THÁC NHẬP HÀO MÔN - LÃO CÔNG ĐỪNG CHẠM VÀO TA



Tuyết Nhi điền xong tờ chi phiếu, đưa cho La Hải.



La Hải nhận lấy tờ chi phiếu, xé nát ngay trước mặt Tuyết Nhi, sau đó mắt phát hỏa, gầm nhẹ nói:



- Tuyết Nhi, đừng đùa giỡn với anh, nói cho anh biết, có phải em có nỗi khổ gì hay không? Chỉ cần em gật đầu, anh liền tin tưởng em, chỉ cần em gật đầu, anh liền đồng ý tin tưởng em, anh chỉ muốn một câu trả lời thật lòng từ em mà thôi.



Lòng La Hải tan nát. Sỉ nhục, phải sỉ nhục hắn như vậy sao?




Chi phiếu?



Tiền?



Từ trước tới nay Tuyết Nhi không phải là người như vậy, nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy mọi thứ đều đã thay đổi, Tuyết Nhi thật sự đã thay đổi, chẳng lẽ vì tiền sao? Tiền có thể thay đổi tất cả mọi thứ sao? Nhưng làm cho hắn đau lòng nhất chính là Tuyết Nhi lại nói đến bản lĩnh trên giường? Chẳng lẽ Tuyết Nhi đã là người phụ nữ của người khác sao? Hắn cho là mình nghe lầm, nhưng mà những lời này lại cứ văng vẳng bên tai, tất cả mọi thứ đều là sự thật, Tuyết Nhi thật sự đã thay đổi.



- Ha ha ha, anh thật là kỳ lạ, anh quen biết tôi nhiều năm như vậy mà lại không biết sao? Anh biết tôi không nói dối mà! Nếu như tôi nói chuyện này đều là thật thì thế nào? Có phải anh muốn chúng tôi biểu diễn một chút cho anh xem thì anh mới tin sao, vậy thì anh nhìn cho rõ đi!



Nói xong, cô nhắm ngay đôi môi đỏ mọng của Lục Thừa Phong mà hung hăng cắn xé, nỗi hận của cô, uất ức của cô, bất lực của cô, nỗi áy náy của cô với La Hải, chỉ có thể trút hết vào lúc này.



Lục Thừa Phong có chút buồn cười, người con gái này quả thật rất thú vị, nếu như không phải là kẻ thù thì người con gái như thế này hắn vẫn rất có hứng thú, nhưng mà nếu cô ta đã muốn chơi đùa vậy thì cùng chơi đùa với cô ta vậy.




Bàn tay Lục Thừa Phong không chút khách khí mà đưa vào trong quần áo Tuyết Nhi, hành động này làm cho La Hải đứng ở hướng bên kia nhìn thấy rất rõ ràng.



La Hải nắm chặt tay thành quả đấm, anh ta nắm lấy bờ vai Tuyết Nhi, trực tiếp quay người cô lại, đưa tay ra rất muốn tát Tuyết Nhi một cái nhưng mà nhớ lại những ngày trước kia, mọi thứ cứ xuất hiện rõ ràng trước mắt làm cho nước mắt anh ta không tự chủ được chảy ra.



Hắn buông tay ra, kéo sợi dây chuyền trên cổ, dùng sức giật mạnh một cái, trong nháy mắt sợi dây chuyền đứt ra.



La Hải cầm chặt sợi dây chuyền trong tay:



- Đây là món quà đầu tiên cô tặng tôi, tôi mang cho tới bây giờ, tôi đã cho rằng sẽ mang nó suốt cả đời nhưng bây giờ mới nhận ra tôi đã sai rồi. Tôi vẫn một mực bảo vệ cô, tôi luôn coi cô là một cô gái thuần khiết, nhưng thật ra thì Tuyết Nhi cô đã sớm quấn lấy người đàn ông khác, kỹ năng diễn xuất của cô quả thật là quá tốt rồi, giấu diếm tôi được lâu như vậy, tôi cũng quá ngu rồi, vậy mà không phát hiện ra người con gái tôi muốn sống chung cả đời lại là người như vậy, là lỗi của tôi, các người cũng không cần đóng kịch nữa, tôi tin cô, tôi trả lại cho cô.



Tuyết Nhi nhận lấy sợi dây chuyền, châm chọc nói:



- Thứ đồ giả mấy trăm đồng tiền mà anh cũng cho là thật!




Nói xong liền ném ngay vào sọt rác.



La Hải nhìn hành động của Tuyết Nhi, nắm chặt quả đấm, gầm nhẹ một tiếng rồi lao ra ngoài.



Nước mắt Tuyết Nhi cũng không khống chế được nữa, đôi môi không ngừng run rẩy, đột nhiên tựa như nhớ tới cái gì đó, cô chạy lại sọt rác, bắt đầu tìm kiếm sợi dây chuyền kia, lúc nắm được dây chuyền trong tay, cô bắt đầu gào khóc.



- Thế nào? Khó chịu sao? Đau đớn sao? Tôi muốn chính là cảm giác như vậy? Nhiêu Tuyết Nhi cô khóc đi chứ, cô khóc càng lớn tôi càng hài lòng, bởi vì hình dạng như thế này mới chứng tỏ được sự trả thù của tôi thành công như thế nào. Thứ hai tôi chờ cô ở công ty, hợp đồng nhà cô còn chưa có ký đấy! Nên nhớ, quá thời gian thì sẽ không còn hiệu lực đâu!



Nói xong hắn mặc quần áo tử tế vào, sãi bước rời đi.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi