THA THỨ



- Anh nghĩ con bé còn muốn trò chuyện cùng em không? – Yên Nhi mím môi suy nghĩ – Lần trước đối xử với nó lạnh lùng như vậy, em sợ…
- Yên Vũ nhất định sẽ hiểu.- Tôi trả lời qua loa vì đang mãi quan sát thân hình cô bé - Em thương nó như thế mà.
- Nhưng từ hôm đó đến nay, vợ chồng mình chẳng hề gặp con bé. Không biết anh Young Min đối xử với nó thế nào. – Em bất an xoay người, mắt tha thiết nhìn tôi như sắp cầu xin điều gì đó – Giả sử Yên Vũ thật sự sống không vui vẻ, mình có thể…
- Có thể thế nào? – Tôi khẽ liếc mắt nhìn em một cái.
- Có thể…- Yên Nhi miễn cưỡng nói ra nốt những lời còn sót lại - …cho nó về ở cùng chứ?
Cưng ơi, em đang nằm mơ giữa ban ngày hay sao?
Yên Vũ mà có chuyện rời xa Young Min để về sống cùng chúng ta à? Nếu con bé thật sự làm được điều đó, nó đã ở đây từ lần đầu tiên em mở miệng nói ra suy nghĩ ngây thơ của mình rồi.
- Anh thì sao cũng được. – Tôi tiếp tục ngắm Yên Nhi để tìm ra một loại trang phục phù hợp – Chỉ cần em thấy vui .
Vì đây sẽ là lần đầu tiên mọi người được biết đến sự tồn tại của đứa con bé bỏng, tôi muốn chọn cho em một chiếc đầm bầu thật ấn tượng. Nhưng thay đổi tới đổi lui một hồi lại phát hiện, bà xã của mình chỉ phù hợp với những thứ trang nhã và giản dị.

Thất vọng, tôi đành phải miễn cưỡng “may” cho em một cái đầm trắng hở vai. Phần phía trên khoác một tấm áo mỏng, màu vàng nhạt. Cổ áo được kết bằng dây len có đính hai quả bông xù trắng như tuyết. Em rất thích nên cứ muốn được ngắm mình trước gương mãi.
- Không nên mang giày cao gót – Tôi cố tình giải thích khi tra vào chân em đôi giày vải mềm mại – Như thế không có lợi cho đứa trẻ. Đi đứng cũng rất nguy hiểm.
- Dạ. – Yên Nhi vui vẻ gật đầu, chìa nốt bàn chân còn lại.
Em quả thật rất biết nghe lời. Từ trước tới giờ, chưa từng làm điều gì khiến tôi nổi giận. Lúc bực mình mà được thấy nụ cười trên môi em thì mọi cảm giác tiêu cực cũng nhanh chóng bị xóa sạch.
- Tóc cũng không cần cột. Khỏi bị nhức đầu… – Tôi tiếp tục giúp em chải lại mái tóc đen nay đã dài hơn trước.
- Dạ. – Cô bé lại gật đầu, mặt mỉm cười hiền hậu.
- Mấy bà chị dâu của anh mà có nói gì thì cũng đừng bận tâm đến . Em cứ chơi với chị Wendy là đủ.
- Dạ.

Dặn dò kỹ lưỡng đâu ra đấy, tôi mới yên tâm mang theo viên ngọc quý của mình đến buổi tiệc. Quả nhiên không ngoài dự đoán, cách ăn mặc khác thường của em ngay lập tức trở thành tâm điểm của mọi sự chú ý. Lần đầu tiên, tôi thấy Yên Nhi có vẻ vui khi được hỏi về chuyện của mình.
Cách em trả lời những vấn đề liên quan đến việc “có em bé” tràn ngập cảm giác tự hào và phấn khởi. Chị Wendy thì hớn hở đến độ dùng cả hai tay nựng nịu em khiến cho tôi phát hoảng.
- Thằng nhóc này, cuối cùng cũng thành người lớn rồi. – Anh Cả thành tâm ôm lấy tôi, hai tay vỗ vỗ - Chúc mừng hai vợ chồng nhé.
- Cảm ơn anh. – Tôi trả lời mà mắt vẫn dán chặt vào bà chị dâu đang cuống cuồng lay lắc vợ.
Ai nói chỉ phụ nữ mới quan tâm đến cốt nhục của mình khi còn trong bụng? Theo tôi thấy, chính ba đứa trẻ mới là người phải lo lắng nhiều nhất. Vì tất cả thông tin về con mà họ có được đều thông qua việc quan sát và lắng nghe từ người mẹ. Làm sao có thể tự cảm nhận từng cử động hay sự tăng trưởng từng ngày của con mình? Hơn nữa, người mang thai nó lại chính là vợ mình. Thương còn không hết, chỗ nào đâu để nhìn nàng chịu vất vả?
- Sao vẫn chưa thấy vợ chồng Young Min nhỉ? – Anh Cả bấy giờ mới chống tay, đảo mắt nhìn quanh – Chẳng lẽ Yên Vũ vẫn chưa khá hơn được?
- Nó bị bệnh? – Câu nói nhanh chóng hút lấy sự chú ý của Yên Nhi – Anh vừa nói là con bé vẫn chưa khá lên được?
- Ừ - Anh trai tôi thản nhiên mỉm cười - Mấy chuyện ốm nghén này, phụ nữ các em phải rành hơn bọn anh chứ.
- Yên Vũ mang thai rồi?? – Cả tôi và em cùng sửng sốt hỏi lại.

- Sao vậy? Đừng nói với anh là hai đứa chẳng hay biết gì hết.
Hai tháng chẳng hề bước chân khỏi cửa, anh nghĩ thông tin làm sao mọc cánh bay đến chỗ vợ chồng em được?
- Anh Young Min không còn…?!?!?
- Chắc nó đã học được cách chấp nhận sự thật… - Anh tôi gãi cằm suy đoán – Bằng không thì đã chẳng hành động như vậy.
- Vừa nhắc thì người liền đến. – Chị Wendy vui vẻ nắm tay chồng – Anh xem, miệng mồm mình có linh không chứ.
Ngoảnh đầu nhìn theo ánh mắt chị, tôi thấy một đôi nam nữ vừa sánh vai nhau bước vào phòng. Người đàn ông mặc tây trang mang vẻ mặt rất nghiêm nghị. Còn cô gái ở bên cạnh thì lộng lẫy với chiếc váy dài cùng bộ trang sức lấp lánh. Nếu đem đặt cạnh em, sẽ không nghĩ là hai người là chị em sinh cùng ngày cùng tháng.
Yên Vũ chậm rãi khoác tay Young Min đi về phía chúng tôi. Ánh mắt u buồn bất ngờ ánh lên tia sợ hãi khi nhìn thấy cái bụng hơi căng tròn của Yên Nhi. Nếu tính ra, em và Yên Vũ có thai cũng không cách nhau xa lắm. Nhưng tại sao trông cô bé lại xanh xao, nhợt nhạt như vậy?
Bất chợt nghĩ đến việc hai đứa trẻ sắp chào đời đều là máu mủ của anh, trong lòng tôi lại dậy lên nỗi chua xót cực hạn…
Nhưng mình lại đang nghĩ linh tinh gì thế?
Đứa bé trong bụng Yên Nhi hoàn toàn không có bất kỳ mối quan hệ nào với anh ấy. Nó chỉ là đứa con bé bỏng, đáng yêu mà cả hai vợ chồng đều đang đếm từng ngày để nhìn thấy mặt.
- Em mang thai? – Young Min mím môi, nhìn thẳng vào mắt Yên Nhi.
Lễ nghĩa của anh đi đâu mà vừa gặp mặt vợ tôi đã tỏ ra trịch thượng như vậy?
- Phải, em…
- Từ bao giờ? – Yên Nhi còn chưa kịp nói hết câu đã bị anh ấy gằng giọng – Chính xác là từ lúc nào hả?
- Chín à… - Nhận thấy sắc mặt khó coi của tôi, anh Cả liền lên tiếng - …Hay anh em mình đến bên kia uống thứ gì đó.
- Không cần. – Young Min giả tạo mỉm cười – Em chỉ muốn xác định xem có phải em dâu mình đã có thai cách đây 95 ngày hay không thôi.
95 ngày?
Kể từ ngày kinh khủng ấy đến nay quả thật đã là 95 ngày.

- Đồ máu lạnh đê tiện. – Tôi điên tiết vung tay, nhằm ngay giữa mặt anh mà đấm – Anh không thể buông tha cô ấy dù chỉ một khắc sao?
Vì bị tấn công một cách bất ngờ nên anh Chín đã hoàn toàn nhận lấy cú đấm trời giáng từ phía tôi. Loại người không biết tự trọng như vậy, dù có bị đánh tới chết cũng không cần phải thương xót.
- Chính em mới là kẻ đê tiện. – Young Min phẫn nộ vùng dậy, tay không quên thụi cho tôi một đấm vào bụng – Là ai đã nói sẽ không đụng đến cô ấy trong vòng một tháng? Là ai nói sẽ cùng cạnh tranh công bằng?
- Tuyên. – Yên Nhi hốt hoảng sà xuống bên cạnh tôi – Anh có sao không?
Nhìn thấy anh Chín đang chuẩn bị xông tới, anh Cả tôi ngay lập tức lấy thân mình ra ngăn cản.
- Chín à. Mọi chuyện đã kết thúc rồi. Ba từng nói không cho phép ai tiếp tục vì việc này mà xảy ra tranh chấp. Chẳng lẽ, em thật sự muốn vì một cô gái mà mất hết quyền lực?
- Em không quan tâm. – Young Min gần như gào lớn – Đáng lẽ ngay từ lúc để cô ấy trở về nhà, em đã phải biết trước. Đáng lẽ em nên phản đối việc ba muốn để Yên Nhi đưa ra quyết định….Nàng căn bản không thể chọn em khi trong bụng đã mang cốt nhục của NÓ!!!!!!!!!!!!!!!!!!
- Lee Young Min, anh đang nói gì hả? – Tôi lập tức thoát khỏi vòng tay yếu ớt của em – Đừng nghĩ rằng ai trên thế giới này cũng đều xấu xa như anh.
- Anh không xấu xa mà đã quá ngu ngốc. Ngu ngốc nên mới tin vào lời hứa của em.
- Đừng mà anh. – Yên Nhi khổ sở nài nỉ - Dừng lại đi! Đừng cãi nhau với anh ấy nữa.
Giật mình nhìn sâu vào mắt em, tôi mới nhận ra cô bé đã không hề rơi một giọt nước mắt. Ẩn hiện trên nét mặt chỉ là cảm giác bất an cùng lo lắng. Hai bàn tay nhỏ vất vả tìm cách níu lấy mọi chỗ có thể trên người tôi, hòng kéo ra khỏi khu vực xung quanh anh Chín. Vì không muốn làm em bị tổn thương nên tôi cũng chỉ có thể thả mình nương theo bàn tay ấy.
Yên Vũ ở phía xa bất động đứng nhìn. Gương mặt lạnh lùng hướng thẳng về phía tôi như đang oán trách. Em hoàn toàn không thấy rằng chồng mình mới chính là người có lỗi trong tất cả mọi chuyện. Thường nói, đã là việc xấu thì đừng nên nhắc lại. Thế mà anh ấy chẳng những không biết hối cãi còn ngang nhiên vu khống tôi là kẻ nuốt lời. Bộ anh thật sự cho rằng, nếu đem phanh phui chuyện đứa con trong bụng Yên Nhi là của mình thì sẽ có được cô ấy ư?... Nằm mơ đi!
- Anh Tuyên. – Yên Vũ bất ngờ đi đến trước mặt tôi – Em có việc muốn nói với anh.
- Chuyện gì? Nói ở đây luôn đi! – Tôi bực mình, đưa tay chỉnh lại cổ áo.
- Không được. – Cô bé kiên quyết từ chối - Chỉ anh và em. Vậy thôi.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi