TÊN HÒA THƯỢNG MUỐN ĐỘ TA CONG RỒI!

Chân trời lộ ra một tia sáng bạc.

Phong Vân Tranh bình thản đẩy bao tải, lấy một cái bao đen thui đội lên đầu.

Vừa chạy vừa đẩy mớ bao tải, tiện tay giải quyết luôn kẻ địch của Phòng Lưu, bây giờ nếu nhìn Phong Vân Tranh, sẽ thấy mặt hắn đã bị che kín, chỉ lộ ra hai con mắt và lỗ mũi.

Phòng Lưu bị người phe mình dọa cho hết cả hồn: "Ngươi làm trò gì đấy?"

Phong Vân Tranh bắt chước điệu bộ chắp tay hành lễ của Tử An, hàm hồ nói: "A di đà phật, trong trang của ta vẫn còn người già yếu bệnh tật, không thể bị ta làm liên lụy được, che mặt một chút, giả vờ như không phải là ta."

Phòng Lưu nhìn hắn quơ quơ cái rìu đặc trưng của mình, khí thế hung tàn chém đinh chặt sắt, lúc này đã muốn nghi ngờ nhân sinh, tên này làm thế nào lại thành đệ nhất cao thủ được chứ?

Nhưng nếu nhắc tới cao thủ đệ nhất thiên hạ... Vị trí này có lẽ nên để Tiểu Trì ca ca của cậu ngồi thì đúng hơn.

Vừa nãy khi Trì Võng ra mấy chưởng quét dược liệu, đã thể hiện thực lực nằm ngoài khả năng lý giải và dự đoán của Phòng Lưu. Người này thoạt nhìn cũng chỉ hơn cậu vài ba tuổi... Tại sao lại có năng lực cường hãn như vậy?

Phòng Lưu luôn tự cho mình là tuổi nhỏ có tư chất kỳ giai*, bây giờ mỗi ngày đều bị Trì Võng đả kích từ mọi phương diện, cuối cùng đã rõ thế nào là nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên**, thu lại kiêu ngạo tự mãn, càng cố gắng nỗ lực, chăm chỉ hơn so với trước đây.

*đặc biệt hiếm có, hơn người

** núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn

Phòng Lưu không nhịn được, quay đầu nhìn phía sau.

Trì Võng và Tử An vẫn chưa quay lại, bây giờ cậu lại càng sốt ruột, cũng không thể mặc kệ đống dược liệu này rồi chạy đi tìm người được, như thế Tiểu Trì ca ca sẽ bụp chết cậu. Cậu chỉ mong có thể nhanh chóng chuyển hết số dược liệu này tới vách núi, đá cho rơi xuống rồi lập tức quay lại tiếp ứng cho Trì Võng.

Đúng lúc này, xa xa cuối cùng cũng xuất hiện một bóng người.

Phòng Lưu hớn hở nói: "Tiểu Trì ca ca! Ở đây!"

Đến lúc người nọ chạy tới rất gần rồi, Phòng Lưu mới phát hiện chỗ sai sai.

Trì Võng bị hòa thượng vác trên vai, bất tỉnh nhân sự.

Phòng Lưu hốt hoảng la lên: "Y bị sao thế?"

Tử An trả lời: "Hôn mê thôi, không sao đâu. Giờ phải nhanh chân lên, cứ thế này sẽ bị đuổi kịp mất."

Phòng Lưu nhíu mày: "Quanh đây chỗ nào cũng có kẻ địch nhảy ra, vừa đánh trả vừa lăn bao tải, sao mà nhanh hơn được?"

Ngữ khí Tử An trầm ổn: "Như này là được, các ngươi làm theo ta."

Dứt lời, Tử An vác Trì Võng, nhảy lên trên bao tải, chân đạp trên bao tải, chạy nhanh để tăng tốc, rồi hắn nhảy lên một cái bao tải khác, đá bay giáo chúng Thiên Sơn Giáo đang cố gắng ngăn chặn.

Phong Vân Tranh và Phòng Lưu cũng học theo mà nhảy lên, phát hiện làm thế này thì nhanh hơn đẩy bằng tay nhiều.

Ba người gánh thêm đồng bọn đang hôn mê, hớn hở sung sướng nhảy lên đạp bao tải lăn vù vù trên đất.

Bao tải dưới chân lăn vèo vèo, rất nhanh đã tới cạnh vách núi, Tử An hét một câu: "Được rồi, mọi người đá xuống!"

Cả đám nhảy qua một bên, nhìn đống bao tải lăn lông lốc xuống đáy vực.

Trời bắt đầu tang tảng sáng lên, Phong Vân Tranh liên tục vung rìu đại sát tứ phương, đảm bảo cho cái bao tải cuối cùng lăn xuống dưới an toàn.

Lúc nãy chưa kịp chú ý, bây giờ Phòng Lưu đột nhiên nhìn sang Tử An, lập tức đổi mặt rút kiếm: "... Hòa thượng, tay ngươi đang đặt ở chỗ nào trên người Tiểu Trì ca ca thế!? Lập tức đưa người cho ta!"

Tử An cũng thấy chỗ không thích hợp, đẩy thân thể Trì Võng lên cao hơn một chút, tay cũng đổi chỗ đặt.

Nhưng thân thể Trì Võng vừa mềm vừa nóng, nóng đến mức khiến cho lòng bàn tay ai đó đổ cả mồ hôi, tay hắn đặt ở đâu cũng thấy không đúng.

Lên cao một chút là chạm vào eo của y, chạm nhẹ một cái là có thể thấy cái eo nho nhỏ.

Hòa thượng lặng lẽ hít sâu một cái.

Phong Vân Tranh khịt mũi coi thường: "Tiểu huynh đệ, đừng nói bừa, người ta là cao tăng ở nam cảnh, đương nhiên sẽ không giở trò hạ lưu, đừng có suy bụng ta ra bụng người. Nói gì thì nói, đều là nam nhân, cũng không ai ăn thịt được ai, sao phải giữ ý như cô nương thế chứ?"

Phong Lưu phát rồ nói: "Sao nam nhân lại không cần giữ ý chứ? Tiểu Trì ca ca của ta lớn lên đẹp như thế, có biết có bao nhiêu nam nhân mơ ước y không?"

Tử An bình tĩnh nói: "Chuyện này để sau lại nói, hai người các ngươi lập tức theo đường cũ đi xuống."

Lông mày Phòng Lưu xoắn lại với nhau: "Đưa y cho ta!"

Tử An không vui không giận nói: "Đưa cho ngươi, ngươi có thể đưa y xuống núi không?"

Phòng Lưu nhất thời câm nín, bởi vì cậu không làm được.

Cậu hỏi ngược lại: "Thế ngươi thì làm được chắc? Cái tên dâm tăng nhà ngươi, đừng tưởng..."

"Còn chạy đi đâu?" Thanh âm khàn khàn từ xa vọng lại, một thanh niên tay cầm trường thương đang bay tới, mặt nạ màu xanh trên đầu, tóc đuôi ngựa buộc thật cao bị gió thổi tung bay giữa không trung.

Phong Vân Tranh đột nhiên biến sắc: "... Tiểu Thanh Long? Đi đi, ta rút trước đây!"

Phong Vân trang chủ phô bày toàn bộ thực lực của hắn, vực sâu hun hút nói nhảy là nhảy, tuyệt không do dự, vắt giò lên cổ chạy xuống vách núi, tưởng như còn có khói sau lưng.

Thanh Long Sứ ra lệnh: "Dưới đáy vực có người của chúng, lập tức phái người xuống dưới giết... Chỉ cần không phải người mình, giết luôn không cần luận tội!"

Gã rất nhanh đã ra thêm lệnh mấy: "Người đâu lấy mấy chậu than, trường mâu tới đây! Cung thủ... Thôi, cung thủ tử thương nặng nề, khỏi phải gọi. Mấy tên này muốn bò xuống tới nơi cũng phải tốn thời gian, cứ ở trên này xử lý luôn đi!"

Cho dù trong tình cảnh nguy cấp thế này, Tử An vẫn cứ ung dung và thản nhiên như vậy, nếu hắn không phải chỉ là một hòa thượng, nhìn dáng vẻ chắc thắng này của hắn, thậm chí có người sẽ nghĩ hắn là một tướng quân, cho dù trong lúc nguy cấp đến đâu cũng có thể lâm nguy bất loạn.

Tử An ôn hòa nhìn Phòng Lưu: "Dù ta có mang theo y thì cũng có thể thoát thân. Cứ xuống dưới trước đi, ta đoạn hậu cho hai ngươi. Mang theo dược liệu và dựa theo phương thuốc đầu tiên mà ta và Trì thí chủ nghiên cứu ra, lập tức phân phát ra khắp bắc cảnh."

Theo tình hình bây giờ thì họ đã không kịp đến vườn dược liệu nào nữa rồi, tuy chỉ lấy được hai loại dược liệu, nhưng đây cũng là thuốc dẫn mấu chốt để xử lý ôn dịch lần này.

Tình hình khẩn cấp, Phòng Lưu biết không thể gây rối, nhưng cậu cũng không thể giống như Tử An được, không thể chắc chắn khi vác theo một người mà lại có thể thoát thân được, đành phải thừa nhận bản thân tài nghệ không bằng người mà rời đi.

Cậu hung hăng lườm hòa thượng một cái, rồi nhảy xuống từ vách núi.

Thanh Long Sứ đã đuổi tới vách núi.

Gã khoanh tay: "Ô, dâm tăm, người xuất gia lại không tuân thủ thanh quy giới luật... Bây giờ còn vác theo người mới... Oa người này lớn lên thật xinh đẹp! Tinh mắt nha!"

Gã nói một câu mà Tử An không hiểu nổi, nhưng lại thấy có gì đó sai sai: "Hòa thượng cõng theo một mỹ nhân bất tỉnh, ngay lần đầu tiên đã cưỡng chế play... Khụ, thú vị, k1ch thích nha!"

Nhân lúc Thanh Long Sứ còn đang ba hoa chích chòe, đống chậu than, trường mâu gã kêu lúc nãy đã chuẩn bị xong, nhưng Tử An đứng cạnh vách núi lại vững vàng như một bức tường không thể đạp đổ.

Thanh âm Thiên Long Sứ cũng đã nghiêm nghị hơn: "Các ngươi còn đợi cái gì? Đến, xử lý dâm tăng! Mỹ nhân sẽ thuộc về chúng ta."

Ánh mắt Tử An bình tĩnh nhìn gã, đột nhiên cười khẽ: "Đừng nói ở đây có bao nhiêu người, kể cả ngươi có cùng xông lên thì làm được cái gì?"

Thần sắc và ngữ khí của hòa thượng tuấn lãng này như gió xuân ấm áp, nên Thanh Long Sứ cũng chưa kịp nhận ra, hắn đang khinh thường gã.

Thanh Long Sứ ngẩn ra, ngược lại không giận, chỉ phất tay một cái nói: "Nói nhảm ít thôi, lên!"

Một lát sau, ai bưng chậu than thì bị bỏng lăn ra đất, ai ôm trường mâu thì bị đâm cho lỗ chỗ cũng ngã vật ra đất.

Phòng Lưu phóng pháo hoa từ dưới vực lên, thông báo với người trên đỉnh núi họ đã an toàn xuống tới nơi, bắt đầu mang theo dược liệu tản đi.

Thanh Long Sứ là người duy nhất còn cầm trường thương mà đứng thẳng được, gã cầm trường thương nhắm thẳng vào người Tử An: "Đến, làm một trận, ngươi còn đang vác theo một người, sao mà thoát được? Không có người tiếp ứng, sao ngươi có thể đột phá vòng vây nổi? Mau bó tay chịu trói! Giáo chủ nhân từ, có thể còn tha cho mạng chó nhà ngươi."

Tử An hơi trầm ngâm, dùng khẩu hình, không phát ra tiếng nào nói: "Đa tạ nhắc nhở."

Sau đó hắn liền cõng người chạy mất.

Thanh Long Sứ lập tức đuổi theo, nhưng hòa thượng kia chân như bôi dầu, chạy nhanh đến mức không tin nổi.

Mới đầu Thanh Long Sứ còn muốn vờ vịt thả thả một tí, kết quả lại phát hiện cho dù mình có dùng toàn lực cũng không đuổi kịp, võ công của hòa thượng này thăng tiến nhanh như gió, so với khi bị gã đuổi giết năm ngoái đã là một tầng cao mới.

Gã thôi giả vờ, dốc toàn lực đuổi theo.

Trên đường truy đuổi, gã phát hiện Huyền Vũ Sứ đang sợ cứng người ngồi cạnh thi thể Chu Tước Sứ, tiện tay xách hắn lên: " Còn ngồi đây ủ ê cái gì! Đứng lên, đi bắt người với ta a!"

Mắt Huyền Vũ Sứ đỏ lên đầy sát khí, nhìn về phía hòa thượng, trong nhất thời dũng khí lại bùng lên.

Sau lưng hắn còn có Thanh Long Sứ, hai đánh một không chột cũng què, bây giờ còn không lập công thì còn chờ đến bao giờ? Giật mình một cái rồi xông lên.

Thanh Long Sứ cố ý chậm lại phía sau một bước, hòa thượng hiểu ý gã, lập tức tiến lên giao thủ với Huyền Vũ Sứ.

Một lát sau, Huyền Vũ Sứ đấu không lại, bị Tử An tinh thông y thuật đánh cho mấy phát vào đại huyệt trên người, đột nhiên cả người xụi lơ.

Thanh Long Sứ xoay trường thương vù vù, giở trò mèo che mắt, tức giận nói: "Dâm tăng, thả thánh sứ giáo ta ra! Ngươi vác mỹ nhân tuyệt sắc trên vai chưa đủ, còn dám vấy bẩn sự trong trắng của thánh sứ giáo ta à?"

Ánh mắt mọi người nhìn về phía hòa thượng tràn đầy ghê tởm.

Tử An thở dài bất đắc dĩ, ném cái mặt to uỳnh của Huyền Vũ Sứ xuống đất, nắm chân hắn, khiến cho mặt hắn bị mài trên đất, ra sức thể hiện bản thân không có tí tẹo hứng thú nào với hắn.

Huyền Vũ Sứ im lặng trong giây lát, bắt đầu ngẩng đầu chửi bới: "Thanh Long Sứ, tên tiểu nhân nhà ngươi! Vừa nãy ta xông lên lập công sao ngươi lại cố tình chậm lại nửa nhịp —— là ngươi! Ngươi thông đồng với ngoại địch! Sự vụ lần trước trong giáo bị lộ ra, là do ngươi tiết lộ đúng không? Ta đã thấy ngươi có vấn đề từ lâu rồi!"

Thanh Long Sứ sầm mặt, sang sảng nói: "Ta một lòng trung thành với giáo chủ, sáng tỏ như trời xanh, lòng son chiếu đại địa! Ta tự nhận kể từ sau khi gia nhập giáo, mỗi một chuyện đã làm, một bước đã đi đều không thẹn với lòng. Ngươi không phân thị phi, vấy bẩn thuộc hạ trung thành của giáo chủ... Mà thôi, ân oán cá nhân chỉ là chuyện nhỏ, ta còn phải hoàn thành nhiệm vụ giáo chủ phân phó, nếu như có thương tổn tới ngươi, thì đừng trách ta không nể tình cũ!"

Huyền Vũ Sứ hét to: "Chu Tước Sứ chết rồi! Thanh Long Sứ thừa loạn giết cả ta, chính là dưới một người trên vạn người, lấn át giáo chủ! Hôm nay ngươi không được giết ta!"

Thanh Long Sứ há mồm là xuất khẩu nghìn chữ, niệm cho đám người có mặt đầu choáng mắt hoa, gã nói nói một hồi, thấy năng lực tẩy não của mình quá mạnh, vội vàng ngậm miệng cho Huyền Vũ Sứ thở ra được hai câu, dao động quyết tâm muốn ra tay của một số giáo chúng.

Trong khi hai vị tôn sứ nội chiến, giáo chúng nghe ai cũng không được, đành phải đứng im không dám nhúc nhích.

Thanh Long Sứ hò hét đuổi giết hòa thượng, Huyền Vũ Sứ sống chết không cho, cứ như vậy giằng co, cả lũ trơ mắt nhìn hòa thượng mài mặt Huyền Vũ Sứ dưới đất mà tha xuống núi.

Hắn ném người ở cửa ải đầu tiên dưới chân núi, bấy giờ mới hạ Trì Võng từ trên vai xuống, ôm vào trong ngực, chân như bôi dầu chạy trốn.

Thanh Long Sứ nhìn tư thế hòa thượng kia ôm người chạy trốn, mới giả vờ đau lòng nói: "Còn ngây ra đó làm cái gì, mau cứu Huyền Vũ Sứ a!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi