TÊN YÊU QUÁI LÀ LƯƠNG THỰC DỰ TRỮ LẠI THÀNH CHỒNG TÔI

Khoa ngoại bệnh viện nhân dân Hải Thành.

Một giờ sáng, cả tòa khu nội trú đều bị bóng tối dày đặc bao phủ, phía chân trời không có ánh trăng, xung quanh đưa tay không thấy được năm ngón, chỉ có ngọn đèn lẻ loi sáng, không khí mang theo hơi lạnh khiến người khiếp sợ.

Các phòng bệnh đều đã tắt đèn, vô cùng im ắng.

Chu Cường mất ngủ, bị tiếng ngáy ồn ào của phòng bệnh kế bên làm cho bực dọc. Cậu ta nóng nảy trùm chăn kín đầu, qua thật lâu mới ngủ được.

Không biết có phải là vì ban ngày đạp cây hòe nói lời ác độc hay không, cậu ta gặp một cơn ác mộng.

Mơ thấy cả tòa bệnh viện này đều trống rỗng, chỉ còn mỗi mình cậu ta, cậu ta chạy bạt mạng, chạy bạt mạng, nhưng không thấy một bóng người. Bởi vì hoảng loạn, Chu Cường mới nhận ra cậu ta đã vô tình chạy đến dưới gốc cây hòe. Cậu ta đã dùng hết sức mà chạy, nên đang khom người thở dốc.

Bỗng lúc này một cánh tay thối rữa chui từ dưới đất lên, mạnh mẽ tóm lấy cổ chân của cậu ta.

Chu Cường cúi đầu nhìn cánh tay thối rữa kia, sợ đến mức thét chói tai, rồi bừng tỉnh.

Lúc tỉnh lại tim cậu ta đập rất nhanh, bởi vì sợ nên đầu óc có chút không nhạy bén. Cậu ta vội vã hít sâu vài lần, cuối cùng cũng thoáng bình tĩnh lại. Ánh đèn trên hành lang u ám, Chu Cường nghiêng đầu nhìn cha mình nằm trên giường bệnh, mới thở phào nhẹ nhõm.

Đầu đau buốt, cậu ta trở mình, khóe mắt liếc thấy một cái bóng. Chu Cường chợt khựng lại, hơi lạnh từ lòng bàn chân xông thẳng lên đầu. Cậu ta cố nén nỗi sợ ngẩng lên…, phát hiện một bóng dáng đứng cuối giường mình. Bóng người kia đen như mực, không thấy rõ được gì. Nhưng Chu Cường có thể cảm nhận được, đối phương vẫn luôn chăm chú nhìn mình.

Cảnh tượng kì dị đến đáng sợ, Chu Cường sợ đến mức thở không ra hơi, cả buổi không dám nhúc nhích.

Lát sau, cậu ta lại phát hiện bóng người kia vẫn đứng im không động đậy, lấy can đảm nhặt giày dùng sức ném qua. Ai ngờ chiếc giày lại giống như không hề bị ngăn cản, xuyên qua bóng người rồi rơi xuống đất, sau đó bóng người kia cũng biến mất.

Trái tim đập thình thịch, Chu Cường có thể khẳng định đó chỉ là ảo giác, nhưng rốt cuộc thứ kia là người hay ma? Tại sao ném không trúng, lại tại sao đột nhiên biến mất?

Cậu ta không dám nghĩ nhiều, đáy lòng như bị gieo hạt giống mang tên sợ hãi, cậu ta thầm nghĩ nếu ngã xuống giường sẽ ngủ một mạch đến sáng. Nhưng trước khi ngủ cậu ta đã uống khá nhiều nước, thật sự không nhịn được phải đứng lên đi vệ sinh.

Để phòng bất trắc, Chu Cường mở đèn flash điện thoại lên, ánh sáng sáng ngời khiến tâm trạng cậu ta ổn hơn nhiều.

Cậu ta vào toilet, không dám đóng quá chặt, chỉ dám khép hờ.

Cậu ta đưa lưng về phía cửa, lúc đang tè, đèn trong toilet chợt lóe lên hai cái, rồi vụt tắt. Chu Cường lại càng hoảng sợ, vội vã mặc quần vào, chưa kịp phản ứng, cửa phòng vệ sinh khép hờ và cửa sổ “rầm” một tiếng đóng lại như bị vật nặng đập vào.

Mặt Chu Cường trắng bệch, chân hơi nhũn ra, hoảng sợ chạy đến muốn kéo cửa ra.

Nhưng rất kỳ dị, cho dù cậu ta dùng sức thế nào, vẫn không thể mở cửa ra, giống như có người đứng bên ngoài kéo cửa vậy.

Chu Cường kinh hồn táng đảm, nhớ đến cây hòe ban sáng, lại nhớ đến lời khuyên nhủ chàng trai xinh đẹp nọ, trong lòng chợt ân hận, cậu ta vừa tuyệt vọng vừa sụp đổ kéo cửa, vừa khóc nức nở cầu xin tha thứ: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi biết sai rồi, ngài đại nhân…Quỷ có quỷ lượng, xin ngài bỏ qua cho, ngàn vạn lần đừng tính toán với tôi mà. Tha cho tôi với, sau này tôi sẽ không dám làm thế nữa.”

Khi cậu ta cầu xin xong, lực cản bên ngoài cửa đột nhiên biến mất. Chu Cường không hề đề phòng, suýt ngã vào bồn cầu.

Cậu ta cũng không quan tâm những chuyện khác, thất hồn lạc phách vội chạy khỏi toilet, ngay cả máu trong người cũng lạnh buốt.

Toilet chỉ cách phòng bệnh một bức tường, bình thường nói chuyện đều nghe được, nhưng lúc nãy cậu ta lớn tiếng kêu cứu, cánh cửa cũng bị đạp muốn bung ra, người trong phòng bệnh lại ngủ rất say, như thể không nghe thấy chút gì.

Tình huống này thật sự vượt xa phạm vi hiểu biết của Chu Cường, bởi vì sợ hãi cậu ta không dám nhúc nhích, trực tiếp rúc trên giường, dùng chăn quấn mình thật chặt.

Chu Cường như loáng thoáng nghe được tiếng hát lúc xa lúc gần, lời hát nghe không rõ lắm, nhưng hình như vang lên từ phía cây hòe.

Cậu ta há miệng run rẩy lấy chăn che tai lại, thần kinh căng như dây đàn, vốn không thể nào ngủ được, cậu ta bị nỗi sợ dày vò như thế đến tận hừng đông.

*

Hôm sau, Tiêu Chước vẫn đưa thức ăn đến bệnh viện nhân dân Hải Thành, người gọi món là La Quỳnh, địa chỉ giao hàng là phòng số 10 của khoa tim ngoại tru.

Khi cậu đến khu nội trú, chợt nghe vài người vừa đi vừa thảo luận, nói tối hôm qua tên nhóc đạp cây gặp ma, bị hù muốn chết, sáng nay trời vừa sáng đã cãi nhau ngay trước bệnh viện, bắt bệnh viện phải cho cậu ta lời giải thích.

Đối với chuyện lần này, phía bệnh viện cũng không biết làm sao, khuyên cậu ta đến khoa nội thần kinh kiểm tra, có thể do thần kinh suy nhược gây nên. Hai bên tranh cãi rất lâu, tên nhóc kia thật sự rất sợ, vẫn rời khỏi bệnh viện, có người nói đổi người nhà đến chăm bệnh.

“Chuyện này sáng nay tôi tận mắt chứng kiến, sắc mặt tên nhóc kia trắng bệch, bị hù rất thảm, nhìn không giống giả vờ.”

“Tôi nghe nói, những người khác trong phòng bệnh đều không nghe thấy gì cả. Theo cách nói của cậu ta, vừa kêu cứu vừa đạp cửa, tại sao không ai giật mình thức dậy? Dù sao mọi người đều ngủ không sâu giấc. Không đúng như bệnh viện nói, cậu ta có tâm bệnh.”

“Nhưng trên cửa toilet của phòng bệnh đó, thật sự có rất nhiều dấu chân đạp vào, vậy nên giải thích thế nào đây? Tiếng động lớn như vậy, không lý nào không ai nghe thấy.”

“Chuyện này quá kỳ dị, mọi người nói xem, chẳng lẽ bệnh viện này thật sự có ma sao? Hôm qua có một người bạn của tôi thấy, cậu ta đạp cây hòe…”

“…”

Tiêu Chước nghe vậy có chút kinh ngạc, không ngờ cậu chàng tóc đỏ kia thật sự gặp ma. Hôm qua cậu đã nhìn kĩ, cây hòe vốn không sinh ra linh trí, xung quanh cũng không có quỷ hồn nào. Vậy cho nên thứ đã hù dọa cậu chàng tóc đỏ kia là thứ gì đây?

Cậu đến dưới tán cây hòe nhìn chăm chú một hồi, vẫn không phát hiện chút manh mối nào, cũng không biết có phải thứ đó thấy mình nên sợ hãi trốn đi hay không. Nếu là như vậy, muốn bắt nó thật sự không dễ.

Tiêu Chước suy nghĩ một lát, cảm thấy có lẽ đang là buổi sáng nên thứ đó không ra, hay đợi tối lại đến xem sao.

Cậu không ở lại lâu, vẫn nên đưa thức ăn đến phòng bệnh số 10 trước đã.

Chuyện ma quái tối hôm qua đã truyền khắp bệnh viện, hai bệnh nhân trong phòng số 10 cũng đang nói về chuyện này.

“Bà nói có ma thật không? Sợ quá đi mất.”

“…Không có gì phải sợ, ác giả ác báo. Tôi tin, nếu không làm chuyện trái với lương tâm sẽ không bị ma gõ cửa.” Người nói là bệnh nhân giường 23.

Nói chuyện với bà ấy là bệnh nhân giường 24, cũng là vị khách của phần cơm trên tay Tiêu Chước. Phần cơm này là do con gái của bà ấy đặt, cô ta muốn mẹ mình được ăn ngon một chút.

Trong phòng bệnh tổng cộng có bốn cái giường, nhưng chỉ còn hai bệnh nhân, hai cái còn lại đều trống không.

Khi Tiêu Chước đưa cơm xong chuẩn bị về, bác gái giường 24 đột nhiên gọi cậu lại: “Cậu đẹp trai, con gái tôi có chuyện phải ra ngoài rồi, cậu có thể giúp tôi nâng giường cao lên một chút được không?”

Hôm qua Tiêu Chước cũng đến đưa cơm, bởi vậy bác gái kia nhìn cậu cảm thấy thân thiết.

Tiêu Chước gật đầu nói vâng, làm theo lời bác gái kia nói, nâng giường cao hơn.

Bác gái giường 23 thuận miệng hỏi: “Phần cơm đó đắt lắm không?”

Tiêu Chước báo giá, người nọ vừa nghe đã líu lưỡi, cười cười nói với bác gái giường 24: “Vừa nhìn cách đóng gói đã biết rất đắt. Con gái bà thật tốt, vừa hiểu chuyện vừa hiếu thảo. Tôi nghe nói bà còn có con trai phải không?”

Nhắc tới con trai, bác gái giường 24 cười có chút miễn cưỡng: “Đúng vậy, nó bận rộn công việc, nhưng cũng rất hiếu thảo, tiền nằm viện của tôi đều do nó đóng.”

Hai người đang nói chuyện, La Quỳnh – con gái của bác gái giường 24 – đã quay lại, cô ta nói cảm ơn Tiêu Chước, sau đó nói bác sĩ bảo mẹ cô cần đi làm kiểm tra, rất gấp.

Tiêu Chước cười cười nói không sao, giúp La Quỳnh đỡ mẹ của cô ấy lên xe lăn, nhìn cô ấy đẩy xe khỏi phòng bệnh.

“Con trai của bà ấy…” Bác gái giường 23 lắc đầu như muốn nói lại thôi, thở dài một hơi: “Từ sau khi bà ấy nằm viện, cậu con trai chưa từng đến thăm lấy một lần, nếu thật sự hiếu thuận sao lại như vậy? Trong khoảng thời gian này, mọi chuyện đều do con gái bà ấy chạy trước lo sau, đã bận rộn làm việc còn phải chăm sóc bà ấy, thật không dễ dàng chút nào.”

Mẹ của La Quỳnh bị bệnh tim, phải làm một cuộc giải phẫu ghép tim rất phức tạp. Cuộc giải phẫu có tính nguy hiểm rất cao, có thể sẽ không còn sống quay về. Nhưng xác suất thành công vẫn có thể chấp nhận được.

Tiêu Chước đã hiểu đại khái nguyên do, trong phút chốc chợt cảm thấy vô cùng bội phục sự phát triển y học của loài người. Trình độ gọi là phẫu thuật này, chắc chắn để cho bệnh nhân thêm một sinh mạng mới.

Trong nhà ăn trưa hôm nay nhận được một đơn hàng lớn, giao cho cuộc họp của một công ty rất lớn. Vì vậy nhà bếp vô cùng bận rộn, ba người Tiêu Chước Chúc Hưu An cũng tăng ca, chờ giao cơm cho cuộc họp kia xong mới được tan ca.

Lúc hết giờ làm bóng đêm phủ xuống, ánh trăng bị mây đen che khuất, khắp nơi đều một mảnh tối om.

Tiêu Chước liếc nhìn thời gian, bây giờ đã là chín giờ rưỡi tối. Cậu vẫn băn khoăn chuyện ở bệnh viện, nên vội vàng lái xe điện đi đến bệnh viện một chuyến.

Lo lắng thứ kia sẽ trốn mình, Tiêu Chước không dám xuất hiện lộ liễu, đang nghĩ cách làm sao dùng mồi để nhử rắn ra khỏi hang.

Mồi nhử cũng không phải chuyện dễ, dù sao người không sợ gì như cậu chàng tóc đỏ kia rất ít, mặc dù đại đa số người không tin, nhưng vẫn ôm lòng kính sợ đối với quỷ thần, tuyệt đối sẽ không làm chuyện điên rồ.

Tiêu Chước đang nghĩ ngợi, đột nhiên thấy mấy đạo sĩ mặc đạo bào đi vào bệnh viện, dẫn đầu là một gã đàn ông vẻ mặt nghiêm túc đeo kính mắt, trên người gã mặc một cái áo T-shirt đậm màu.

Sợ bị những người này phát hiện, lại muốn nhìn một chút xem sao, Tiêu Chước thuận tay bày một kết giới cho mình.

Đám đạo sĩ vẫn chưa phát hiện ra Tiêu Chước, trực tiếp đi qua người cậu.

Người đàn ông đeo kính khách khí nói: “Vậy phải làm phiền các vị đạo trưởng rồi. Xin các vị đạo trường hãy hành động nhẹ nhàng, nhanh chóng trừ bỏ ma quỷ, chớ kinh động quá nhiều người. Nếu không truyền đi sẽ rất khó nghe.”

Đạo trưởng giữ vuốt bộ râu dài đứng bên cạnh thận trọng nói: “Chủ nhiệm Từ yên tâm, chuyện này có tôi và chúng đồ đệ, không mất quá nhiều thời gian sẽ thu phục được ác quỷ, tuyệt không kinh động người bên ngoài, chỉ là chuyện đêm nay khó tránh khỏi có người thấy, vậy phải nhờ bên viện trưởng giải thích.”

“Đó là hiển nhiên. Xin mời các vị, những thứ các vị cần phía bệnh viện đã chuẩn bị đầy đủ.” Chủ nhiệm Từ đưa mọi người vào văn phòng của khu nội trú, vừa cẩn thận nhìn ngó xung quanh, vừa lau mồ hôi lạnh trên trán.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi