TÊN SÓI HÁO SẮC, TRÁNH XA TÔI RA!

Một hôn lễ diễn ra trong sự vui mừng, trong sự chúc phúc của gia đình, bạn bè bằng bữa và các đồng nghiệp. Đôi nam nữ Lục Thất Minh cùng Đồng Á mặn mà mặc kệ bao ánh mắt đầy ngưỡng mộ của mọi người bên dưới.

Sau tiếng vỗ tay rào rào, sau những tiếng cụng ly vang lên chính là giờ phút "tân hôn "của hai người bọn họ.

Mà nói vậy cũng sai, họ " tân hôn " rồi nên mới có tiểu bảo kia. Đêm nay chỉ là một điều tượng trưng, hiển nhiên tân lang không được chạm vào tân nương đang mang hỷ kia.

Ngồi cùng phòng rồi mới biết khó nhịn, Lục Thất Minh nhẹ nhàng ra ngoài không ảnh hưởng đến người vợ để ra ngoài tản bộ.

Bước đến sân sau là mảnh vườn tuy nhỏ nhưng đủ thư giãn. Mảnh vườn của nhà họ Lục là mảnh vườn trong nhà kính, vì mẹ Lục rất yêu thích nơi này nên rất hay trang trí những chiếc đèn bé nhỏ đủ để nhìn thấy toàn cảnh hoa cỏ vào ban đêm. Giữ những luống hoa đồng tiền không khó để nhìn thấy thân ảnh cao ngất đang nhấm nháp ly rượu đỏ sang trong tay.

- Chú không ngủ sao?

Lục Triển Bách vốn con người nhạy cảm, ngày từ đầu đã nghe thấy tiếng bước chân của người anh trai nên cũng sớm chuẩn bị tâm lý.

- Em chỉ là không ngủ được.

Lục Thất Minh khẽ cười.

- Đêm dài lắm mộng sao?

- Em nên hiểu thế nào đây?

- Tùy chú.

Lục Thất Minh kẽ nghiêng đầu cười hiển nhiên. Gương mắt tuấn tú rạng ngời có chút nhiễm sắc rượu không khỏi làm người khác mê ly. Nhưng đây lại là bộ dạng đáng ghét nhất trong mắt Lục Triển Bách. Nhìn như vậy cứ như anh trai lại trở thành người tùy hứng, thật đáng khinh.

Lục Triển Bách không nói gì nhưng trong đầu là muôn vàn suy nghĩ. Nhận thấy người em đang tĩnh tâm, mắt nhìn những chiếc đèn vàng nhỏ xinh đang thõng thẽo trên không trung không khỏi bật cười.

- Em cũng thật lưu mang đi. Lại đi hôn trộm con gái người ta lúc say rượu, không sợ khi con bé tỉnh dậy sẽ biết sao?

Nhắc đến Tôn Noãn Tịch, lòng Lục Triển Bách lại gợn sóng. Nao núng không thôi. Nói cũng đúng, cả ngày hôm nay anh chỉ thấy Tôn Noãn Tịch chỉ cười cười ngồi một chỗ, rất yên phận nha. Không phải là biết anh hôn trộm rồi chứ. Nhưng lúc đó cô ấy ngủ rất say mà. Không có chuyện như vậy được.

Tuy rằng chìm đắm trong u mê, Lục Triển Bách cũng không bỏ qua bất kì biểu cảm gì trên khuôn mặt người anh trai quỷ quyệt kia. Nhận thấy nụ cười mờ ám, chắc chắn hắn ta đang cho rằng anh cũng lưu mang như anh ta?

- Dù sao mức độ cầm thú của em cũng nhỏ hơn anh. Không đến nỗi lôi con gái người ta đang tỉnh táo lên giường chiếm đoạt, xong bắt con người ta ôm bụng đòi cưới gấp.

Lục Thất Minh thoáng chút sững sờ nhưng lại lấy lại phong độ rất nhanh.

- Anh có thể dũng cảm theo đuổi cũng dũng cảm yêu. Em thì lại không thể!

Lục Triển Bách nghe xong thoáng chút buồn rầu.

- Sao lại không thể?

- Chí ít bây giờ chú không thể. Còn mai sau tôi không dám chắc.

Nghe vế sau vẻ mặt Lục Triển Bách hòa hoãn.

- Chú định chậm chễ như thế nào nữa đây? Định dâng mồi cho địch thật hả? Anh đây thật lấy làm tiếc vì điều đó đấy!

Mặt Lục Thất Minh rất đa dạng biểu cảm lúc nhăn nhó lúc nham hiểm giờ lại tỉnh bơ. Dường như mọi thứ trên mặt Lục Thất Minh chỉ thể hiện một vài giây trước người em trai cứng đầu.

Ai mà ngờ được hắn ta ngay cả trên thường trường cũng chỉ có một mặt bình tĩnh, một mặt lãnh đạm tuyệt không có bộ mặt thứ hai. Trước người em đáng mến này đây đối với Lục Thất Minh là ngoại lệ.

- Sẽ rất nhanh em sẽ giành lại cô ấy!

- Anh mong chờ tin tốt từ em!

Lục Thất Minh mỉm cười, nụ cười chân thật xuất phát từ đáy lòng.

Lục Triển Bách cũng mỉm cười, họ như hai đứa trẻ hồi còn nhỏ hay ríu rít với nhau.

Lúc này chuyện tình cảm riêng tư của Lục Triển Bách được cất gọn gàng sang bên, lần này chủ đề lại chuyển sang Lục Thất Minh.

- Sao vậy, đêm tân hôn nương tử của anh không cho anh động phòng sao?

Lời nòi tám phần mỉa mai, hai phần thương hại lại lộ liễu đến cỡ nghe thôi cũng đã đau lòng Lục Thất Minh.

- Đừng có mỉa mai nữa. Chị dâu em không cho anh làm đau bảo bối trong bụng nên không cho anh động vào liền đi ngủ rất sớm. Anh không ngủ được nên đi dạo một chút.

Lục Triển Bách cười thầm. Hóa ra anh cũng có mặt này, yêu thương và chiều chuộng. Thật là khi yêu ai cũng thay đổi mọi mặt trước người mình yêu điều này anh cũng đã được kiểm chứng và đang được kiểm chứng.

- Khổ cho anh một thời gian rồi. Cư nhiên lại phải ăn chay. Mà thuốc bổ của chị dâu em đã đặt sẵn rồi mai đi làm em sẽ đem về.

Lục Thất Minh nghe xong mỉm cười càm ơn. thật à người em trai tuy độc miệng nhưng không độc tâm nha.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi