá cho gã làm không được... Thế này nhé, ta sẽ tăng thêm số mật thám tại bắc cảnh, nếu như Trang Diễn thua trận, ta sẽ lập tức đưa ngươi xuống nam cảnh."

"Đã như vậy, Úy Trì công tử, không tiễn, ta chờ tin tức tốt lành của ngươi." Mộc Bắc Hy tiễn khách, mỉm cười nói tạm biệt: "Sắc đẹp là một lưỡi dao sắc bén, Úy Trì công tử, đừng vì mấy thứ nhảm nhí mà thấy mất thể diện, cũng đừng phụ ông trời đã ban cho ngươi thiên tư này, hãy tận dụng nó cho tốt."

Mỹ mạo cũng là một loại thiên tư, chỉ là khi y nhớ tới những ngày tháng mình còn là Úy Trì quốc sư, thậm chí có lần thanh danh và tài năng của y đã bị mỹ mạo ảnh hưởng, lúc bất đồng chính kiến với đám quan văn, họ đã từng trào phúng quan hệ thân mật giữa y và Mộc Bắc Hy. Cũng vì vậy mà gặp phải không ít tai bay vạ gió, bảy trăm năm sau còn thành vai chính trong tiểu hoàng thư.

Phòng ngủ trong chủ viện ở tổ trạch đã bị khóa lại, trong phòng ngoài Trì Võng thì không còn ai khác, y đang ngâm mình trong thùng nước tắm nóng hầm hập, cẩn thận tẩy rửa từng vết tích trên người mình, không hiểu sao đột nhiên lại nhớ lại câu nói mà Mộc Bắc Hy từng nói với y từ bảy trăm năm trước.

Nhưng bây giờ... khi y đang tắm rửa, lại phẫn nộ đến run cả tay.

Trên đời này, chuyện gì đã xảy ra chắc chắn sẽ lưu lại dấu vết. Chờ y tìm được đồ vô sỉ kia... Sẽ làm cho gã phải hối hận vì đã sinh ra trên đời.

____________________

Tác giả có lời muốn nói:

Tử An: Ta tưởng chỉ là mộng xuân thôi ý, không ngờ lại... Phu nhân, ta sai rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi