Đợi đến lúc cuộc đối thoại giữa hai chị em rơi vào khoảng lặng, Thần Tuyên mới quyết định đẩy cửa bước vào. Cả Yên Nhi và Yên Vũ đều ngẩng đầu nhìn anh nhưng phản ứng lại có phần khác biệt. Nếu Yên Vũ có phần xa lạ thì trong mắt Yên Nhi lại ánh lên vẻ thân thiện, thậm chí còn có chút phấn khởi. Tuyên đang mừng thầm vì cho rằng cô đã bắt đầu quan tâm đến mình thì Nhi lại nói ra một câu khiến anh vô cùng…mất hứng:
- Có kết quả chưa?
Cuối cùng vẫn là nôn nóng thông tin về sự sống chết của cô gái tên Yên Chi đó.
- Ngày mai… - Tuyên nhếch miệng – Chỉ một tháng đã chết không biết bao nhiêu người. Đằng này lại đến những 15 năm.
Ngắm nhìn tướng mạo thư sinh nhưng cũng đầy quyền uy của anh, Yên Vũ bỗng thấy có nét rất giống với Young Min. Hơn nữa, người đàn ông này còn tỏ ra khá chiều chuộng chị cô. Ánh mắt anh ta nhìn Yên Nhi vừa dịu dàng lại vừa có phần thích thú. Yên Vũ tới bây giờ vẫn chưa biết mối quan hệ giữa hai người họ là gì.
- Khi nào có tin tức... – Yên Nhi chậm rãi đi về phía Tuyên và cất giọng nhỏ nhẹ - …Xin hãy nói cho tôi biết.
- Em yên tâm.
Thái độ dịu dàng hiện giờ của cô làm anh rất thích. Giá lúc nào cũng được như thế!
- Chị à… - Yên Vũ ở phía sau bấy giờ mới lên tiếng – ...Anh ấy là…?
- Là Sử Thần Tuyên, người cai quản Trung giới Việt Nam. – Yên Nhi bình thản giới thiệu.
Câu trả lời làm Tuyên phải bật cười thành tiếng. Những điều này còn đợi cô thông báo sao? Cô em gái kia rõ ràng đang tinh tế đề cập đến mối quan hệ giữa chị mình và người đàn ông xa lạ. Anh vừa nghe đã hiểu, chỉ có Yên Nhi mới ngờ nghệch đến nỗi không nhận ra.
- Chị với anh ấy…Hai người…? – Yên Vũ cố tình thu hẹp phạm vi vấn đề.
Cô đương nhiên nhận ra chị gái mình đã không trả lời đúng hướng.
- À, cái đó…
Yên Nhi vừa nhận thức được tình hình đã xấu hổ quay đầu nhìn Thần Tuyên. Bắt gặp ánh mắt chăm chú đầy chờ đợi của anh, cô lại càng bối rối, chỉ biết cúi mặt chứ không nói được gì.
Không muốn tiếp tục làm khó Yên Nhi vì tình huống bất ngờ, Tuyên đành phải thay cô lên tiếng:
- Anh là…
Nhưng hai tiếng “anh rể” còn chưa kịp thốt ra thì một bàn tay nhỏ bé đã nhanh chóng che lấy môi anh. Dáng người nhỏ nhắn đang nhón chân cùng ánh mắt đầy hốt hoảng của Yên Nhi đưa Tuyên từ ngỡ ngàng đến buồn cười không ngớt.
- Anh ấy…Anh ấy là người đã …Á… - Cô còn đang ngoái đầu giải thích với Yên Vũ thì nhận ra anh ta vừa thừa cơ…hôn vào lòng bàn tay mình – Anh… ?!?!?!?
Bàn tay đặt trên môi Tuyên nhanh chóng rút lại. Đôi chân đang nhón cao trong lúc luống cuống đã đổ nhào về phía trước. Thần Tuyên có thiện ý liền dùng cả hai tay để ôm lấy cô, khéo léo ghé sát vào tai Yên Nhi, thì thầm:
- Bảo bối, lần này tha cho em. - Giọng anh nửa châm chọc, nửa lại như đe dọa - Nếu còn ngắt lời anh lần nữa, hậu quả chắc chắn không đơn giản như vậy.
Vừa dứt lời đã “gọn gàng” giúp cô đứng vững trên mặt đất bằng chính đôi chân của mình. Yên Nhi lúc bấy giờ mới hoàn hồn đưa tay chỉnh lại bộ quần áo xộc xệch.
Vì sao vẻ ngoài của Tuyên trông nghiêm túc là vậy mà bên trong lại cứ như một kẻ…đê tiện? Dám tùy tiện ôm lấy cô trước mặt Yên Vũ như thế, thử hỏi cô ấy làm sao tin giữa hai người họ không có gì? Yên Nhi nghĩ đến mà chỉ muốn vò đầu bứt tai trong bực tức.
Trong khi đó, ông chồng hờ lại vẫn đang nhìn cô với ánh mắt hết sức tinh quái, sau đó còn nở nụ cười bí hiểm.. Sớm đã phát hiện đầu óc Yên Nhi vô cùng đơn giản, nhưng Tuyên cũng không ngờ cô lại khờ khạo đến mức này. Không biết nghĩ ở đâu lại dùng cách chặn họng anh. Yên Vũ có là kẻ khờ mới không nhận ra sự bất thường này.
Hơn nữa, máu ghen về việc anh Chín khi nãy hình như chưa có cách nào tan biến. Nhân dịp này, Tuyên cũng muốn trừng phạt Yên Nhi một chút. Ai bảo con gái trần giới cứ thích theo đuổi thứ tình cảm không thật như vậy.
- Chị, chị nói anh Thần Tuyên là gì? – Yên Vũ có ý nhắc nhở, vẻ mặt như đã đoán ra vài phần – Em chưa kịp nghe rõ.
- Là ..là người đã giúp đỡ chị. - Yên Nhi hết nhìn em lại quay qua Tuyên như sợ bị anh vạch trần – Anh ấy…Anh ấy đã cho chị chỗ ngủ…cho chị ăn…
“Sao em cứ tự ví mình như một con cá cảnh?” Tuyên dở khóc dở cười nhìn cô. Cái gì mà cung cấp chỗ ngủ rồi lại cho ăn? Anh như thế này là đang quan tâm, chăm sóc cô chứ đâu phải nuôi cá. Yên Nhi nói như vậy chẳng phải quá xem thường ý tốt của Tuyên ư?
- Vậy anh cũng thật tử tế. - Yên Vũ chợt mỉm cười đầy hiểu biết.
Một người đàn ông nếu không phải ít nhiều có tình cảm sẽ không thể lưu giữ một cô gái lại bên cạnh. Chẳng những vậy còn cẩn thận “cất giữ” trong phòng ngủ…
Lời nói của cô ẩn chứa nhiều hàm ý khiến Tuyên có cảm giác Yên Vũ là một người rất biết để ý. So ra cũng có nét giống với Tuyết Vinh. Đối với hai cá tính ấy, Tuyên dù có điểm ấn tượng nhưng lại không hề yêu thích. Vẻ dịu dàng, thành thật nơi Yên Nhi vẫn làm anh quý mến và gần gũi hơn cả.
- Cũng tối rồi. Để anh đưa em về phòng.
Yên Vũ là em gái Yên Nhi, đương nhiên cũng là em gái anh. Đợi khi nào anh Chín cưới về hãy nghĩ đến việc thay đổi cách xưng hô cũng không muộn.
- Phòng của nó? – Yên Nhi khó hiểu hỏi lại – Yên Vũ không phải sẽ ngủ ở đây sao?
- Đương nhiên là cô ấy không-thể-ngủ-ở-đây-được – Tuyên cố tình nhấn mạnh để nhắc nhở - Em chắc không cần anh phải nói ra lý do chứ?
Nhi vừa nghe xong đã lập tức hiểu ra lời nhắn nhủ đằng sau “câu hỏi tu từ” ấy. Nhưng chị em họ lâu ngày mới gặp, Tuyên không thể nhường cho chút không gian để trò chuyện ư?
- Tôi chỉ nghĩ rằng ngoài căn phòng này ra, chẳng còn chỗ nào để ngủ.
- Sao lại không? Kia chẳng phải là một cái giường rất ấm áp sao? – Anh vừa nói vừa chỉ tay vào chỗ trống trên bức tường trước mặt.
Yên Nhi vừa ngoái đầu lại đã thấy xuất hiện một cánh cửa màu trắng đang hé mở, lộ ra bên trong là chiếc giường lớn khá sang trọng.
Xét về mức độ khôn lanh, cô hình như mãi mãi không thể đánh bại người đàn ông này.
- Nhưng tôi muốn cùng em gái nói chuyện.
- Yên Vũ mới xuống đây ngày đầu. Việc cô ấy cần làm nhất lúc này tắm rửa cho sạch sẽ rồi ngủ một giấc. – Trong mắt Tuyên như lóe lên những tia cảnh cáo cuối cùng – Mọi chuyện đợi đến mai rồi nói cũng được mà.
Anh tuyệt đối không đồng ý chia sẻ không gian riêng với Yên Nhi cho bất cứ ai, vì bất cứ lý do gì. Cho dù người đó có là em gái cô cũng vậy.
- Anh…anh thiệt là vô lý. – Nhi giận dỗi ném về phía Tuyên ánh mắt bất lực.
- Vô lý? Yên Vũ, em thấy anh có vô lý không? – Linh cảm không biết vì sao lại mách bảo cho anh biết cô em vợ này có thể là một đồng minh quan trọng.
- Chị, để em qua bên đó ngủ. Ở đây có một cái giường mà em cũng đâu quen ngủ chung với ai khác. Chuyện đó chị biết mà.
Kiểu đối đáp giữa Yên Nhi và Thần Tuyên làm Yên Vũ thấy trong lòng khá phấn khởi. Nếu chị cô xuống đây mà tìm được một người thật sự yêu thương mình thì cảm giác tội lỗi trong lòng Yên Vũ sẽ được giảm đi bớt. Vì ít nhất, cô cũng không phải mang nỗi ám ảnh chính mình là người đã cướp đoạt hạnh phúc của chị.
- Yên Vũ… - Yên Nhi chết sững nhìn theo đứa em gái đang rảo bước về phía cánh cửa.
Con bé từ lúc nào đã trở thành kẻ phản bội như thế? Yên Vũ chẳng lẽ không có gì để nói với cô sao? Nó lần đầu xuống đây lẽ nào lại không biết gì đến cảm giác cô đơn và sợ hãi?
- Anh chị ngủ ngon nhé.
- Em cũng vậy –Tuyên lịch sự gật đầu trước khi cô em vợ hoàn toàn biến mất vào căn phòng mới.
Ở chung với một người tinh ý như thế kể cũng không có gì phiền phức. Yên Nhi có người để trò chuyện trong khi anh lại hoàn thành tốt việc anh Chín nhờ vả.
Đang đắc ý cười thầm, Tuyên bỗng nhận ra bà xã yêu quý đã lẳng lặng vào phòng tắm từ lúc nào. Chắc là muốn thay ra bộ đồ vì ôm Yên Vũ mà lấm nhiều vết máu.
Ít phút sau, Yên Nhi từ trong đó bước ra, lại chẳng nói chẳng rằng mà leo lên giường. Cô đắp mền kín mít. Hình như có ý đang giận.
Anh cũng không muốn làm phiền nên vui vẻ ngả lưng xuống ghế. Chỉ cần được ở chung phòng với Yên Nhi, lâu lâu ngắm nhìn dáng cô nằm trên giường, đối với Tuyên đã rất thỏa mãn.
Hạnh phúc có lẽ đang đợi chờ anh tại nơi nào đó quanh đây. Gần thôi.