Khi Tuyên tiếp tục với mớ công việc bề bộn của anh trong phòng thì tôi tranh thủ ra mảnh vườn nhỏ của mình dạo chơi một chút. Nơi này so với rừng phong hay vườn đào chỗ Young Min quả thật chẳng sánh bằng một nửa. Nhưng cái tôi thích lại chính là vẻ đẹp gần gũi và rất “Việt Nam” này. Nó mang đến cảm giác thân quen, thoải mái như ở nhà. Được ngắm nhìn giàn Thiên Lý vàng rực đang đơm hoa, hít ngửi hương thơm từ những bông súng tím ngát…đối với tôi là cả một sự hưởng thụ. Chỉ tiếc Thần Tuyên quá bận rộn. Nếu không cũng có thể cùng thưởng thức những điều đặc biệt này.
Đang thơ thẩn ngồi đung đưa trên xích đu, thả hồn theo những cánh chim trên bầu trời đỏ rực ánh chiều tà thì tiếng gọi thất thanh ngoài cửa đã làm tôi giật thót.
- Yên Vũ?
- Chị, mau giúp em – Con bé liên tục nức nở - Giúp em với, chị ơi.
Mới chia tay nhau được mấy tiếng mà nó đã gặp phải chuyện gì rồi sao?
- Làm sao vậy? – Tôi giương mắt nhìn quanh – Em đến đây có một mình thôi hả?
- Chị, anh Young Min…anh ấy… - Gương mặt Yên Vũ ướt đẫm nước mắt – Hôn lễ của tụi em…hết rồi…hết rồi…
Phải tốn rất nhiều thời gian để trấn an tôi mới có thể khiến con bé bình tĩnh mà kể lại mọi chuyện. Nó quá xúc động nên mất hết cả bình tĩnh.
- Anh Young Min nói ảnh đã biết thứ cảm giác mình luôn cảm thấy thiếu là gì… - Yên Vũ đưa tay dụi đỏ hoe cả hai mắt - …chính là mùi thơm trên người chị.
- Mùi của chị? – Câu trả lời của nó làm tôi choáng váng.
- Anh ấy bảo từ lần đầu tiên ôm chị, chính mùi hương này đã trực tiếp đi vào tâm trí ảnh. Dù bản thân không trực tiếp nhận ra nhưng chỗ nào đó trong tiềm thức vẫn nhắc nhở anh Young Min về cảm giác đặc biệt này. Mãi cho đến hôm nay, khi anh ấy… ôm chị…
Nhiều người từng nói trên người tôi có một loại mùi hương đặc biệt, dù chỉ thoang thoảng nhưng vẫn có thể cảm nhận được. Nhưng đó là điều chỉ xảy ra khi còn ở hạ giới. Chẳng lẽ đặc điểm kia biết bám theo chủ đến tận lúc chết? Chính Tuyên hình như cũng có lúc vì nó mà quyến luyến không muốn rời.
- Sau đó thế nào? – Câu chuyện tới đây đã làm dây thần kinh của tôi căng thẳng cực độ.
- Sau đó ảnh hỏi em đây có phải là đặc điểm di truyền không. – Con bé vừa nín được một chút đã lại tiếp tục sụt sùi – Rồi anh Young Min đòi ôm em, nhưng em không chịu…
- Sao không chịu?
- Vì em sợ ảnh sẽ nổi giận nếu phát hiện ra trên người em hoàn toàn không có mùi hương đó.
- Ngốc nghếch – Tôi sốt ruột đánh vào tay nó – Chỉ cần nói với Young Min là mùi hương ấy đã mất rồi.
- Nhưng em sợ…- Yên Vũ bất ngờ khóc ròng – Lỡ anh ấy vì vậy mà không muốn kết hôn với em nữa…
- Có ai bỏ vợ vì chuyện vặt vãnh như vậy –Tôi cố gạt phăng ý nghĩ ngốc nghếch đó khỏi đầu con bé.
- Kể từ lúc gặp chị, ảnh cứ ngồi thất thần. Ai hỏi gì cũng không nói. Bây giờ còn bỏ nhà đi đâu mất.
- Được rồi, em nín đi – Tôi vươn tay kéo Yên Vũ vào lòng – Khi nào bình tĩnh lại, Young Min sẽ tự biết quay về thôi …Em đừng cuống lên như thế…
- Chị, chị nhất định phải giúp em lần này, một lần cuối cùng nữa thôi.
- Giúp thế nào được mà giúp? Em cũng biết cái mùi này không phải do chị tự quyết định mà.
Lời đề nghị của nó làm tôi rối trí. Đầu óc non nớt kia không biết lại nghĩ ra kế hoạch gì.
- Tối nay chị em mình đổi chỗ cho nhau đi! – Con bé bật dậy với vẻ cực kỳ nghiêm túc.
- Cái gì?
- Chị để anh Young Min ôm lần nữa đi. – Như sợ tôi không đủ thông minh để hiểu hết câu nói, con bé liền lặp lại từng chữ một.
Trông nó không có vẻ gì là đang giỡn.
- Không được. – Tôi giận dữ quay mặt đi.
- Sao không được? Vì chị đã có chồng ư?
- Điều đó em không biết hay sao còn hỏi.
Con nhỏ ngu ngốc này, trong đầu em thật ra có chứa não không đấy?
- Chị, chỉ một lần này thôi. Em cầu xin chị đấy – Yên Vũ bất thình lình quỳ xuống trước mặt tôi, dập đầu vái lạy.
- Em làm gì thế? Mau đứng dậy. Đây không phải là cách để giải quyết vấn đề.
- Đây chính là cách tốt nhất để giải quyết vấn đề. – Con bé giờ phút này giống như một kẻ đang liều mạng – Em không thể để cuộc hôn nhân của mình bị đổ vỡ khi chỉ còn mấy tiếng đồng hồ.
- Nhưng sau đó thì thế nào? Chẳng lẽ mỗi lần anh ấy muốn ôm em thì em lại gọi chị đến sao? – Tôi khổ tâm giải thích với nó, nước mắt không biết từ lúc nào cũng tuôn xuống hai gò má – Hai người còn phải sống với nhau về lâu về dài mà.
Yên Vũ vì sao lại nhẫn tâm chà đạp lên lòng tự trọng của tôi như vậy? Dù chỉ là người vợ trên danh nghĩa của Tuyên nhưng tôi làm sao có thể ở sau lưng chồng mình để cho người đàn ông khác ôm ấp, vuốt ve như thế?
- Chỉ một lần này thôi, một lần này thôi mà chị. Em chỉ cần anh ấy nghĩ em là chị cho đến hết ngày mai. Lúc đó, ván đã đóng thành thuyền…
- Anh ấy vẫn có thể bỏ em được.
- Không đâu, không đâu – Yên Vũ ngây ngô lắc đầu nguầy nguậy – Chỉ cần đêm nay, chị thay em nói với ảnh rằng mùi hương ấy sẽ mất đi sau khi cô gái lấy chồng…
- Em nghĩ Young Min sẽ dễ dàng bị lừa như vậy sao? – Cả người tôi càng lúc càng trở nên run rẩy.
- Anh ấy nhất định sẽ tin. Vì chuyện một người có hương thơm đặc biệt như chị tồn tại trên đời này đã kỳ diệu lắm rồi. Chị Yên Nhi, làm ơn hãy giúp em…Để anh ấy ôm lần nữa, anh Young Min tuyệt đối sẽ không làm gì khác với chị đâu. Ảnh là người thích giữ gìn cho đêm tân hôn mà…
- Có như thế cũng không được – Tới lượt tôi uất ức gào khóc – Em đừng quên, chị cũng là con gái. Hơn nữa lại là gái đã có chồng. Không phải chính miệng em đã nói như vậy sao?
Yên Vũ lặng người đi trong ít giây rồi gật gù lẩm bẩm:
- Chị, em biết mình đã sai rồi. – Nó thất thểu đứng dậy, xoay người rời đi – Đáng lẽ không nên đến đây…ở trước mặt chị nói ra những lời vô nghĩa như vậy…
- Đợi đã, em định đi đâu?
Dường như chẳng hề nghe thấy câu hỏi của tôi, con bé vẫn lặng lẽ cất bước.
- Đáng lẽ em nên tự kết liễu từ sớm…
Tôi giật mình khi nhận ra nó đã bắt đầu tăng tốc và đang lao đầu về phía bức tường trước mặt.
- Đứa bất hiếu, em điên rồi sao? - Kịp thời chụp lấy Yên Vũ trước khi con bé định đập đầu tự vẫn, tôi thống khổ đánh túi bụi vào người nó.
Tại sao? Tại sao phải chọn hạ sách này chứ?
- Em thấy chị đau lòng như thế vẫn chưa đủ hay sao? Em muốn chị vì em mà tức chết có phải không hả?
- Chị đừng ngăn cản em. Kiếp này của em đã chẳng còn gì để mất nữa. – Người nó run bần bật – Bỏ lại tất cả để xuống đây, em không thể đứng im nhìn mọi thứ chỉ trong một ngày mà biến mất. Thời hạn được đầu thai cũng qua rồi. Chị bảo em làm sao mà sống một mình ở đây đến lúc chết đây? LÀM SAO ĐÂY????
- Em còn có chị kia mà. Có chị và anh Tuyên sẽ lo cho em.
- Anh Young Min mới chính là ước mơ lớn nhất đời em. Nếu không có anh ấy…em thà chọn cái chết.
- Chị sẽ không để em làm việc ngu ngốc như vậy. – Tròng mắt đỏ hoe của tôi dán chặt vào người con bé như cảnh cáo – Tuyệt đối không được phép.
- Chị có ngăn cấm cũng không làm được cả đời. Có canh giữ cũng không giữ em mãi được đâu. Chỉ cần có cơ hội, em nhất định sẽ tìm cách tự sát.
“Bốp”
Tôi cuối cùng nhịn không nỗi cũng phải vung tay tát vào mặt nó.
- Chị…????? – Con bé ấm ức ôm mặt nhìn lên rồi gào khóc – Chị không thương em. Không thương em chút nào hết.
- Vì thương em nên mới phải thay mẹ dạy em một bài học.
- Nếu thương thì thay mẹ giúp em đi, em cầu xin chị. – Yên Vũ lại xoay người về phía tôi, chắp tay vái lạy – Coi như em lạy chị, cầu khẩn chị. Chị giúp em lần này nữa thôi…
Hành động này của nó thật sự đã làm cho nội tâm tôi đau triệt. Nếu trái tim thật sự có thể vỡ vụn thì cũng đã vì đứa em gái này mà nát thành trăm mảnh. Tại sao ông trời lại nhẫn tâm đẩy chị em tôi vào hoàn cảnh oái oăm này? Tại sao mối liên hệ giữa tôi và Young Min cứ dây dưa mãi mà không dứt? Đây có phải nghiệp chướng tôi phải nhận vì lừa dối anh hay không?
- Thần Tuyên, hãy tha thứ cho em!