TÊN HÒA THƯỢNG MUỐN ĐỘ TA CONG RỒI!

Trong đêm tối tĩnh lặng, đột nhiên có người quát lên như vậy thì dù là ai nghe thấy cũng phải kinh sợ, cảnh giác.

Nhưng vào lúc này, rõ ràng là trạng thái của Tiểu Trì đang có vấn đề, ánh mắt y đã đỏ quạch, nhìn mà sợ, hai tay bóp nát mặt vũ cơ nọ, tựa như không hề nghe thấy giọng nói của người sau lưng.

Ngươi kia cấp tốc lại gần, gỡ hai tay Tiểu Trì khỏi mặt vũ cơ, cố hết sức cứu lấy nàng.

Một chiêu này cản được Tiểu Trì, cũng chọc y nổi điên. Trong chớp mắt, Tiểu Trì thay đổi mục tiêu, ngón tay như trảo cong lên, móc thẳng vào thiên linh cái của người kia.

Người tới cực kỳ nhanh nhẹn, lùi về sau một bước, quát to: "Ngươi đang làm cái gì thế? Muốn kéo Trang Diễn tới đây sao... Hả?"

Mộc Bắc Hy nghi ngờ hỏi: "Ngươi luyện võ lúc nào thế?"

Chỉ trong mấy câu nói của hắn, hai người đã dùng tốc độ điện quang hỏa thạch mà đánh với nhau mấy chục chiêu, Mộc Bắc Hy không chuẩn bị trước, thế mà lại bị Tiểu Trì đánh lùi lại mấy bước, khiến cho hắn vô cùng kinh ngạc.

Ba năm trước hắn từng bí mật gặp Tiểu Trì một lần, lúc đó Tiểu Trì còn không biết võ công. Tiểu Trì cũng từng nhờ hắn tìm giúp y bí tịch võ công để luyện, nhưng đã bị Mộc Bắc Hy uyển chuyển cự tuyệt.

Bây giờ, nếu không phải tận mắt chứng kiến, Mộc Bắc Hy nhất định không dám tin có loại tà công nào chỉ cần luyện cấp tập trong ba năm đã thành, chiêu số quỷ quyệt hiếm thấy, khiến cho hắn phải đối phó rất khó khăn.

Chưa từng có ai biết được thực lực thật sự của Mộc Bắc Hy, nhưng hắn cũng không phải chỉ có hư danh, dưới sự tấn công dồn dập của Tiểu Trì, hắn bắt đầu nghiêm túc ứng phó.

Thấy rõ người tới là Mộc Bắc Hy, là minh hữu bí mật của mình, nhưng Tiểu Trì không hề có ý sẽ dừng tay. Dường như y không nhận ra được hắn, đôi mắt đỏ quạch dữ tợn, thấy Mộc Bắc Hy lùi về sau thì xông tới, chiêu nào chiêu nấy đều là chiêu đòi mạng.

Mộc Bắc Hy vừa nghiêm túc đối chiến, vừa cau mày nói: "Không đúng, ngươi đang luyện tà công gì thế này."

Nói thứ võ công này là tà công cũng không quá. Tiểu Trì không đáp lại hắn, đã sắp rơi vào trạng thái tẩu hỏa nhập ma. Mộc Bắc Hy không hề nghi ngờ về việc y sẽ gi3t chết bất kỳ người nào xuất hiện trước mặt mình.

Nhưng người xuất hiện đầu tiên trước mắt y lại là Mộc Bắc Hy.

May mà người ở gần đó nghe tiếng động chạy tới là Mộc Bắc Hy, nếu là người khác e là không được mấy chiêu đã bị y đánh chết.

Tài nghệ không bằng người, y không thể giết được Mộc Bắc Hy, bị Mộc Bắc Hy đánh một phát vào cổ, hôn mê bất tỉnh.

Một canh giờ sau, khi Tiểu Trì khôi phục lại thanh tỉnh thì trời đã sắp sáng.

Y đang ở một gian phòng xa lạ, không phải trong chủ viện cùng với Trang Diễn, nhưng rất nhanh y đã nhớ ra, đây là nơi vũ cơ kia đang ở.

Tiểu Trì đang nằm trên giường đột nhiên ngồi dậy, phát hiện người đang chờ bên giường y lại là Mộc Bắc Hy.

Mộc Bắc Hy có vẻ hơi mệt mỏi, thấy Tiểu Trì tỉnh lại, xoa xoa mi tâm đang nhíu chặt, trầm giọng nói: "Ta thấy là ta cần phải có được một lời giải thích."

Trời đã tang tảng sáng, đêm sắp tàn. Tiểu Trì nhớ lại chuyện vừa xảy ra, dời mắt về phía nữ nhân trong góc đang nằm im: "Nàng sao thế?"

"Chết rồi, bị ngươi bóp ch3t."

Mộc Bắc Hy cây ngay không sợ chết đứng nói: "Ta đã cố gắng ngăn ngươi lại rồi nhưng không được, loại võ công ngươi luyện có vấn đề, lúc nãy còn đánh mất lý trí, nếu như ta đánh không lại ngươi, e là giờ ngươi đã giết sạch người trong trạch viện này, đại khai sát giới toàn Trang phủ."

Tiểu Trì vẫn còn một số ký ức ngay trước khi y mất đi lý trí, y biết mình đã bị mất khống chế. Nhưng may mà chuyện này rơi vào tay Mộc Bắc Hy, Trang Diễn không biết được thì vẫn còn có thể vãn hồi.

Khi y chưa kịp thở phào vì may mắn, lại nghe Mộc Bắc Hy nói tiếp: "Trên đời không có đường tắt, võ công tuyệt đối không phải là thứ có thể luyện trong một sớm một chiều, thứ ngươi đang luyện là tà công, dù uy lực kinh người nhưng chỉ cần không cẩn thận một chút là sẽ tẩu hỏa nhập ma. E là trong toàn bộ Trang phủ này chỉ có ta và Trang Diễn mới có thể khống chế được ngươi."

"Ta còn tưởng ngươi là người thận trọng." Trong thanh âm của Mộc Bắc Hy mang theo trách cứ: "Không ngờ ngươi lại dám gây ra họa thế này. Tại sao ngươi phải giết nữ nhân này."

Tiểu Trì xuống khỏi giường, đi thẳng tới chỗ nữ nhân ở góc tường, cẩn thận cởi đai lưng ở eo nàng ra, trân trọng giấu vào trong ngực. Xong xuôi, y mới giải thích cho Mộc Bắc Hy: "Đai lưng này là do muội muội ruột thịt của ta thêu, thủ công của nàng tinh diệu, đương thời không có ai sánh được. Ngay từ lúc thấy nàng ta nhảy múa ở tiệc rượu, ta chỉ liếc một cái là nhận ra... Quan tâm quá ắt loạn, ta cũng không muốn bị mất khống chế."

Mộc Bắc Hy gật đầu: "Quý nữ trong hoàng thất La Ngạc tinh thông thêu thùa, ta ở nam cảnh cũng đã từng nghe qua."

Trầm mặc một hồi, Tiểu Trì đột nhiên nhỏ giọng nói: "Nói thật thì ta cũng biết."

Trong nhất thời Mộc Bắc Hy cũng không hiểu y ám chỉ cái gì, chỉ đành lẳng lặng quan sát y, chờ y nói tiếp. Con ngươi Mộc Bắc Hy sâu thăm thẳm, cho dù gã có thông minh như Tiểu Trì thì cũng khó mà đoán được y định nói gì.

"Đi đường tắt, sẽ có được thứ sức mạnh mà đúng ra ta không bao giờ có được, tất sẽ phải đại giá, đạo lý này ta rất rõ, cũng đã chuẩn bị tinh thần từ sớm." Thanh âm của Tiểu Trì hơi khàn khàn, "Nhưng việc mất thần trí... đây là lần đầu tiên, sau này ta sẽ chú ý hơn."

Mộc Bắc Hy trầm tĩnh nhìn y, ánh mắt như đang đánh giá lại đồng minh của mình, trong khoảng thời gian này liệu y có còn đáng tin cậy như trước đây không.

Tiểu Trì lặng lẽ suy nghĩ những chuyện Mộc Bắc Hy chưa nói thành lời, đảm bảo thêm một lần nữa: "Thời cơ của chúng ta vẫn chưa tới, ta vẫn là đồng minh bí mật tốt nhất của ngươi ở bắc cảnh này."

"Vậy ngươi lấy gì để bảo đảm sẽ không xảy ra tình huống như vừa rồi nữa?"

Tiểu Trì trở nên trầm mặc, bởi vì chính y cũng không biết phải lấy gì ra bảo đảm, tình huống vừa rồi cũng là lần đầu tiên xảy ra với y, lúc đó bản thân của y giống như trúng tà, cảm giác không thể khống chế được bản thân thật sự quá đáng sợ, y không có niềm tin để có thể đưa ra được bảo đảm chắc chắn.

"Trong khi ngươi ngất xỉu, ta đã cẩn thận kiểm tra loại võ công trong người ngươi, chân khí trong kinh mạch ngươi cũng vô cùng kỳ quái, nếu không phải ngươi mất khống chế, e là ta cũng không biết ngươi đã lén lút luyện võ công, đây chắc là lý do tại sao mà Trang Diễn luôn ở bênh cạnh ngươi nhưng lại không phát hiện ra đúng không?"

Mộc Bắc Hy bình tĩnh phân tích tiếp: "Mà dựa theo lời ngươi nói, từ trước tới nay ngươi chưa bao giờ rơi vào trạng thái vừa rồi, đúng không? Cho nên ngươi phải nghĩ cho kỹ xem cái gì đã k1ch thích ngươi, khiến cho ngươi mất đi lý trí như vậy."

Tiểu Trì lặng im không lên tiếng, Mộc Bắc Hy lại khuyên y: "Nhưng có một câu ngươi nói rất đúng, có được loại sức mạnh không hợp lẽ thường này thì phải đại giá. Sức mạnh này đang mài mòn thân thể ngươi, chuyện này không khác việc uống rượu độc giải khát là bao. Ta khuyên ngươi tốt nhất là nên phế bỏ loại tà công này đi, nếu không thì để thêm một thời gian nữa, ngươi có muốn cũng không thể phế bỏ được nó, ngươi sẽ bị nó ăn mòn tới chết."

Tiểu Trì trầm mặc một hồi mới nói: "Ta không còn lựa chọn nào khác."

Mộc Bắc Hy cũng không phí lời khuyên nhủ nữa, gã thấy Tiểu Trì chỉ vào nữ nhân ở góc tường nói: "Xin lỗi, đành phải phiền Mộc Hầu phải chịu oan ức thay ta rồi."

Mộc Bắc Hy hiểu y có ý gì, phất tay giục y rời đi, "Trời sắp sáng rồi."

Tiểu Trì cẩn thận rời khỏi căn phòng đó, chắc chắn xung quanh không có ai mới nhanh chóng chạy đi.

Một lát sau, Mộc Bắc Hy nhìn gian phòng trống không, tự lẩm bẩm: "Người muốn y luyện loại võ công này, rõ ràng là muốn khiến cho y trở thành đèn cạn đầu, khiến cho mọi chuyện thuận lẽ thường, hợp logic... Ta không cần đoán cũng biết loại bí tịch võ công thần kỳ đó là ai ủy thác để đưa vào tay y."

Trong tiệc rượu tối hôm qua Trang Diễn uống không ít rượu, lại còn thân cận với người thương cả một buổi, cho nên đêm nay ngủ cực kỳ sâu giấc. Sáng sớm còn tỉnh lại muộn hơn bình thường một chút, nhưng khi hắn mở mắt ra thấy Tiểu Trì trong chăn vẫn còn đang ngủ, trong lòng lại sung sướng khó tả.

Có lẽ là hôm qua hắn khiến phu nhân của mình quá mệt rồi, mới có thể ngủ mê mệt, mãi không tỉnh như thế, Trang Diễn lặng lẽ thưởng thức dung nhan ngươi thương đang ngủ, mới nhẹ nhàng rời giường.

Động tác của hắn rất nhẹ, nhưng vẫn đánh thức Tiểu Trì, Tiểu Trì mơ mơ màng màng mở mắt, Trang Diễn liền hôn y một cái, gọi người mang nước nóng vào, thay y phục, không ngờ hạ nhân đi vào lại mang tới một tin tức khiến hắn rất bất ngờ.

"Ngươi nói, sáng sớm nay Mộc Hầu ôm xác của vũ cơ tối qua ta đã thu nhận ra khỏi phòng?" Tin tức này không hề khiến hắn tức giận, nhưng lại khiến hắn phải suy nghĩ rất lâu, mới gật đầu nói: "... Rất thú vị."

"Sao thế?" Tiểu Trì xuống giường, đón lấy y phục của Trang Diễn, dịu dàng mặc lên cho hắn, "Thấy gã thu người của mình, không vui sao?"

"Sao quan hệ giữa ta và gã có thể bị rạn nứt vì chuyện nhỏ này chứ?" Trang Diễn mỉm cười lắc đầu một cái, "Nhưng cũng chưa từng nghe nói Mộc Hầu lại đam mê nữ sắc... Thôi, lát nữa ta tự nói với gã là được, thế mà em lại không quan tâm đ ến nữ nhân bị Mộc Bắc Hy kia hạ thủ sao?"

Tiểu Trì nở nụ cười, không trả lời câu hỏi này, y vòng ra sau lưng giúp hắn buộc đai lưng. Trang Diễn không nhìn thấy mặt của y, lại nghe y nói: "Thiếu gia, người xem, cũng đến lúc nên đưa thêm người vào hậu viện rồi... Người biết rõ, em không thể giúp người nối dõi tông đường được."

Trang Diễn không lập tức đáp lại, còn kéo tay y, lấy ra khối ngọc bội trên người y, "Trên này khắc năm loại dược liệu, em có nhận ra hết không?"

Tiểu Trì cúi đầu không nhìn hắn, Trang Diễn lại nghĩ y đang buồn, lại lôi kéo y tới trước gương, lấy một cái lược gỗ, nhẹ nhàng trải mái tóc dài mượt của y.

"Bạch điệp hoa, thủ ô đằng, bất điêu tàn mộc, tương tư đằng và Ly Hồn Hạnh. Năm vị dược liệu này ghép lại vừa khéo chính là một câu "bạch thủ bất tương ly". Đây là thứ mà nương để lại cho ta, cả đời nàng chỉ có một nguyện vọng lớn nhất với ta, đó là ta không trở thành người giống như Trang Hầu, cho nên đời này ta có được em là hạnh phúc rồi, có hài tử hay không cũng không quan trọng."

Trang Diễn lại nói ra lời kinh thế hãi tục: "Thậm chí, ta còn không muốn có hài tử."

Hình ảnh phản chiếu lại trên gương quá mơ hồ, không nhìn rõ dáng vẻ của Trang Diễn nhưng khi Tiểu Trì nghe hắn nói câu này lại muốn quay đầu lại nhìn thần sắc của hắn, xem xem có phải là xuất phát từ chân tâm thật lòng, hay chỉ là dỗ dành y cho qua chuyện?

Trang Diễn lại nói: "Đừng nhúc nhích, ta đang búi tóc cho em, suýt nữa là xong rồi... Không tin, có đúng không? Em có biết tại sao Trang Hầu lại chỉ có độc nhất một nhi tử là ta không?"

"Đó là do mẫu thân ta đã ra tay, sau khi người phát hiện ra bản tính thật sự của Trang Hầu, đã hạ độc ông ta, khiến cho ông ta dù có sủng hạnh bao nhiêu nữ tử cũng đừng hòng làm cho họ sinh hài tử được." Thần sắc Trang Diễn trở nên lãnh đạm, "Một là để bảo vệ cho ta, hai là người thực sự cho rằng, có một số loại huyết thống đã hỏng từ trong trứng nước, không nên tiếp tục kéo dài nữa... Thậm chí ta cũng đã từng cho rằng ta không giống với Trang Hầu, nhưng tới hôm nay, mới phát hiện ra có lẽ ta cũng không khác ông ta bao nhiêu."

Nhớ tới chuyện trước đây, thần sắc Trang Diễn lại trở nên nhu hòa, cúi đầu khẽ hôn lên mái tóc huyền của Tiểu Trì, "Lúc mới ở bên nhau, ta cũng đã khiến em phải chịu khổ rồi... Là lỗi của thiếu gia. Trong ba năm qua ta luôn cố gắng khắc chế bản thân, nỗ lực thay đổi, ta không muốn giống như ông ta."

Trong một khắc ấy, đáy lòng Tiểu Trì tràn đầy chua xót: "Đừng nói mấy lời ngốc nghếch như thế, người vốn khác hẳn ông ta."

"Ừm, em nói đúng. Ta... không hề giống ông ta." Trang Diễn trầm mặc một lúc mới chậm rãi bật cười: "Ta có mẫu thân, có em bên cạnh, có thể áp chế lại dòng máu bạo ngược đang chảy trong cơ thể ta, ngày thường đọc thêm một ít kinh phật, tu dưỡng tâm tính, ôn hòa. Mà thực ra ta cảm thấy... cứ để huyết mạch của ông ta dừng lại ở chỗ ta cũng không phải là chuyện gì xấu."

Thành thân đã ba năm, đây là lần đầu tiên Tiểu Trì nghe Trang Diễn tâm sự điều này, nhưng y biết, đây là lời chân tâm thật lòng của thiếu gia, hắn nói không cần hài tử, cũng là cam kết với y, không cần phải phiền não, lo lắng chuyện này nữa.

Rất lâu sau đó Tiểu Trì cũng không lên tiếng, y có thể cảm nhận được Trang Diễn thật lòng muốn bảo vệ y.

Nhưng y thì sao?

Ba năm bên nhau, Tiểu Trì đều nhìn rõ, chuyện sau này ai dám nói trước, nhưng chí ít thì tới hôm nay, Trang Diễn vẫn đang yêu y tha thiết. Trong lòng y cũng không phải là chưa từng rung động, nhưng khi y nghĩ tới bí mật kia, nhớ tới đai lưng mà muội muội đã tự tay thêu... Rung động trong chớp mắt ấy cũng nhanh chóng tan thành mây khói.

Chỉ là y nghĩ, trắng đen không thể lẫn lộn*, Trang Diễn không phải là một loại người với Trang Hầu.

* Raw: 桥归桥,路归路: cầu nối cầu, đường nối đường, chỉ những thứ khác biệt, không liên quan tới nhau (https://chengyu-qianp-com.translate.goog/cy/%E6%A1%A5%E5%BD%92%E6%A1%A5%EF%BC%8C%E8%B7%AF%E5%BD%92%E8%B7%AF?_x_tr_sl=zh-CN&_x_tr_tl=vi&_x_tr_hl=vi&_x_tr_pto=sc)

Thù vẫn phải báo, nhưng y luôn muốn tách Trang Diễn khỏi chuyện này, dùng tất cả năng lực để bảo vệ mối quan hệ giữa y và hắn. Thân phận, địa vị và cách thức bên nhau giữa hai người họ rồi sẽ thay đổi, Tiểu Trì cũng không đoán được kết cục của hai người.

Nếu như đến ngày sự thành, nếu như hai người họ vẫn còn đường lui... Y nghĩ, y sẽ cố hết sức để giữ lấy Trang Diễn, khiến cho hắn mãi mãi không thoát khỏi lòng bàn tay mình.

"Đang nghĩ gì thế?" Trang Diễn lại gần y, nhẹ nhàng vuốt v e gò má y.

Tiểu Trì cười cười: "Em đang nghĩ, em vẫn chưa từng thấy mẫu thân của thiếu gia, nhưng ngài ấy đúng là một người cực kỳ sâu sắc, thân là đại phu, lại có thể tạo ra một khối ngọc bội thú vị như thế này."

Trang Diễn lộ ra nhớ nhung sâu sắc: "Mẫu thân ta là người thiện ác phân minh, một thân y thuật xuất thần nhập hóa, em xem, đã bao nhiêu năm rồi, nhưng ở bắc cảnh vẫn có người nhớ được ân đức của người, là biết được danh vọng của người năm đó. Ngọc bội này ta luôn đeo bên người đã lâu, đây là thứ mẫu thân muốn truyền lại phu nhân của ta sau này... Em là phu nhân của ta, nên em phải giữ nó cho thật kỹ."

Tiểu Trì cúi đầu, vuốt v e hình khắc trên ngọc bội, "Mấy dược liệu này em đều nhận ra, nhưng loại Ly Hồn Hạnh cuối cùng này, dù trên đường em đã từng thấy một lần, cũng không biết được dược hiệu của nó."

"Ba ngàn đại mộc, hồn rời khỏi người, nó có thể khiến cho người ta vĩnh viễn chìm trong giấc ngủ, không thể tỉnh lại. Đó là dược hiệu của Ly Hồn Hạnh."

Trang Diễn dường như hơi mất tập trung mà trả lời. "Sau khi nương ta xác định được dược hiệu của loại cây này, đã tự tay tiêu hủy ghi chép về Ly Hồn Hạnh trong "Thực vật ở bắc cảnh và hình dạng", không để nó truyền lại trong thế gian... Được rồi."

Trang Diễn đặt cái lược xuống, đỡ Tiểu Trì dậy, tự mình chỉnh trang lại cho y, rồi mới nắm tay y đi ra ngoài, "Đêm qua khiến phu nhân phải mệt mỏi đến quá nửa đêm, chắc là em đói bụng rồi đúng không, chúng ta đi dùng điểm tâm."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi