THÁC NHẬP HÀO MÔN - LÃO CÔNG ĐỪNG CHẠM VÀO TA



- Tôi tin là cô sẽ phải gả cho tôi, nếu không thì ba mẹ cô muốn tìm cô cũng sẽ không tìm được, muốn về cũng không có chỗ quay về đấy. Đây chính là căn nhà mà ba mẹ cô cực khổ, vất vả mười mấy năm trời mới có được lắm mới có được, cô thật sự nhẫn tâm đem nó giao cho tôi sao, nếu như cho tôi, như vậy thì tôi chỉ biết phả hủy nó thôi, tất cả ở nơi này tôi đều hủy diệt hết, dù cho là một tấm hình.



Nói xong, hắn cầm bức ảnh một gia đình đang cười vui vẻ xé nát trước mặt Tuyết Nhi.



- Không, không được ... anh không được làm như vậy, cầu xin anh đừng như vậy.



Tuyết Nhi muốn giật lấy tấm hình kia nhưng mà người hắn quá cao lớn, cô không có cách nào với tới cả.



- Cho cô ba ngày, ba ngày sau tôi sẽ trở lại, nếu như khi đó không có câu trả lời vừa ý thì tôi nhất định sẽ mở một quán rượu ở tại đây, nơi này sẽ là nơi tối tăm dơ bẩn nhất để đón chào ba mẹ cô. Tôi đợi điện thoại của cô.




Nói xong, hắn xoay người rời đi mà không hề nhìn lại một cái.



- Tại sao?



Tuyết Nhi thống khổ hỏi, mặc dù cô biết hắn rất hận cô, nhưng tại sao hắn lại tàn nhẫn như vậy? Không phải ba mẹ cô cũng đã qua đời cả rồi sao?



- Thiếu nợ thì bao giờ cũng phải có một người đứng ra trả nợ.



Nói xong hắn sải bước rời đi, còn lại chỉ là tiếng khóc đau đớn nức nở của Tuyết Nhi, cơn ác mộng từ giờ phút này đã bắt đầu rồi.



- Ba mẹ, hôm nay công ty La Hải có chuyện nên không thể tới đây được, vì vậy chỉ có một mình con đến thăm hai người thôi. Hai người thấy dáng vẻ con bây giờ không? Con rất là hạnh phúc đấy, cho nên hai người không cần lo lắng cho con đâu, con sẽ rất hạnh phúc.



Tuyết Nhi với đôi mắt sưng đỏ đứng ở trước mộ nói, nhưng trong giọng nói ấy lại tràn đầy bất đắc dĩ.



- Ba mẹ, từ bé con đã được hai người chăm sóc, bảo vệ, mặc kệ xảy ra chuyện gì thì hai người đều sẽ giúp con giải quyết. Từ bé con đã rất hạnh phúc vì có hai người yêu thương, lần này con sẽ bảo bệ nhà của chúng ta, con sẽ không để cho hắn được như ý. Mọi thứ đều có cách giải quyết cả, con sẽ nghĩ tới cách tốt nhất. Ba mẹ, con ... con sẽ không để hắn biến nhà của chúng ta thành quầy bar, sẽ không để cho hai người không tìm được con.



Tuyết Nhi lớn tiếng nói, không biết là tự nhủ hay là làm cho ba mẹ cô cảm thấy an tâm.



****




- Ba, con đã quay về rồi, những người hại ba một người con cũng không để cho họ sống, con sẽ làm cho ba thấy được kết cục của bọn họ.



Lục Thừa Phong đứng ở trước mộ, đôi mắt bị mù quáng che lấp, lúc này mọi thứ cũng chỉ là thù hận.



****



- Tuyết Nhi, có chuyện gì mà cậu tìm tớ gấp dữ vậy?



Vũ Tâm khó hiểu hỏi.



- Vũ Tâm! Người ấy ... người ... bạn trai của cậu có rất nhiều tiền phải không?



Tuyết Nhi dè dặt nói, nếu là bạn trai Vũ Tâm thì có thể để cho Vũ Tâm giúp một tay, may ra mọi chuyện có thể chuyển biến tốt đẹp.



- Bạn trai? Cậu nói gì vậy? Tớ không có bạn trai.



Vũ Tâm khó hiểu, nói.



- Không có bạn trai? Làm sao có thể chứ? Cậu quên rồi sao, chính là người mà hôm qua xuất hiện ở lễ đính hôn của tớ đấy, người con trai kia đấy!



Tuyết Nhi có chút lo lắng nói, cô làm sao mà không có bạn trai chứ? Lẽ nào chia tay rồi sao? Nếu như vậy thì tìm Vũ Tâm như không rồi.




- À .. Cậu nói là Lục Thừa Phong hả, ha ha, đấy là tớ gạt người đấy, anh ấy không phải bạn trai của tớ đâu, bởi vì tên tiện nam kia nên tớ nhất định muốn trêu chọc hắn, vì vậy mới tới mới nhờ Lục Thừa Phong giúp tớ. Anh ấy không phải bạn trai tớ đâu, xin lỗi cậu nha Tuyết Nhi, tớ không phải cố ý đâu, lúc đầu muốn nói với cậu nhưng không kịp.



Vũ Tâm có chút ân hận nói.



- À!



Tuyết Nhi rất thất vọng nói, không phải là bạn trai Vũ Tâm vậy thì không còn có cách nào nữa hết, ba ngày, ba ngày cô có cách gì đây chứ? Không có cách nào cả.



- Tuyết Nhi cậu đừng giận tớ! Tớ không phải cố ý, ha ha, nhưng mà nói thật, nếu như không phải cậu đã có La Hải thì tớ còn định đem anh họ tớ giới thiệu cho cậu đấy, anh ấy thực là đẹp trai nha!



Vũ Tâm vừa cười vừa nói.



- Ai là anh họ cậu?



Tuyết Nhi không hiểu hỏi lại.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi