TÊN SÓI HÁO SẮC, TRÁNH XA TÔI RA!

Sau hôm lễ cưới đó. Ai về nhà nấy, việc ai người làm nấy. Nhưng việc động đất ảnh hưởng không nhỏ chính là " Lục Triển Bách về đây gây dựng sự nghiệp " không phải sinh sống ở nước ngoài dễ làm ăn hơn sao. Sao lại chen chúc vào thành phố này như thế.

Ý cô chính là anh ở đây rồi sẽ có những lần va chạm. Mà cô lại càng không muốn chuyện đó xảy ra

Hôm nay Tôn Noãn Tịch vẫn bình thường đi đến công ty. Thường ngày hay đi xe với mẹ nhưng hôm nay trời trong mây trắng lại nắng nhẹ cho nên cô thong thả đi bộ. Dù gì cũng chỉ có đi bộ 2km thật sự không là vấn đề với một đứa trẻ từ nhỏ đã rất thích đi bộ như cô, thói quen là vẫn giữ, đến cả đi bộ mấy trăm mét đã mỏi chân thì đây là thói quen vẫn giữ. Đi được 1km cảm tưởng muốn nhừ tử cà chân. Cô cảm thấy thật sự rất nẻ phục mình ngày trước đi học mẫu giáo với đàn chị. Ngày đó còn có người cõng cô bây giờ thì còn ai.

Bất giác trên đường đi bộ xuất hiện một chiếc xe con đen nhánh khá đắt tiền đỗ ngay trước mặt cô. Cô thầm nghĩ " không phải người rỗi hơi khoe của như thế chứ ".

Tôn Noãn Tịch thầm khinh bỉ, mặt không thèm nhìn vào chiếc xe con trước mặt, vẫn bước đi như cũ mặc dù chân đã rất đau.

Bùng!

Chủ nhân tự nhiên mở cửa xe xuống, cửa mở ra chắn ngang đường của cô. Chủ nhân nhìn chằm chằm cô mở miệng hỏi.

- Tiểu Tịch em đi đâu anh lai em đi!

Lục Triển Bách ung dung, cánh cửa xe không có ý đóng lại thể hiện lên 2 ý. Một chính là không cho cô bước tiếp đi. Hai chính là bắt ép cô ngồi vào xe. Tôn Noãn Tịch từ sau ngày đó tính cách có chút thay đồi trong đó có cả tính bướng bỉnh.

- Anh bảo tôi vào thì tôi vào à? Anh Lục mong anh khiêm tốn, sắp trễ giờ làm của tôi tiền chuyên cần anh phải đền bù cho tôi đấy.

Nói xong Tôn Noãn Tịch muốn lạh qua nhưng Lục Triển Bách nhanh chóng kéo tay nhanh chóng bỏ cô vào trong xe. Tôn Noãn Tịch bị túm lấy liền lảo đảo mất phương hướng, thế thất thủ cô liền bị người có thân hình cường chế hơn đóng gói bỏ vào xe.

Tôn Noãn Tịch trong lòng tức giận. Trong đầu liền lấy đại một cái cớ gì đó an ủi bản thân. " Cứ coi như anh ta mời mình đi "

Lục Triển Bách không phải không có mắt mà không nhìn thấy, đôi bàn chân trong đôi dày thể thao kia đã sưng đỏ đến mức nào. Tâm trạng sa sầm. Cả hai không một lời nào yên lạng đến nỗi ghe rõ tiếng thở của cả hai.

Trong đầu mỗi người là những suy nghĩ riêng, họ đầy những thắc mắc nhưng không thể nói ra.

Bỗng dưng Lục Triển Bách hỏi một câu khiến trong lòng Tôn Noãn Tịch đang phòng bị chặt chẽ bỗng dưng lại lọn xạ.

- Dương Phong là gì của em?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi