THÁC NHẬP HÀO MÔN - LÃO CÔNG ĐỪNG CHẠM VÀO TA



Tuyết Nhi xin thề, nếu như bây giờ pháp luật cho phép giết người thì cô sẽ giết tên đàn ông đó, nhưng cô lại không thể, không thể nào làm như vậy.



Nhà cô? La Hải? Ba mẹ cô? Hôn nhân, tình yêu? Rốt cuộc cô phải lựa chọn thế nào đây? Đã từng phản bội La Hải một lần, không hy vọng còn có lần tiếp theo, nhưng mà nhà của cha mẹ cô đối với cô rất có ý nghĩa, cô biết làm sao cho trọn vẹn đôi đường đây?



Nhìn dáng vẻ đang nhắm nghiền mắt của người đàn ông kia, cô hoảng sợ đến cực điểm, cô cảm thấy giống như mình đang nằm mơ, đang ở thời khắc hạnh phúc nhất sau khi đính hôn lại xảy ra chuyện như vậy, là ông trời trừng phạt cô hay sao? Câu nói kia không hề sai, chỉ cần phạm nhân thì đã mắc sai lầm, một khi phạm sai lầm thì sẽ phải chịu trừng phạt, trên thế giới này, người làm tổn thương người khác cuối cùng sẽ có người tới làm tổn thương mình, lỗi của ba mẹ, bây giờ cô phải trả, nhưng mà lúc này thực sự cô lại không biết phải lựa chọn thế nào.



- Năm phút rồi, thế nào?




Lục Thừa Phong mở to đôi mắt mê người kia ra, nói.



- Có cần phải tàn nhẫn như vậy hay không? Tôi gã cho anh, anh sẽ đối xử với tôi thế nào đây?



Tuyết Nhi giống như tuyệt vọng mà nói ra, tuy là đã biết Lục Thừa Phong rõ ràng là báo thù, nhưng mà thật không nghĩ ra được cách hắn báo thù lại khác thường như vậy.



Hôn nhân không phải trò đùa mà hắn lại muốn kết hôn với con gái của kẻ thù làm vợ, trong lòng hắn rốt cuộc muốn thế nào đây?



- Tàn nhẫn? Tôi còn chưa hành động đâu. Về phần câu hỏi sau thì tôi không thể trả lời, nếu như cô tò mò thì tôi liền cho cô nếm thử một chút, tôi sẽ làm cho cô cả đời không thể quên được. Trở lại vấn đề chính đi, cô quyết định thế nào?



Lục Thừa Phong cầm hợp đồng, nói.



Nhìn dáng vẻ do dự của Tuyết Nhi, Lục Thừa Phong cầm bút lên, lúc cầm lấy hợp đồng đang muốn ký tên thì đôi tay xinh đệp kia lại ngăn cản.



Lục Thừa Phong không nói gì, chỉ nhíu mày hỏi cô dự định như thế nào?




- Để cho tôi suy nghĩ một chút, để cho tôi suy nghĩ một chút, cầu xin anh đó, tôi ... tôi không biết phải làm sao nữa!



Tuyết Nhi khóc lóc cầu xin, cô thực sự không biết nên làm cái gì bây giờ.



- Giả sử cô là người con hiếu thảo thì tôi thấy những chuyện này cũng chẳng có gì, còn nếu như vì tình yêu mà có thể để cho nhà mình biến thành quán bar, trở thành một nơi ăn chơi dơ bẩn nhất thành phố này thì ...



Lục Thừa Phong châm chọc nói.



- Không, không phải như vậy, anh không hiểu tình cảnh của tôi, tôi không phải là không muốn căn nhà này, chỉ là ... là ... tôi không thể có lỗi với La Hải, tôi không thể đối với anh ấy như vậy được, không thể được.



Tuyết Nhi lắc đầu phủ nhận, cô không phải là đứa con không hiếu thảo, nhưng lúc này cô hiểu được trên thế giới này khó khăn nhất chính là việc lựa chọn, nếu như có thể, cô vĩnh viễn không muốn lựa chọn.



- La Hải, năm nay 26 tuổi, 21 tuổi bắt đầu thành lập công ty của mình, hôm nay là ngày kỷ niệm 5 năm thành lập, công ty của bọn họ chủ yếu là ...



Lục Thừa Phong vẫn chưa nói hết câu thì Tuyết Nhi đã giống như phát điên, hét to:




- Anh điều tra cả La Hải? Anh muốn làm gì với La Hải?



Lục Thừa Phong không nói gì, chỉ nhìn Tuyết Nhi một cái mà đã làm cho Tuyết Nhi hiểu rõ, chỉ cần hắn muốn biết thì không có thứ gì giấu được hắn.



- Đừng, đừng làm tổn thương La Hải, anh đừng tàn nhẫn như vậy có được hay không?



Tuyết Nhi lại lần nữa cảm thấy thật kinh khủng. Người đàn ông này là ác ma, là hắn cố ý, hắn thật quá kinh khủng, hết thảy mọi chuyện đều là chủ ý của hắn, bất luận thế nào cô cũng không tránh được, hết thảy đều đã được định trước.



- Mọi thứ đều phải xem cô thế nào, chỉ cần cô lựa chọn, bọn họ cũng sẽ không bị tổn thương.



Lục Thừa Phong chậm rãi nói, đúng vậy, nếu như hắn đã quay trở lại thì mọi thứ đều đã chuẩn bị cả rồi, kế hoạch này nhất định sẽ tiến hành, bất luận kẻ nào cũng không thể ngăn cản hắn.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi