THA THỨ



Ly nước trong mỗi sáng đặt trên bàn hóa ra lại lấy từ hồ Long Tĩnh. Vết thương của Tuyên do dùng tay chụp cây kéo lần trước cũng nhờ thứ chất lỏng ấy chữa lành. Việc anh nhờ tôi băng bó chẳng qua chỉ là một biện pháp làm nũng. Tôi thật sự bực mình đến độ không biết nên làm mặt lạnh hay phì cười vì cách suy nghĩ của anh.
Hôm nay là ngày Tuyên hứa sẽ đưa tôi đến gặp Yên Vũ. Việc này có vẻ làm tiêu tốn nhiều khoảng thời gian quý báu của anh. Nhưng tôi tuyệt đối không thể chậm trễ vì ngày mai Yên Vũ và Young Min đã kết hôn rồi.
- Yên Nhi, đến đây.
Tiếng gọi khiến tôi giật mình quay trở lại thực tế. Thần Tuyên đã ăn mặc chỉnh tề từ lúc nào trong khi bản thân tôi thì vẫn còn giữ nguyên bộ đồ bộ màu xanh nhạt. Anh khẽ ngoắc tay và nở nụ cười rất gần gũi làm lòng tôi như chảy một dòng nước ấm.
- Nhìn xem. – Tuyên nhẹ nhàng kéo tôi đến trước gương – Em thấy thế nào?

Khi cảm giác ấm nóng từ chỗ tiếp xúc với tay anh bắt đầu chạy đi khắp cơ thể cũng là lúc bộ cánh trên người tôi hoàn toàn thay đổi. Một tấm mạn màu trắng đục vắt ngang sóng mũi chỉ để lộ cặp mắt đang mở to vì kinh ngạc. Sợi dây bạc quấn trên đầu rủ xuống mái tóc những đường chỉ dài óng ánh. Đôi bông tai hình giọt nước kết hợp với viên đá ovan nằm trên trán càng khiến tôi trông giống một vị công chúa thời cổ đại.
Bàn tay tôi hơi run khi tìm cách mở tấm mạn ra. Bộ váy màu lá non mềm mại liên tục đung đưa sau mỗi cử động. Tôi chớp mắt ngắm nhìn hình ảnh chính mình trong gương rồi thử đưa tay chạm lấy. Nhưng trước khi các ngón tay kịp chạm vào mặt phẳng của tấm gương thì anh đã nhẹ nhàng bắt được. Chậm rãi xoay tôi về phía mình, anh mới ngọt ngào dùng tay gài lại tấm mạn vừa được tháo xuống.
- Hứa với anh, nếu không thật cần thiết thì không mở.
Tôi biết lý do tồn tại của thứ vật dụng ngỡ như dư thừa này, biết nỗi lo lắng lúc nào cũng thường trực trong lòng Tuyên. Nhưng có một điều anh vẫn chưa hiểu. Nếu Young Min thật sự phân biệt được tôi và Yên Vũ thì dù có đeo mười tấm mạn như thế này cũng không làm gì được.
- Em hứa. – Tôi thuận tình ngước mắt nhìn anh – Không tự ý tháo nó xuống nữa.
Chỉ một câu nói đã khiến Tuyên cởi bỏ được nhiều gánh nặng. Gương mặt nghiêm túc của anh thoáng lộ ra một nụ cười nhã nhặn. Thì ra, khi “người ta” cảm thấy vui vẻ, tâm tình tôi cũng đặc biệt thoải mái.
Nhà của Lee Young Min thật ra chỉ cách nơi tôi ở một…cánh cổng. Bước ra khỏi cửa nhà, thứ đầu tiên đập vào mắt tôi là rừng phong đỏ rực. Hai bên con đường nhỏ rải đầy những chiếc lá màu nâu đỏ. Một chiếc xe muôi trần từ bên phải cánh cổng nhanh chóng chạy đến và dừng lại trước mặt chúng tôi, mở toang cửa chào đón.
- Em vào trước đi. – Anh quan tâm đưa tay cho tôi làm chỗ vịn.
Người tài xế thoáng nhìn tôi trong mấy giây, nhưng vừa bắt gặp ánh mắt sắc lạnh của anh thì lập tức quay đi và cho xe khởi động. Khi cánh cổng lớn thứ hai sừng sững hiện ra trước mặt cũng là lúc chúng tôi bắt đầu di chuyển chậm lại. Một người đàn ông kính cẩn cúi đầu chào rồi nhanh tay mở cửa. Anh chỉ nói với ông ta mấy câu bằng tiếng Hàn rồi bình tĩnh nắm tay tôi bước vào.
Nơi này trồng thật nhiều cây cảnh. Một số còn tạo hình rất công phu, xen lẫn cùng những tảng đá được khắc thành các hình thù mà bằng vốn kiến thức cạn hẹp của mình tôi thể biết nó có ý nghĩa gì.. Đường vào nhà bày trí không biết bao nhiêu là tượng và hồ nước lớn nhỏ. Bên cạnh thảm cỏ xanh là lối đi lót bằng đá vuông lớn. Mỗi ô đá lại được bao quanh bởi một đường cỏ.
Người đàn ông lúc nãy đang đi trước dẫn đường. Anh âu yếm dắt tay tôi. Còn bản thân tôi thì có mấy lần vì mải mê ngắm cảnh mà quên cả cất bước. Xung quanh ngôi nhà có rất nhiều ô cửa lớn bằng kính là một vòng tròn toàn các cây đào đang nở rộ. Giữa hồ rộng mọc lên một ngôi đình. Đường ra đó là chiếc cầu nhỏ bằng gỗ, uốn lượn như rắn. Đứng từ đây nhìn ra, sẽ thấy mặt hồ như được phủ một lớp sương mỏng. Tôi thật sự rất muốn được ra cái đình ấy xem thử.
Lúc đi qua chỗ bộ bàn ghế bằng đá để trong vườn, chúng tôi nhìn thấy bốn người phụ nữ đang túm tụm trò chuyện. Ba trong số họ mặc Hanbok (trang phục truyền thống của Hàn quốc), người còn lại…chính là Nguyệt Hoa.

Cô gái này xem ra đúng là loại người siêu thích đi hóng chuyện. Ở nhà không biết làm gì nên mới ba chân bốn cẳng chạy đến đây để bàn tán. Đợi lát nữa gặp Yên Vũ, tôi nhất định phải cảnh báo cho nó trước.
- Có muốn lại đó trò chuyện cùng họ không? – Anh bất ngờ giảm tốc độ, nghiêng đầu thì thầm vào tai tôi.
- Không.
Chẳng cần suy nghĩ tôi cũng biết mình không bao giờ muốn dây dưa cùng bọn người xa lạ ấy. Với lại, mục đích chính đến đây là để gặp em. Tôi sẽ không làm gì khác một khi chưa đạt được mục đích đó.Thế nhưng, cái kẻ nhiều chuyện đằng kia lại nhanh tay lẹ mắt hơn hẳn. Trong khi chúng tôi còn chưa kịp đi tiếp thì Nguyệt Hoa đã tiến lại, miệng xổ ra lời chào ngon ngọt:
- A, Thập Tam Đệ cùng nương tử sang thăm Cửu Đệ à? Vậy mà chờ mãi không đến nhà Tứ Ca nha!
- Thật xin lỗi, hôm nay bọn em đến đây là có chút công chuyện. – Anh nhã nhặn đáp lời, trong đáy mắt hoàn toàn không có lấy một tia tình cảm – Anh Tư có sang cùng chị không?
- Tứ Ca bận trăm công nghìn việc, đâu rảnh rỗi như Thập Tam Đệ mà dắt nương tử đi dạo chơi thế này. – Thái độ cô ta rõ ràng đang mỉa mai, ganh tỵ - Đại ca vừa nãy có đến nhưng tiếc là về trước một bước.
- Vậy thì uổng thật. Em cũng đang có chuyện muốn tìm ảnh.
- Này, các em lại đây mà xem – Nguyệt Hoa ngoái đầu về phía ba cô gái đang đứng lặng im trong góc – Đây chính là nhân vật khi nãy chị nhắc đến.
- Hôn lễ của chúng ta, anh Tư vì có việc nên không thể tham dự. Cả nhà anh ấy từ trên xuống dưới, cả thảy bốn người, chưa ai có dịp nhìn thấy mặt em cả. – Tuyên nhẹ giọng giải thích cho tôi mọi chuyện – Bữa tiệc vừa rồi cũng đúng lúc ảnh đang đi vắng…
- À! - Tôi khẽ gật đầu, mắt hướng về phía người con gái Trung Hoa đang quan sát mình với vẻ soi mói.
- Em biết không. – Nguyệt Hoa đột nhiên uốn người rồi vuốt nhẹ lên vai tôi mấy cái - Chị nói với các em ấy rằng nương tử của Thập Tam Đệ và người sắp thành hôn cùng Tứ đệ rất giống nhau nhưng chẳng ai chịu tin. Hôm nay em đến đây, chi bằng bỏ chiếc khăn kia xuống, cho người chị lấy lại chút uy tín.

Ba người phụ nữ mặc đồ Hanbok nghe xong liền gật gật đầu, ra vẻ tán thành. Trong ánh mắt họ vừa chứa đựng vẻ tò mò vừa có điều gì đó cực kỳ tha thiết. Tôi lúng túng không biết nên xử trí thế nào liền quay qua nhìn Tuyên, phát hiện chính anh cũng đang mặt nhăn mày nhó.
- Ái chà, Thập Tam Đệ cất giữ em cứ như bảo bối. Đến dung nhan cũng không dám cho người khác nhìn thấy. – Nguyệt Hoa lại bắt đầu châm chọc – Mọi người nói, chúng ta có phải cũng nên mua một chiếc mạn để che mặt không?
Thâm tâm Tuyên còn thấy bất an nhưng bản thân tôi lại hiểu rõ hơn bất cứ ai lý do dẫn đến quyết định hôm nay của mình. Nếu không phải vì muốn làm an lòng anh, tôi cũng chẳng bao giờ đồng ý làm cái việc khác thường này.
Khi chiếc mạn che mặt được gỡ xuống đã lập tức nhận được cặp mắt mở to cùng cái miệng há hốc của ba cô gái người Hàn. Nguyệt Hoa đứng một bên nở nụ cười đắc thắng trong khi Tuyên lại lặng lẽ cho hai tay vào túi quần.
Không khí yên lặng kéo dài khoảng hai giây rồi bất ngờ bị một giọng nói vang lên làm phá vỡ.
- Cục cưng, em tìm đâu ra bộ áo đẹp như vậy?
Tôi thoáng nhìn thấy một bóng đen vừa tiến nhanh về phía mình. Song song đó là mùi nước hoa nồng xộc thẳng vào mũi. Bàn tay thô dài lập tức vòng qua eo, kéo tôi ngã vào lồng ngực lớn đang đợi ở phía sau. Mũi và môi hắn nhanh như chớp đã vùi sâu vào cổ tôi, hết hít ngửi lại cắn nhẹ mấy cái. Mọi việc diễn ra chỉ trong chớp nhoáng khiến người ta trở tay không kịp
Tôi hốt hoảng nhìn quanh thì phát hiện sắc mặt chồng mình không biết từ lúc nào đã biến thành xanh mét. Thân người anh hơi run, tay co thành nắm như sắp sửa tấn công ai đó.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi