TÊN HÒA THƯỢNG MUỐN ĐỘ TA CONG RỒI!

Trì Võng luôn tuân theo nguyên tắc "Oan có đầu, nợ có chủ", cho dù năm đó mình có ăn nho chua tới phát ói, thì chỗ ói đó cũng phải tính lên đầu Mộc Bắc Hy, không liên quan gì đến Sa Thạch.

Cho nên y đương nhiên sẽ không làm gì Sa Thạch, nhưng cũng không rảnh giải thích cụ thể cho nó. Sa Thạch run run rẩy rẩy quan sát thật lâu, chắc chắn Trì Võng không định trả thù nó, bấy giờ mới yên lòng.

Mấy ngày sau đó, khi nó tản bộ trong số hiệu Vô Chính, hữu ý vô ý đi ngang qua thì cũng chạy lại xem hòa thượng bị phạt quỳ với độ khó cực cao kia, trong lòng không khỏi ngứa ngáy.

Nhân lúc Tiểu Trì không có ở gần đó, Sa Thạch mắt sáng rực hỏi hắn: "Ngươi đang làm gì đây? Tiểu Trì thích ngươi như thế, sao ngươi còn chọc điên y được?"

Thật sự không có mặt mũi nói nguyên nhân bị phu nhân xử phạt với người ngoài, Trang Diễn vững vàng trả lời: "Tất nhiên là vì ta làm sai rồi, ta khuyên ngươi, nếu không muốn phải quỳ bàn giặt thì đừng có lắm chuyện."

Sa Thạch tỏ vẻ đã hiểu: "Vậy ta không hỏi nữa, ngược lại, ngươi cũng chẳng phải thứ tốt lành gì. Tóc còn chẳng có, còn dám mơ tưởng tới Tiểu Trì nhà ta à? Đừng có mơ."

Trang Diễn: "..."

Sa Thạch cuối cùng cũng có lại được thân thể, nó bây giờ không còn là nhóc đáng thương chỉ nhìn được không ăn được nữa, h@m muốn ăn uống cực lớn cuối cùng cũng được thỏa mãn, vì vậy mà một ngày ba bữa chính, hai bữa phụ, một bữa khuya nó đều không bỏ sót bữa nào, chưa kể tới chi chít đồ ăn vặt, nhất định phải bù đắp lại nỗi đau "nhìn được không ăn được" trong suốt những năm tháng vừa qua.

Trì Võng và Trang Diễn cũng có lúc ăn cùng nó một chút, nhưng hai người họ bây giờ đã không còn là nhân loại bình thường nữa, sau khi có được sinh mệnh vô tận và vĩnh hằng, thực ra hai người cũng không cần ăn uống nữa, nhưng cả hai không hẹn mà cùng giữ lại những thói quen của nhân loại, một ngày cố gắng ăn ít nhất hai bữa, đến tối Tiểu Trì còn về phòng ngủ nữa.

Trang Diễn vẫn còn chưa được vào phòng ngủ, bởi vì hắn còn chưa quỳ xong, mấy ngày gần đây, thái độ của Trì Võng với hắn cũng bắt đầu mềm mỏng hơn, hắn cảm thấy ngày có thể vào được phòng ngủ đã không còn xa nữa.

Sa Thạch đã được ăn cá và cua dưới sông mà nó mơ ước từ lâu, sau khi ăn như hùm như sói xong, vừa ngẩng đầu đã phát hiện hai ngươi đối diện chỉ ăn chay, không có tí tẹo thịt nào, nhìn qua chỉ thấy một màu xanh mượt.

Sa Thạch lập tức sôi lên sùng sục: "Sao, tên dâm tăng nhà ngươi ăn chay thì kệ ngươi, sao còn dám bắt Tiểu Trì phải nhai cỏ giống như ngươi? Ngươi có phải là người không thế?

Trang Diễn: "Cũng đúng. Tiểu Trì, em có muốn ăn thịt không?"

Trì Võng lại chẳng mấy để tâm, y ăn cái gì cũng giống nhau, cũng không đặc biệt muốn thức ăn mặn nào. Nhưng khi được Sa Thạch nhắc nhở, Trì Võng nhìn sang cái đầu bóng loáng của Trang Diễn, sâu xa nói: "Người thế này... Sau này khi quay về đất liền, định ra ngoài với ta thế nào đây?"

Y đang hỏi Trang Diễn quyết định thế nào với thân phận người xuất gia của mình. Vừa muốn làm hòa thượng trọc đầu, lại vừa muốn gọi Trì Võng là "phu nhân", để người khác nghe được thì còn ra thể thống gì?



Năm đó Trang Diễn xuất gia, chính là muốn dùng phương pháp trực tiếp nhất để đoạn tuyệt liên hệ với thế tục của mình, chọn một con đường không thể nào giải thích được nhất, nhằm mục đích đánh lừa phán đoán của Thời Hoàn.

Năm đó, hắn lựa chọn tin tưởng Mộc Bắc Hy, một là vì "chân tướng thế giới này" mà gã nói ra đã khiến cho hắn chấn động, hai là vì Tiểu Trì, nên mới quyết định mạo hiểm một lần, chỉ để có thể cùng với Tiểu Trì đánh vỡ cục diện bế tắc và bất công này, tìm một chút hy vọng sống trong tử cục cho cả hai người họ.

Bây giờ mọi chuyện đã trần ai lạc định, khi nhìn lại tình thế hung hiểm lúc đó, chỉ cảm thấy giống như vừa mới trải qua một giấc mộng. Mặc dù năm đó hắn xuất gia là vì có lý do riêng, nhưng trong thời gian hắn làm hòa thượng cũng nghiêm túc giữ giới, xứng đáng với thân phận này.

Sau khi giao lại tất cả tướng lĩnh cho Mộc Bắc Hy, hắn đột nhiên có quá nhiều thời gian rảnh rỗi, bèn tập trung nghiên cứu, tịnh tiến y thuật của thân nương hắn, Thiện nương tử. Trong những năm tháng còn lại ở trên đời, hắn đã cứu không ít người, có danh vọng không tệ, nhưng cũng luôn tuân thủ nghiêm ngặt thanh quy giới luật, chưa từng vi phạm.

Nhưng hôm nay... một lần rồi lại thêm một lần, Trang Diễn cũng không muốn nhiều lời nữa, tuy rằng bây giờ hắn đang ngồi trên ghế, nhưng lại cảm thấy không khác gì lúc quỳ gối trên vỏ sò, đầu đội rùa bự. Không còn cách nào khác, đành phải vùi đầu ăn cơm, giả vờ không có chuyện gì.

Trì Võng dừng đũa, hớn hở buôn chuyện với Sa Thạch: "Sao đến bây giờ ngươi cũng không hỏi chuyện Thời Hoàn và Chân Gà? Còn cả tại sao ta và cái tên chậu tinh này cùng có mặt tại số hiệu Vô Chính?"

"Chắc chắn bọn chúng đã bị hai người các ngươi đánh bại rồi chứ sao, ta biết kết quả là được rồi, cũng không có nhu cầu biết quá trình thế nào." Lòng Sa Thạch lớn đến mức người thường khó lòng sánh bằng, nó giơ móng vuốt bóng nhẫy những mỡ là mỡ lên, giơ ngón cái với Trì Võng: "Trì đại ca lợi hại nhất! Trì đại ca giỏi nhất! Ta vỗ tay hoan hô Trì đại ca a!"

Tâm tình Trì Võng rõ ràng đã khá hơn, Trang Diễn cũng nhân lúc này mà tiếp lời Sa Thạch: "Nhắc đến chuyện này, ta cũng rất tò mò. Tiểu Trì, đến giờ ta vẫn không hiểu tại sao em có thể thấy được thời gian rất xa trong tương lai, nhưng khi đó em lại nói, em đã cho Thời Hoàn một đóa tường vi trắng... Nói vậy là sao? Ta còn tưởng em sẽ thẳng tay xóa đi sự tồn tại của gã ở đây nữa đấy."

"Người tốt xấu gì cũng là người xuất gia, không có gì chơi sao mà còn muốn giết người, quả nhiên không phải loại tốt lành gì." Trì Võng liền bắt lấy cơ hội xả giận, tấn công Trang Diễn, sau khi trào phúng một câu, mới giải thích: "Đó là vì em thấy cho dù Thời Hoàn có là một con cờ trọng yếu đi chăng nữa, thì gã cũng chỉ là một con cờ. Coi như em có tiêu diệt gã, thì cũng sẽ có người khác tới chặn điểm này thay gã... Nhưng thật ra là vì trước đó có một chuyện, khiến em quyết định cho gã một cơ hội, em cũng muốn biết sau này gã sẽ lựa chọn thế nào."

Trang Diễn gật đầu: "Đúng vậy, trước đây em từng kể em đã từng gặp gã, gã đã nói chuyện gì với em?"

Trì Võng lấy ngọc bội "Bạch thủ bất tương ly" luôn đeo trong người ra, mặt mày trở nên dịu dàng hơn nhiều: "Năm đó, khi khối ngọc bội này đã vỡ nát đến mức kia, không có ngọc tượng nào có thể sửa lại nó về được như lúc ban đầu, nhưng Thời Hoàn đã chủ động giúp đỡ em... Lúc đó, trên cơ sở nhận định rằng em chắn chắn sẽ phải chết, gã đã làm một việc chẳng có bất kỳ nghĩa lý gì. Chính vì chuyện này, nên em cho rằng gã vẫn còn giữ lại một ít cảm xúc của nhân loại, còn chưa tới cảnh giới cuối cùng kia, nếu như đạt tới cảnh giới cuối cùng, sẽ không còn bất kỳ tình cảm gì nữa."

Sa Thạch chen miệng nói: "Hoa tường vi trắng kia là cái gì a?"

"Sau này ngươi sẽ biết." Trì Võng không trả lời câu hỏi của Sa Thạch. Y lại lấy khối kim loại tìm được dưới lăng mộ của Mộc Bắc Hy ra, "Cho ngươi cái này."

"A, được!" Sa Thạch nhận lấy, vô cùng mừng rỡ: "Có thứ này là tốt rồi, cho dù có di chuyển mấy ngàn năm cũng không cần lo số hiệu Vô Chính cạn năng lượng nữa!"

Đây là lần đầu tiên Trang Diễn tiếp xúc với Sa Thạch chẳng bao giờ nhớ được chính sự, hắn cuối cùng cũng hiểu được tại sao Mộc Sa đã trở thành thể năng lượng trước hắn mấy trăm năm, nhưng lại cứ giậm chân tại chỗ.

Hắn ho khan một tiếng, "Bởi vì lần trước cạn kiệt năng lượng, ngươi đã offline rồi ngủ trong hoa viên ở bên cạnh cánh đồng tuyết trắng của Tiểu Trì để hấp thu năng lượng, lần này ngươi chỉ dựa vào máy chủ quang não 001 để tỉnh lại, nhưng sở dĩ bây giờ ngươi có lại được thân thể cũng là nhờ Tiểu Trì, em ấy bây giờ có thể..."

Trì Võng liếc mắt ra hiệu cho Trang Diễn dừng lại, để y tự mình nói tiếp: "Đây là chìa khóa, nó không chỉ dùng để chứa dựng năng lượng, nó còn có thể phá tan chiều không gian, ta sẽ giúp ngươi quay về thời đại của mình, ngươi về nhà rồi cũng phải cất giữ nó cho tốt."

Sa Thạch giật mình há mồm: "Cái gì cơ! Ngươi muốn đưa ta về nhà sao?"

"Không thì sao nữa, chẳng lẽ ngươi muốn ăn vạ ta cả đời sao?" Trì Võng nở nụ cười: "Ngươi cũng nên về nhà rồi."

Tin tức này quá đột ngột khiến Sa Thạch không kịp chuẩn bị, nó vừa ngơ ngẩn vừa nói: "Đúng vậy, ta còn muốn ngươi sẽ mang theo ta cả đời, ta cũng rất luyến tiếc ngươi a, dù sao thì ngươi mạnh như thế, lại còn xinh đẹp thế này nữa, ta ôm cái đùi lớn như ngươi, ôm cũng rất vui vẻ mà..."

Khóe mắt liếc về chỗ Trang Diễn đang nở nụ cười vi diệu, Sa Thạch giật mình một cái, lập tức sửa lời: "A ha ha, về nhà... về nhà cũng tốt! Tiểu Trì, hay ngươi về cùng ta đi, chỗ chúng ta cách chặn điểm này mấy chục ngàn năm, có nhiều thật nhiều thứ để chơi, chắc chắn ngươi sẽ thích!"

Trì Võng liếc nhìn Trang Diễn một cái, ăn ý hiểu rằng hai người họ đều lựa chọn giống nhau: "Không được, chúng ta là người ở thời đại này, cũng không muốn đi tới thời không của ngươi."

Trong lòng Sa Thạch vô duyên vô cớ kinh hoảng, nó hỏi theo bản năng: "Vậy... các ngươi định bao giờ sẽ đưa ta đi?"

"Hai ngày nữa đi." Trì Võng bình tĩnh trả lời, "Mấy ngày nữa tầm nhìn sẽ rõ ràng hơn, sẽ chính xác hơn."

Quyết định này cũng đồng thời giải thoát cho Trang Diễn, cuối cùng hắn cũng không cần phải tiếp tục đội rùa quỳ vỏ sò nữa, Trì Võng nói với hắn: "Người đi dẫn năng lượng, giúp đỡ Sa Thạch sửa chữa, kiểm tra thiết bị trên số hiệu Vô Chính đi."

Mãi cho tới khi động cơ của số hiệu Vô Chính đã chìm dưới đáy sông suốt bảy trăm năm có thể khởi động lại, đèn đuốc bên trong lại một lần nữa sáng bừng lên, tất cả đều bắt đầu hoạt động lại, Sa Thạch vẫn khó lòng tin tưởng những chuyện đang xảy ra, mãi cho tới tận khi đã chuẩn bị xong mọi thứ cho một chuyến đi dài.

Nó hoang mang nói: "Ta... Vậy ta sắp phải đi rồi, hai người các ngươi thì sao?"

Trang Diễn đã chuẩn bị từ sớm: "Trước đây ta đã chuẩn bị một chiếc thuyền nhỏ, có thể lên thuyền rời đi, lát nữa, ta và Tiểu Trì sẽ ra khỏi số hiệu Vô Chính bằng cửa sau, sau khi chúng ta rời khỏi vùng nước này, tinh hạm có thể bay lên khỏi mặt nước. Nếu cần, ta sẽ hỗ trợ ngươi thao tác điều khiển từ xa."

Thật lâu trước đây, Sa Thạch đã từng nghĩ nó sẽ phải sống nốt quãng đời còn lại ở vùng đất này, trước giờ nó chưa bao giờ nghĩ tới chuyện trở về. Lúc này đây, trên mặt nó tràn đầy hoang mang và luống cuống, "Ta... Người thân của ta đều không còn nữa, giờ ta trở về... chỉ có một mình thì biết phải làm sao?"

Nó kéo tay Tiểu Trì, nắm thật chặt, không chịu buông: "Tiểu Trì, ta sợ lắm, ta không muốn đi đâu!"

Trì Võng động viên nó: "Có thứ tốt đẹp nhất đang chờ ngươi ở nhà, ngươi phải về tận hưởng chứ."

Sa Thạch luôn có niềm tin khó giải thích với những lời của Trì Võng, cho dù là mấy câu chẳng có tí tẹo căn cứ nào, cũng có thể giúp nó bình tĩnh lại, nó không muốn tẹo nào nhưng cũng chỉ có thể nhân cơ hội này sờ s0ạng eo nhỏ của Trì Võng lần cuối.

"Oaaaaaaaaa, bây giờ ta rời đi, sau này sẽ không được gặp các ngươi nữa... Ta đã có thân thể, nhưng mà hoa viên với đủ loại hoa cỏ kia của ta đã biến mất rồi, sau này không thể vào trong lĩnh vực của ngươi nữa, không thể gặp ngươi bất kỳ lúc nào nữa, ta rất luyến tiếc ngươi mà, không muốn phải vĩnh viễn chia xa với ngươi đâu."

"Không phải vĩnh viễn đâu." Nụ cười của Trì Võng có thể khiến người ta tin tưởng, bình tĩnh lại, "Nói không chừng, sau này chúng ta còn có cơ hội gặp lại nhau."

"Sao mà có khả năng chứ...?" Sa Thạch trợn mắt: "Ngươi đang dỗ ta đấy à? Ta dễ bị lừa thế sao?"

Trì Võng vừa dịu dàng lại vừa cương quyết gạt Sa Thạch đang như keo chó trên người mình ra, "Thời gian sắp tới rồi, chúng ta phải đi rồi... Mộc Sa, chúc ngươi vĩnh viễn vui vẻ."

Sa Thạch lưu luyến không rời tiễn hai người tới lối ra, mãi cho tới khi bóng dáng họ biến mất sau cửa biến đổi nước và không khí, vừa khóc tưng bừng vừa quay lại buồng lái.

Các loại thiết bị trước mặt giống như trong giấc mơ của nó, nó lại nhớ tới những người thân và bạn bè đã từng trò chuyện vui vẻ ở đây năm đó với nó, khi ấy, nó vẫn chỉ là một nhóc con được trên dưới Mộc gia yêu thương, tới giờ phút cuối cùng này, Bắc Hy cũng đã biến mất, không còn ai cùng nó trải qua thời khắc mà mọi người chờ đợi đã lâu, chỉ có một mình nó lên đường trở về nhà.

Nó đặt tay lên một nút điều khiển, đây là năng lực Sa Thạch có được sau khi chuyển thành thể năng lượng, chỉ trong nháy mắt, toàn bộ dữ liệu đã tràn vào trong đầu nó, nó đã có thể thành thục điều khiển tinh hạm.

Sa Thạch nhìn mặt sông phẳng lặng, giờ đây tất cả dòng nước và hiện tượng khác thường trên sông đã được Trì Võng khôi phục lại bình thường. Lúc này, đột nhiên có một cái thuyền nhỏ nổi lên trên mặt nước, tiếp theo là thân thể của Trang Diễn và Trì Võng trồi lên khỏi mặt nước, hai người không tốn chút sức lực nào mà nhảy lên trên thuyền nhỏ. Trì Võng ngồi ở mũi thuyền, Trang Diễn lại đi tới đuôi thuyền, hai tay đẩy một cái lên mặt sông, thuyền nhỏ vượt gió rẽ sóng lao đi vù vù trên mặt sông, chỉ để lại một vệt dài màu trắng sau lưng.

Đến khi khoảng cách đủ xa, Trang Diễn cuối cùng cũng dừng thuyền lại giữa sông, hai người cùng nhìn về hướng số hiệu Vô Chính.

Số hiệu Vô Chính tràn đầy năng lượng, động cơ phản lực ầm ầm khởi động.

Nước sông nổi sóng kịch liệt, một lát sau, tinh hạm khổng lồ nổi lên khỏi mặt nước, sau bảy trăm năm lại một lần nữa được nhìn thấy ánh mặt trời, tinh hạm lơ lửng trong không trung, tạo nên những gợn sóng cuối cùng.

Đây là cách Mộc Sa lặng lẽ từ biệt thời không lạ lùng này, Trì Võng phất phất tay với tinh hạm. Mộc Sa điều khiển tinh hạm bay vòng quanh thuyền nhỏ mấy vòng, rồi mới bay lên cao.

Tinh hạm khổng lồ như một con quái vật với ánh sáng cực mạnh lóe lên ở đuôi, một khắc sau, tiếng xé gió cực lớn giống như sấm sét giữa trời quang, chấn động cả chín tầng trời.

Khi nhìn về chỗ cũ, số hiệu Vô Chính đã dùng tốc độ kinh người vĩnh viễn biến mất khỏi tầm mắt của họ.

Trì Võng không bị tiếng động kinh người này làm giật mình, ánh sao trong mắt y lóe lên rồi biến mất, lại quay về ngồi ở mũi thuyền.

Trang Diễn bước tới, dùng nội lực hơ khô mái tóc dài ướt đẫm của y do bơi lên khỏi mặt nước lúc nãy, hỏi: "Thành công rồi?"

"Không chỉ thành công thôi đâu." Trì Võng lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường, "Ngay cả mối thù mấy sọt nho chua kia, em cũng báo xong rồi."

Trang Diễn không hiểu câu nói này, nhưng cũng không quan tâm, Trì Võng lại hỏi: "Người đã ở trên số hiệu Vô Chính nhiều năm như thế, có mang về thứ gì hay ho không?"

"Ta mang theo một thứ." Trang Diễn thuận miệng trả lời, lại nhìn chăm chú người thương đang gần trong gang tấc: "Thứ quý giá nhất mà ta mang theo —— chỉ có em thôi."

Ánh mắt của hắn vô cùng dịu dàng, cho dù đang mặc y phục hòa thượng, nhưng từ trước tới nay hắn đều cao to, dáng người nở nang, dung mạo cũng không kém, điệu bộ thâm tình đến vậy, ai mà không động lòng cho được.

Dưới ánh mặt trời, mọi đường nét đều hiện ra rõ ràng, không còn chỗ giấu điêm nữa, Trì Võng quay đầu đối diện với hắn, quả nhiên thần sắc đại biến: "Chỗ tóc mới mọc ra của người đâu?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi