TÊN HÒA THƯỢNG MUỐN ĐỘ TA CONG RỒI!

Hòa thượng dẫn đầu đoàn người chạy gần tới đại môn, thì bắt đầu nghe thấy tiếng ầm ĩ bên ngoài.

Có tiếng vật nặng rơi xuống đất do bị ném từ bên ngoài vào, còn có tiếng gào thất thanh: "Đừng châm lửa, ta vẫn còn ở dưới này—— a!"

Tử An biết Trì Võng đã ra tay với đám người bên ngoài, càng những lúc này thế này thì càng không được phép rối loạn trận thế. Tử An kiểm tra lại số người đi theo, đỡ mấy hài tử bị ngã dậy, chắc chắn vẫn còn đủ số hài tử đã cứu ra, nhanh chóng chạy về phía đại môn.

Gió lạnh bên ngoài thổi vào, đại môn dày nặng bằng sắt nửa khép nửa mở, có ba bốn tên địch đang lăn lộn ở đó, Tử An nhìn lướt qua một lượt, phát hiện xương đùi của mấy tên này đã bị Trì Võng đánh nát, bây giờ đang nằm co quắp trên mặt đất, căn bản không thể chạy ra ngoài được. Bắt đám nửa tàn phế này trói lại, ít nhiều gì cũng khiến cho đám người bên ngoài phải kiêng dè, khiến cho chúng phải do dự có nên xuống tay xử lý đám đồng bọn này không khi muốn phóng hỏa, nhờ vậy mà tranh thủ thêm được thời gian cho đám hài tử này chạy trốn.

Trên mặt đất có đủ loại dầu trộn lẫn với nhau vừa dầu ăn vừa dầu hỏa, rõ ràng do người bên ngoài đổ vào, đã tràn ra khắp nơi. Bây giờ chỉ cần bên ngoài thả xuống một mồi lửa nhỏ, sẽ khiến gia cụ bằng gỗ ở đây bắt lửa trong nháy mắt, gây ra một trận hỏa hoạn khói lửa ngập trời.

Lúc Tử An tới được đại môn, chợt nhìn thấy một cái đuốc bị ném vào xuống, thân ảnh hắn biến mất cực nhanh, trong thế ngàn cân treo sợi tóc khi ngọn đuốc kia sắp chạm xuống đất, hắn vươn tay một cái đã bắt được ngọn đuốc, lập tức giơ thật cao khỏi mặt đất.

Nhưng có một tàn lửa rơi xuống từ ngọn đuốc, một tàn lửa nhỏ như vậy sắp rơi xuống vũng dầu, không còn thời gian nữa, Tử An không kịp suy nghĩ, tay không vươn tới bắt lấy tàn lửa ôm vào người.

Tiếng ầm ĩ bên ngoài lại truyền tới: "Ném lửa xuống tiếp đi! Một mình hắn không cản hết được đâu, đừng để đồng bọn của hắn kịp ra tay..."

Tử An nhận ra, với điều kiện không thể xuống tay giết người, thì một mình Trì Võng bị địch nhân tấn công từ tám hướng đã bắt đầu lực bất tòng tâm.

Vào thời khắc này, hắn thậm chí còn không thèm chú ý đến ngọn lửa đang cháy trên người, xông thẳng ra ngoài.

Phán đoán của hắn không sai, sau khi Trì Võng thấy được có ngọn đuốc đầu tiên rơi xuống mà mình không cản lại kịp đã thay đổi chiến lược thật nhanh. Những lúc như thế này thì không thể tiếp tục mềm yếu được, sẽ khiến cho kẻ địch càng thêm hung hăng càn rỡ, vì ngay từ đầu chúng đã không thèm kiêng dè cái gì.

Bắt buộc phải bắt được tên nào giết luôn tên đó, không cho chúng có cơ hội đứng lên lần nữa.

Trì Võng đột nhiên bắt đầu chuyển sang cận chiến, bắt lấy tên đang đứng gần nhất, trước ánh mắt sợ hãi của gã, muốn bẻ gãy cổ gã, rồi ném đi, dùng thi thể của gã để chặn lửa lại.

.... Lại bị Tử An tới gần vỗ vào tay y, động tác của Trì Võng khựng lại trong nháy mắt.

"Không được giết người." Thanh âm của Tử An rất nhẹ, lại rất dịu dàng, hắn khoác tăng bào của mình lên người y, không dám nhìn nhiều thêm một cái, lắc người sang chỗ khác phòng thủ.

Đầu óc Trì Võng lập tức thanh tỉnh, sát ý vừa mới bùng lên đã bị y áp xuống, y cúi đầu nhìn xuống tăng bào mà mình ghét bỏ, bây giờ lại đang tròng trên người y.

Một thân y phục đơn bạc của y đã bị y xé xuống thành từng miếng nhỏ trên đường chạy ra đây, thật ra cũng không còn được bao nhiêu vải, thậm chí một cái ống tay áo đã bị y xé rách thành nhiều mảnh, vứt xuống đất làm dấu từ nãy. Một bên vai của y cũng đã lộ ra ngoài, chỉ còn một ống tay áo đáng thương níu lấy vạt áo còn mắc lại trên người.

Vạt áo còn chưa tới eo y, lộ ra cái rốn tinh xảo, da dẻ trắng tới mức giống như trân châu phát sáng lộng lẫy giữa màn đêm, cho dù ban đêm có tối đến mức không thể nhìn rõ dung nhan quá mức mỹ lệ của y, nhưng ánh mắt của lũ thủ vệ trong trang viên đều dính chặt vào người y, vô tình cố ý muốn nhìn rõ thân thể y.

Nghĩ tới cảnh Trì Võng ăn mặc như vậy đứng bên ngoài đối chiến với kẻ địch, cơn giận khó hiểu xông thẳng lên đầu Tử An, lúc này hắn đang gánh bớt một phần tấn công cho Trì Võng, đến cả vết bỏng trong tay cũng không cảm thấy đau.

Trong khi đó, Trì Võng đã khoác lên người kiện tăng bào kia, lại phát hiện... Tại sao cái tăng bào này cũng rách mất một ống tay áo? Y vừa mới tự tay xé mất một ống tay áo, giờ lại được mặc một cái áo cũng rách ống tay áo bên kia, đúng là vừa khéo.

Thôi được rồi, bây giờ không phải lúc ý kiến cái này.

Nhờ có Tử An tham gia vòng chiến khiến cho cục diện giằng co vừa nãy thay đổi, hai người bọn họ liên thủ áp chế địch nhân trước mặt, đẩy chiến tuyến lên cao, tạo ra không gian cho đám nhỏ phía sau chui ra.

Chỉ là vừa nãy khi Trì Võng quay lưng về phía hắn để mặc y phục, trong lúc vô tình hòa thượng đã thoáng thấy được cái eo xinh đẹp kia, còn cả hai hõm eo*... nhưng cái này cũng không khiến hắn phân tâm.

* hõm venus cho bạn nào muốn tìm

Thứ khiến hắn phân tâm thực ra lại là bên dưới vai Trì Võng, hình như... có một mảng màu đỏ.

Đó không phải là vết bỏng vì y phục quanh đó không bị cháy. Hòa thượng còn chưa kịp nhìn kĩ nhưng đã ghi tạc trong lòng.

Đám hài tử từng bị nhốt trong phòng sắt đi lần lượt đi ra, xem chừng cũng không quá hoảng loạn, dựa theo hướng dẫn của Tử An, lần lượt đi tới chỗ an toàn.

Sau khi hòa thượng tham chiến, đã khống chế được cục diện bên này. Trì Võng không hạ sát thủ, nhưng y xuống tay độc ác, tay y đi tới đâu là tiếng xương cốt vỡ vụn chạy theo tới đó, tới tận khi y nhìn thấy đám hài tử đã di chuyển tới chỗ an toàn, không còn nguy cơ bị lửa thiêu nữa, mới bắt đầu công phá đại môn, đột phá vòng vây.

Sau khi ra tới đại môn, không còn ai dám đuổi theo nữa, những kẻ có thể chiến đấu được đều đã bị Trì Võng đánh nát xương cốt, đám không dám đánh thì bắt đầu lẩn trốn.

Đúng lúc này, viện quân mới muộn màng xuất hiện.

Chính là thuộc hạ trong Vô Chính Môn đã lâu không được lên sân khấu Dư Dư, thời điểm hắn dẫn theo người chạy vội tới đây thì cục diện trong trang viên cũng đã định.

Tuy không kịp giải vây, nhưng đám người Dư Dư đến vừa kịp lúc xử lý hậu quả, hắn phân phó người vào xử lý nốt những tên còn lại trong trang viên, lại chia ra một nhóm đi thu xếp cho mấy hài tử vừa được cứu ra.

Đoàn người chật vật tới được khách đi3m gần Vô Chính Môn, Trì Võng nhận lại hòm thuốc, việc đầu tiên là ném cho hòa thượng một lọ thuốc trị bỏng.

Tử An chỉ nói cám ơn y, rồi lại trở thành trợ thủ cho Trì Võng, chữa trị thương thế cho tiểu cô nương tự vẫn kia, thay băng vết thương trên tay nàng, nấu một bát canh giúp bổ khí dưỡng thân.

Vết bỏng của hòa thượng cũng không quá nặng, nên hắn giúp Trì Võng xử lý vết thương trên tay y trước, hắn cũng là đại phu, cần dùng bao nhiêu thuốc hắn tự biết rõ.

Sau khi được Trì Võng cho phép, hắn trực tiếp lấy thuốc từ trong hòm ra, mài thành bột, rồi trộn lại với nhau, Trì Võng nhìn nhìn, thấy thủ pháp chính xác rồi, hoàn toàn không cần y phải bận tâm, nhưng y nhìn một lát lại thấy kỳ quái: "Tại sao ngươi lại biết rõ ta cất loại thuốc nào ở đâu thế?"

Tử An lau sạch vết máu trên tay Trì Võng, nghiêm túc sát thuốc lên trên: "Lúc đi cùng ngươi xử lý ôn dịch ở bắc cảnh, đã từng thấy ngươi lấy thuốc ra."

Thủ pháp của hắn thành thạo, rất nhanh đã băng xong tay cho Trì Võng, Trì Võng cảm thấy có chỗ nào đó sai sai, nhưng cũng không nghĩ ra ngay được. Trước mắt, y vẫn còn chuyện phải làm, y đứng dậy, đi cùng Dư Dư tới chỗ khác yên tĩnh hơn, Tử An biết y muốn thương nghị sự vụ trong môn phái, vì vậy mà giữ lễ tránh đi.

Dư Dư tới đây không chỉ mang theo hòm thuốc của Trì Võng, mà còn mang theo tin tức trong Vô Chính Môn, nhưng việc đầu tiên hắn làm là thỉnh tội vì tới muộn.

Trì Võng cũng không vì chuyện này mà tức giận, y càng quan tâm chuyện kia hơn: "Lưu Lưu bên kia có phải là không xong rồi không?"

Thần sắc Dư Dư nặng nề trả lời: "Chưởng môn minh giám, lần này chúng ta tới muộn là vì người trong môn phái ở đây cố tình chỉ sai đường, bọn chúng dám làm khó dễ như vậy, chẳng qua là vì được mấy vị thượng cấp trong tổng đàn sắp đặt."

"Lưu công tử vừa nhận được tin tức của ngài, liền phái ta dẫn người tới đây. Nhưng sau khi chúng ta rời đi thì thế lực của ngài ấy lại càng đơn bạc. Chưởng môn, ngài về sớm một chút thì hơn."

"Ta biết rồi." Trì Võng gật đầu, "Chủ nhân của trang viên kia chính là tên cầm đầu phản loạn trong môn phái - cháu rể của Chu trưởng lão, Trương lão bản của tú phường Đỉnh Thịnh. Trang viên này của gã chuyên dùng để mua vui cho đám quan lại, danh môn quanh đây. Ta từ phía tây bắc cảnh tới, đúng lúc đi ngang qua, tiện tay xử lý cái ổ dâm ô này."

Trì Võng ngẩng đầu nhìn đêm đen mịt mù, "Ngươi phụ trách thu xếp cho những hài tử này, ai muốn về nhà thì đưa về, ai không muốn về thì dựa theo sở trường của họ, cho vào làm trong sản nghiệp của Vô Chính Môn, hoặc kiếm cho họ một kế sinh nhai. Nhớ kỹ, phải bồi thường cho mỗi hài tử một ít ngân lượng, cứ lấy từ phần của ta, hậu hĩnh một chút, nhớ thu xếp thích đáng cho chúng."

Dư Dư thở dài nói: "Chưởng môn trạch tâm nhân hậu, ta nhất định sẽ không phụ ý tốt của ngài. Chỉ là thỉnh chưởng môn cho phép ta được trở về môn phái cùng với ngài, giờ thế cục trong môn phái đang rung chuyển.... Thứ cho ta nói thẳng, thêm một người là thêm một phần sức lực, xin cho ta được bảo vệ ngài."

Trì Võng lại khẽ mỉm cười, ra hiệu cho Dư Dư nhìn hòa thượng đang đứng cách đó không xa. "Thấy con lừa ngốc kia không? Hắn một đường chạy theo ta, có đuổi cũng không đi, võ công và y thuật của hắn đều cực kỳ cao cường, ta đi cùng hắn thì có muốn bị người khác ám hại cũng khó, ngươi cứ yên tâm làm việc của mình đi."

Nghe vậy, Dư Dư biết là Trì Võng đã quyết định xong, không cần mình ý kiến ý cò, mới đáp: "Vâng."

Chỉ là trước khi hắn đứng dậy rời đi, lại liếc nhìn tăng bào đã rách mất một ống tay áo mà Trì Võng đang mặc trên người, cảm thấy kỳ kỳ, càng nghĩ lại càng thấy hơi khéo quá, lắc đầu không nói nên lời.

Đến tận lúc đặt chân vào khách đi3m rồi mà đám hài tử vẫn chưa dám tin mình đã thoát khỏi chốn ngục tù đó, cuối cùng cũng phản ứng lại, biết bản thân đã được tự do. Không biết đứa nào bắt đầu trước oa một tiếng khóc rống lên, thế là cả đám bắt đầu rơi nước mắt theo, trong khách đi3m toàn là tiếng khóc lóc ầm ĩ.

Trì Võng không muốn phải dỗ đám hài tử, vừa nghe tiếng khóc là đã thấy đau đầu, dặn dò Dư Dư xong là đánh bài chuồn. Chừa lại một tên hòa thượng đã lỡ mất tiên cơ, bị đám nhóc con vây quanh, vừa khóc vừa chít chít cám ơn hắn.

Trì Võng bị dằn vặt suốt một ngày ở cả hai bờ nam bắc, bây giờ đã bắt đầu thấm mệt, y sai người đun nước rửa mặt, xong thì định tắt đèn nghỉ ngơi, không ngờ lại có người tìm tới cửa.

Thế mà ngoài cửa lại là nam hài đã mặc ngoại bào của y, được y cứu ra khỏi trang viên kia, nam hài này so ra thì thông minh hơn đám còn lại, thế mà có thể tránh được thủ vệ, một mình tìm được đến phòng Trì Võng.

Thấy Trì Võng ra mở cửa, nam hài đột nhiên đỏ mặt tới tận mang tai, nó quỳ xuống dập đầu lạy, không nói gì nhiều, chỉ một câu: "Cảm tạ ân nhân." xong cứ thế dập đầu ầm ầm.

Trì Võng bất đắc dĩ đành phải đỡ nó lên, nam hài kia theo bản năng cứ mân mê thắt chặt y phục lại, mặc kệ ngoại bào kia đã được thắt rất chặt rồi. Nó chỉ muốn giấu đi thân thể của mình, tựa như làm như vậy là có thể thay hình đổi dạng, vứt bỏ thân phận không mấy vẻ vang kia đi.

Trì Võng có thể hiểu được tâm tình này của nó. Nam hài nhìn Trì Võng, tự ti mặc cảm, cúi đầu thật thấp: "Ta... ta không biết sau này có thể làm cái gì."

Nam hài ngơ ngác nói: "Ngài biết võ công, lại có nhiều người nghe lệnh ngài như thế... Ngài lại còn có dung mạo khiến người khác phải mơ ước, có năng lực tự bảo vệ mình, không đến nỗi phải lưu lạc vào nơi thấp hèn như ta... Ngoại trừ hầu hạ người khác ra, ta thực sự không có sở trường nào khác, muốn sống phải dựa vào bố thí của người khác, ta thực sự... thực sự rất ao ước được như ngài."

Trì Võng không hề lên tiếng, trong đêm tối, vẻ mặt của y lại càng thêm lạnh nhạt.

Băng lãnh trầm mặc khiến người ta bất an, nam hài cũng nhận ra nói như vậy cũng không đúng lắm, thần sắc lộ ra kinh hoảng.

Đúng lúc này, sau lưng nam hài truyền tới một thanh âm: "Tiểu thí chủ, sao còn chưa đi nghỉ ngơi? Muộn thế này còn muốn làm gì ở chỗ y?"

____________________

Tác giả có lời muốn nói:

Tử An: Vị tiểu thí chủ này, ngươi không thể qua đêm trong phòng y, chỉ ta mới được ngủ ở đây, đừng mơ mộng viển vông nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi