THÁC NHẬP HÀO MÔN - LÃO CÔNG ĐỪNG CHẠM VÀO TA



- Tổng tài, cô ấy vẫn còn đang đợi.



Trợ lý báo cáo.



- Để cho cô ta tiếp tục đợi.



Nói xong thì hắn ta lại tiếp tục làm việc.



Tuyết Nhi lại nhìn đồng hồ, đã lâu như vậy mà tại sao hắn vẫn chưa xuất hiện, hắn nhất định phải đối với mình như vậy sao? Mình đã làm theo ý của hắn, hết thảy đều theo ý của hắn, hắn còn muốn như thế nào nữa đây?



- Cô ấy vẫn còn ở đó sao?



Lục Thừa Phong nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã tối đen.




- Đúng vậy, cô ấy vẫn còn ở đó, một phút cũng không rời, bữa trưa cũng không có ăn.



Trợ lý nói.



- Được, chúng ta đi xuống thôi.



Nói xong liền cầm áo khoác đi ra ngoài.



- Rốt cuộc thì anh cũng xuống, tôi chờ anh từ sáng đến giờ.



Lúc này Tuyết Nhi vừa đói vừa khát, nếu như hắn còn không xuống thì cô sẽ không kiên trì được nữa.



- Cô đến có việc gì?



Lục Thừa Phong thắc mắc hỏi.



- Tôi ... đương nhiên là tôi có chuyện, anh kêu tôi thứ hai đến ký hợp đồng mà, anh quên rồi sao?



Tuyết Nhi bực tức hỏi, người đàn ông này vậy mà hỏi ngược lại mình.



- Phải không? Thật ngại quá, tôi quên mất, như vậy đi, ngày mai nha, ngày mai cô tới tìm tôi đi!



Nói xong cũng sãi bước đi khỏi.



- Vậy thì cho tôi cuộc hẹn trước đi chứ, không có hẹn trước thì làm sao tôi gặp được anh chứ?



Tuyết Nhi ngăn lại, nói.




- Không cần hẹn trước, tôi nhớ là được rồi!



Nói xong, hắn vòng qua người Tuyết Nhi rời đi.



- Căn bản là anh muốn đùa giỡn tôi đúng không? Anh thấy tôi cả ngày hôm nay ở chỗ này chờ anh, anh đắc ý lắm đúng không? Sợ anh bất ngờ xuất hiện, ngay cả đi WC tôi cũng không dám đi, sắp chết đói cũng không dám đi ăn, thật vất vả lắm mới gặp được anh thì anh lại kêu tôi ngày mai trở lại, một cái hẹn trước mà anh cũng không chịu cho tôi, rốt cuộc thì anh muốn đùa giỡn tôi tới khi nào đây?



Tuyết Nhi lớn tiếng nói, cô không nghĩ rằng lại lớn tiếng như vậy, không ngờ rằng hơi sức cô lại được như thế, nhưng nhìn thấy người đàn ông trước mặt này thì thực sự là cô nổi điên lên được, người đàn ông này quá ghê tởm.



Lục Thừa Phong không nói gì, sau đó kéo Tuyết Nhi vào thang máy, Tuyết Nhi không hiểu rốt cuộc người đàn ông này muốn làm gì nhưng mà nếu đã đi vào trong thang máy và hướng về phía văn phòng, như vậy thì chính là đi ký hợp đồng rồi.



Bất ngờ, thang máy tối đen.



- Rốt cuộc thì anh đang làm cái gì vậy? Có phải anh lại đùa giỡn tôi hay không? Rốt cuộc thì anh muốn đối phó tôi tới khi nào đây? Anh muốn cãi nhau đúng không?



Tuyết Nhi vịn vào tường, nói.



- Tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra nữa!



Lục Thừa Phong nhỏ giọng nói. Chẳng lẽ thang máy xảy ra vấn đề?



- Không phải chứ? Không phải là anh làm? Vậy ... vậy chính là ngoài ý muốn sao? Được, như vậy cũng tốt, như vậy thì tốt hơn!



Nói xong, Tuyết Nhi ngã nhào trong thang máy, cô đã không còn chút sức lực nào, thực sự là quá đuối sức rồi.



Lục Thừa Phong nhìn điện thoại di động, lúc này tín hiệu đã bao phủ, hắn nhấn vào nút khẩn cấp nhưng mà trước sau đều không có phản ứng.



- Này cô, cô làm sao vậy?




Lục Thừa Phong dùng chân đá Tuyết Nhi một cái, nói.



- Để cho tôi ngủ đi, cứ như vậy mà ngủ một giấc thật ngon!



Nói xong cô liền yên lặng ngủ. Mấy ngày nay đã quá khó để chấp nhận mọi việc rồi, không có lấy một ngày vui vẻ, không có lấy một ngày ngủ yên, rốt cuộc thì hôm nay cũng có thể ngủ.



Bởi vì thang máy quá tối nên không thấy rõ mặt Tuyết Nhi, nhưng mà nghe tiếng hít thở đều đều thì rõ ràng là cô đã ngủ thiếp đi dưới tình huống như vậy, cô thật sự là không sợ chết mà.



- Tổng tài, rất xin lỗi, chúng tôi biết thang máy xảy ra vấn đề liền lập tức chạy đến.



Hai mươi phút sau, trợ lý nói xin lỗi.



- Chúng ta đi thôi.



Lục Thừa Phong đi ra khỏi thang máy, nói.



- Nhưng mà còn cô ấy!



Trợ lý nhìn Tuyết Nhi nằm trong thang máy, hỏi.



- Thích ngủ như vậy thì ngủ cho đã đi.



Nói xong liền sãi bước rời khỏi.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi