TÊN HÒA THƯỢNG MUỐN ĐỘ TA CONG RỒI!

Cả một biển độc trùng như vậy, làm thế nào bây giờ?

Trì Võng từ trên đài cao nhảy xuống, đáp xuống mái nhà một căn bên dưới, chạy trên mái nhà về hướng sơn môn.

Dùng lửa thiêu?

Ý niệm vừa nảy ra trong đầu, Trì Võng lập tức chú ý tới chiều gió.

Làm như vậy là cực kỳ mạo hiểm khi còn chưa biết rõ độc tính của độc trùng khi bị lửa thiêu cháy. Không khéo có khi sau khi thiêu chết đám độc trùng này lại sinh ra khí độc.

Trên y phục tử sĩ Thiên Sơn Giáo đều đã được vảy nước thuốc nên chúng không sợ độc trùng, Tử An thì buộc phải tránh né, nếu hắn bị những con độc trùng này bức cho thoái lui, đám tử sĩ có thể nhân cơ hội mà chạy xuống núi.

Trên đường chạy ra, Trì Võng đoạt lấy một ngọn đuốc, còn tiện tay lấy một thùng dầu, nghĩ bụng thôi thì bất chấp luôn.

Chiều gió bây giờ là từ cửa sơn môn của Thiên Sơn Giáo thổi về phía tổng đàn bên trong, chỉ cần y phi một cây đuốc xuống, cho dù có độc chết cũng không độc được Trì Võng y, đơn giản thế thôi.

Trì Võng nhảy lên hòn đá cao bên cạnh, trên đá khắc ba chữ cứng cáp hữu lực "Thiên Sơn Giáo", y bèn ngồi xổm xuống, quăng đuốc vào bên trong.

Bên dưới là chi chít sâu bọ đang bò lổn ngổn, Tử An cau mày, ném trường kích trong tay đi, nhảy lên cái cây gần đó.

Trì Võng hiểu rõ, trong lòng trào phúng, sắp đến lúc sống chết rồi, hòa thượng này còn không chịu sát sinh ——hắn không chịu giết người thì thôi, còn không giết cả độc trùng.

... Sa Thạch không thể lần ra đầu mối về hắn, sao cái tên hòa thượng Tử An này có thể là Trang Diễn được chứ?

Trong một khoảnh khắc, trong lòng y vừa có chút thất vọng mất mát, vừa có chút thoải mái thở ra một hơi dài "đúng ra phải là như thế". Y lấy lại tinh thần, ngồi trên tảng đá, đổ dầu xuống dưới.

Lửa lan ra theo hướng dầu chảy vào bên trong, bùng lên trong nháy mắt, độc trùng dưới đất phát ra tiếng kêu chít chít, hốt hoảng chạy trốn lửa lớn.

Trì Võng nín thở, nhìn khí màu xanh lục bốc lên từ thi thể độc trùng đã cháy khét, lại bị gió đêm thổi về hướng tổng đàn.

Nhóm tử sĩ ho như điên, giáo chủ không ngờ lại bị cao thủ bậc này đánh lén, cũng không ngờ hòa thượng lại có một đồng bọn xuất sắc như thế, nhất thời không có chiêu phòng hờ.

Cả ba vị tôn sứ của Thiên Sơn Giáo được đề danh trên bảng cao thủ còn không ngăn cản nổi vị hai cao thủ trước mặt này. Nữa là trong đó hai vị đã nghịch đất, còn một người thế mà lại là... trưởng công chúa.

Giáo chủ âm trầm nở nụ cười, gan của trưởng công chúa này quá lớn, dám chạy tới đây làm gian tế lâu như vậy, đúng là chán cơm thèm đất mà. Gã vừa mới giết được hoàng đế tương lai của Trọng triều, cũng không tính là thiệt thòi.

Chuyện đã tới nước này, chắc chắn là gã không thể dễ dàng thoát được. Gã đã bí mật liên hệ với giáo chúng ở thành trấn ven vùng núi bắc cảnh, trời vừa sáng sẽ phát động khởi nghĩa, thoát khỏi ách thống trị của Trọng triều.

Dân chúng chỉ cần quy thuận Thiên Sơn Giáo thì sẽ nhận được thuốc giải, bây giờ thời gian cấp bách, gã không thể làm như lúc ôn dịch, chuẩn bị đến thiên y vô phùng, đành viện lý do thông thiên thần nổi giận, bất mãn với việc trị quốc của Phòng thị.

Hạ độc trên quy mô lớn như thế tất sẽ khiến cho người khác nghi ngờ, nhưng cục diện tốt nhất của gã đã bị Trì Võng, Tử An phá mất. Chiêu này tuy là hạ sách nhưng lại có thể có được hiệu quả nhanh nhất.

Gã mưu sát trưởng công chúa đã là trọng tội, chờ triều đình sau thu xử lý, không bằng hoặc là không làm hoặc là được ăn cả ngã về không, thắng làm vua, đối đầu với hoàng thất Trọng triều.

Lúc gã chuẩn bị ra lệnh cho người đi đưa giải dược, lại phát hiện trong đêm tối, phía xa xa có một đoàn đèn đuốc sáng ngời. Ánh đuốc chi chít, không biết là có bao nhiêu người đang lao tới, nhìn hướng ánh đuốc truyền tới thì có lẽ là đang từ bốn phương tám hướng siết chặt vòng vây.

Tổng đàn của Thiên Sơn Giáo ở trên một ngọn núi cô độc, lên xuống chỉ có một con đường độc đạo. Nếu muốn từ bốn phương tám hướng xông tới, thì chỉ có thể leo vách núi mà lên, không có mấy người làm được điều này, vì vậy mà giáo chủ Thiên Sơn Giáo vẫn cho rằng tổng đàn của gã vô cùng an toàn.

Nhưng hôm nay gã đã bị ép phải mở mang tầm mắt rồi.

Trong đó có một người theo vách núi dựng dứng trèo lên, người đó dẫn đầu lên núi, ngọn đuốc chiếu sáng một góc phòng ngự mỏng manh của Thiên Sơn Giáo, chỉ mấy chiêu đã giải quyết hết kẻ địch gần đó, lớn tiếng nói: "Bên này an toàn, theo ta!"

Giáo chủ đã điều động nhóm tử sĩ trung thành và hộ vệ chạy tới đại môn để đối phó với Trì Võng và hòa thượng, không ngờ ở vách núi cheo leo kia lại có vô số người trồi lên như sủi cảo.

Người đầu tiên chạy tới giơ cao trường thương màu vàng óng, đánh bay giáo chúng Thiên Sơn Giáo xung quanh, ánh lửa chiếu thẳng tới góc cạnh trên gương mặt trẻ tuổi của người đó, chính là người đêm qua không từ mà biệt Phòng Lưu.

Phòng Lưu hét lên từng tiếng: "Tiểu Trì ca ca, bên chỗ ngươi sao rồi?"

"Đám độc trùng này sợ lửa, nhưng không thể thiêu được, thiêu cháy sẽ sinh ra khí độc." Trì Võng ngồi trên mỏm đá chỉ điểm một số thứ cần chú ý, lại đổi đề tài hỏi: "Ngươi mang ai tới thế?"

Cậu giơ cao ngọn kim thương trong tay: "Tám trăm tinh binh trong thung lũng Đỗ Quyên, mỗi người đều có thể lấy một địch mười, luận về leo núi và dùng thương, bọn họ đều là cao thủ."

Cậu nói câu này nói ngay trước mặt mọi người để Trì Võng nghe, đây không phải là người của Vô Chính Môn. Người Vô Chính Môn đóng tại nam cảnh, không giống bắc cảnh có nhiều núi non hiểm trở như vậy, không có ai giỏi leo núi hay thiện dùng trường thương.

Nhìn nhóc con không dùng tới song kiếm, mà lại cầm một cây kim thương, Trì Võng dường như đã đoán ra mấy phần lai lịch của người tới.

Quả thật liền nghe thấy Phòng Lưu cười nói: "Bắt lấy đám người giày dép giáo! Cả tên tôn tử giáo chủ kia nữa, để gia gia ngươi nói cho ngươi nghe rõ —— không phải ngươi muốn xách động dân chúng bắc cảnh khởi nghĩa sao? Thông đồng với đám quan lại ở đây, lại còn cho giáo chúng kích động, dụ dỗ dân chúng vô tội sao?"

Trong lòng giáo chủ đã nổi lên dự cảm không lành, quả nhiên gã nghe thấy Phòng Lưu nói tiếp: "Nói cho ngươi biết, tổ tiên ta có di lệnh, phàm là con cháu Phòng thị, sau khi dùng công pháp kim thương chứng minh thân phận, có thể điều động khẩn cấp tinh binh đóng tại thung lũng Đỗ Quyên của vùng núi bắc cảnh."

"Muốn làm phản, mơ cũng đừng hòng, đều bị ta bắt sạch rồi. Ngươi đầu hàng sớm chút nào, ta đưa Tiểu Trì ca ca của ta về nghỉ sớm chút đó, y lại phải thức đêm rồi."

Phòng Lưu giơ kim thương, hào hứng nói: "Anh em, xông lên a.... Huynh đệ bày trận chim nhạn trước cửa sơn môn, hiệp trợ Tử An pháp sư, huynh đệ bên sườn núi... ừm."

Cậu bí rồi, nhưng không muốn tỏ ra là mình không biết phải làm thế nào, nên vung tay rồi hô lên: "Chú ý mấy chỗ trong tổng đàn, ba người hợp thành một tổ, tùy cơ ứng biến, theo ta, lên!"

Tuy rằng võ công của Phòng Lưu  rất tốt, nhưng cậu còn chưa học được mấy phần da lông trong binh pháp thống lĩnh toàn quân, chỉ hơi chần chờ một chút đã bị Trì Võng nhìn thấu.

Bây giờ Trọng triều không có chiến sự, Trì Võng cho cậu học bù sách chính sự trước, binh thư cũng chỉ như cưỡi ngựa xem hoa. Nhưng thứ Phòng Lưu có thể học được cũng chỉ là lý luận suông, không ngờ lại trực tiếp nhảy qua lý luận sang thẳng thực chiến, Phòng Lưu còn có thiên phú dẫn binh, tâm tư cậu nh ỏ, cũng không dám liều lĩnh, cứ vững vàng tiến tới thì hẳn là sẽ không sai được.

Trì Võng nhìn tương quan giữa hai bên, thấy đại cục đã định, không cần y phải ra tay nữa, chẳng may không khống chế được lực đạo, không cẩn thận lại giết ai đó thì không hay lắm.

Vì thế, y nhớ ra Phòng Huân, liền quay lại xem trưởng công chúa đã bị mình thả tạm sang một bên lúc nãy.

Trưởng công chúa đã khá hơn rất nhiều, lúc Trì Võng tới, nàng đã tỉnh táo lại, tự mình leo xuống từ trên đài cao, nhặt trường thương của mình lên, giương nanh múa vuốt giết địch.

Phòng Huân dữ tợn nói: "Tôn tử, nạp mạng đi!"

Trưởng công chúa tóc tai bù xù, từ trên trời giáng xuống, cách chỗ giáo chủ đang đứng không xa, gã thấy nàng không bị thương chút nào thì kinh hãi đến biến sắc.

Nhìn thấy y phục của nàng, tinh binh Đỗ Quyên tưởng nàng là cao thủ Thiên Sơn Giáo, vội vàng bày trận vây bắt.

Phòng Huân vén tóc ra, lớn tiếng nói: "Người mình! Anh em đừng đánh ta!"

Phòng Lưu giật nảy cả mình: "Hoàng tỷ?"

Hoàng tỷ của Phòng Lưu, cả Trọng triều này chỉ có duy nhất một người, binh lính cầm thương đều sững sờ, lập tức quay đầu thương, bảo vệ trưởng công chúa.

Nàng lấy dây buộc cổ tay buộc tóc lại, buộc thành một cái đuôi ngựa thật cao, lửa giận trong mắt bốc lên phừng phừng, lại cầm trường thương lên: "Đánh chết tên cháu rùa nhà ngươi——!!"

Đến lúc này thì không còn nghi ngờ gì nữa, Thiên Sơn Giáo đã bị diệt trừ.

Có lẽ cần thêm một thời gian nữa mới có thể bài trừ được hết ảnh hưởng của giày dép giáo trong dân gian, nhưng khi có sự kiện mới mẻ hơn thu hút lực chú ý của dân chúng bắc cảnh thì những chuyện xảy ra hôm nay cũng sẽ từ từ chìm vào quên lãng.

Bộ Nhiễm tới chậm một bước. Nàng không biết võ công, đương nhiên không thể tới nhanh như Phòng Lưu được. Mặc dù nàng không thể điều động tinh binh Đỗ Quyên, nhưng có thể dùng thân phận của mình trong triều để điều động quan binh địa phương.

Thần sắc sốt ruột vội vã chạy lên núi, nàng lại nhìn thấy Trì Võng đang đứng ngoài sơn môn xem trò vui, nhất thời sững sờ, không dám chắc gọi: "Tiểu Trì ca ca?"

Trì Võng đáp một tiếng: "Yên tâm đi, không có ai bị thương hết."

Thấy Bộ Nhiễm đã có người bảo vệ, Trì Võng cũng không để ý tới nàng nữa.

Y đi về phía tổng đàn Thiên Sơn Giáo.

Trì Võng tìm được thần miếu của Thiên Sơn Giáo, đi vào trong thấy tượng "Thông thiên thần" và "Thông thiên sứ", hai tòa "tượng thần" cũng khảm kim thân như tượng phật, trông chả ra cái giống gì được đặt ở chính giữa.

Bên ngoài dầu đã tràn ra khắp nơi, gió thổi lửa lớn về hướng tổng đàn, rất nhiều gian nhà đã bắt lửa. Bên trong tổng đàn vũ khí rơi vãi, ngổn ngang khắp nơi.

Khác hẳn với không khí bên ngoài, trong tòa thần miếu to lớn không một bóng người, hương khói lượn lờ, tiểu thiên địa trong này như một mảnh thiên đường an tĩnh khác thường.

Trì Võng lặng lẽ ngẩng đầu, nhìn chăm chú hình dáng của thông thiên thần kia, thế mà lại giống Bắc Mộc Hy tới năm sáu phần.

Y cười mỉa mai, lại thấy thông thiên sứ ở cạnh thông thiên thần, Úy Trì quốc sư, bức tượng này lại chả giống y một tẹo nào.

Chân dung của y chưa bao giờ bị lưu truyền xuống hậu thế, trên thế gian này, nơi duy nhất có thể tìm thấy tranh vẽ y, chắc chỉ có trong lăng mộ của Bắc Mộc Hy.

Tiếng chém chém giết giết ầm ĩ bên ngoài, mơ hồ vọng tới trong miếu, Trì Võng tìm một cái bồ đoàn, ngồi xuống nghỉ ngơi.

Sa Thạch sốt ruột nói: "Trì Võng, ngươi đang làm gì thế? Mau ra ngoài nha! Miếu này bằng gỗ, lửa mà lan tới là sẽ sụp đó!"

"Bao giờ sụp thì ta nhích sang bên cạnh cũng vẫn kịp." Thần sắc Trì Võng bình tĩnh, "Ta, chẳng qua là thấy bọn nhỏ này cũng không tệ, ta không cần phải theo sát chúng như vậy, ta muốn đợi ở đây một chút."

"... Đừng mà, Tiểu Trì." Thanh âm Sa Thạch có chút khổ sở: "Gần đây ngươi mới vui vẻ một chút là vì giờ có tên hòa thượng đẹp trai, Lưu Lưu ở bên cạnh, còn có Bộ Nhiễm, Phòng Huân, ngươi cũng không ghét các nàng mà, đúng không?"

"Cái tên chậu tinh kia cứ lắc lư trước mặt ta, làm cho ta không thể khống chế được mà nhớ tới một người khác. Hắn... rất giống Trang Diễn." Thần sắc Trì Võng không thể nào thoải mái được, y thở dài, "Không... không chỉ là dung mạo, thân hình giống nhau, ngay cả vui buồn cũng giống, thói quen lại càng giống y hệt."

"Nhưng Trang Diễn hẳn là đã nằm trong quan tài hơn bảy trăm năm rồi..." Thần sắc Trì Võng từ từ lạnh đi, "Cái tên chậu tinh này còn qua mặt được ngươi, sao có thể là một người bình thường được?"

"Sao lại nói là qua mặt ta được... Nhưng mà cái này để sau hãy nói đi, Trì Võng, ngươi ra ngoài trước đi đã!"

Trì Võng hạ mày xuống: "Thân phận và lập trường của hắn đều là một dấu chấm hỏi... Ta cảm thấy đã đến lúc phải giữ khoảng cách với hắn."

"Sao phải thế? Ngươi lợi hại như vậy, ai mà động được vào ngươi a! Tự tin lên chứ." Sa Thạch vội vàng hét lên: "Ta ngửi thấy mùi khét rồi, chỗ này bắt lửa rồi!"

Trì Võng chỉ nhẹ nhàng nói một câu: "Ngươi dám tin ta... nhưng chính ta lại không dám."

Sa Thạch còn chưa kịp nói gì, một thân ảnh quen thuộc hiện ra trong làn khói, xuất hiện trong miếu.

Đây là lần đầu tiên hòa thượng lộ ra thần sắc nghiêm khắc như vậy với Trì Võng: "Xung quanh đều đã cháy rồi! Ngươi còn ngồi đây làm gì?"

Trong miếu ngoài miếu đều là khói lửa ngập trời, cũng không biết sao hòa thượng tìm được y, Trì Võng cũng không muốn biết.

Trì Võng sạch sẽ ngồi trong miếu, gương mặt của y trong ánh lửa mang vẻ đẹp cường liệt, da thịt trắng noãn, trong ánh lửa lại có chút dịu dàng và ấm áp, khí sắc cả người sáng ngời.

Nhưng ánh mắt Trì Võng nhìn hắn lại lạnh lùng, khác hẳn với thường ngày.

Là loại lạnh lùng có thể đóng băng cõi lòng của người khác, khiến tim người ta như bị dao cắt.

Nhưng chỉ một khắc sau, y lại khôi phục gương mặt vô cảm, Chỉ gật đầu ra hiệu mình đã nghe thấy tiếng Tử An gọi, bèn đứng lên đi ra ngoài.

Tim Tử An như hẫng một nhịp, biểu cảm kia của Trì Võng khiến cho hắn đột nhiên thấy đau lòng.

____________________

Tác giả có lời muốn nói:

Hòa thượng: Tại sao Tiểu Trì lại cáu kỉnh với ta?

Tác giả: Mông đau quá chừng, nghi ngờ ngươi là người xấu chứ sao.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi