THÁC NHẬP HÀO MÔN - LÃO CÔNG ĐỪNG CHẠM VÀO TA



Tuyết Nhi không có sức giãy giụa, chỉ có thể để cho La Hải hôn mình nên không thể thấy được người con trai ở phía sau lưng.



La Hải bất ngờ buông Tuyết Nhi ra, nhìn người con trai trước mặt, hắn xông lên, hung hăng đấm một cái, gầm nhẹ:



- Là cậu, là cậu phá hoại chuyện giữa tôi và Tuyết Nhi, nếu như không phải bởi vì cậu thì Tuyết Nhi sẽ không rời khỏi tôi.



Nói xong hắn lại đánh một đấm nữa vào mặt Lục Thừa Phong, Tuyết Nhi sửng sốt trợn to mắt đứng nhìn, xong rồi, thật sự xong đời rồi.




Lục Thừa Phong một câu cũng không nói, chẳng qua chỉ đứng im, vung tay lên, những người đàn ông ở sau lưng hắn rất không khách khí xông lên.



Một đấm đánh thẳng vào mặt đối phương, La Hải lập tức bị đánh té ngã xuống đất.



- Không được, không được.



Tuyết Nhi muốn lao về phía La Hải thì lại bị Lục Thừa Phong ôm vào lòng, hắn cắn răng nghiến lợi nói:



- Đã nhắc cô là đừng gây họa rồi, là do cô muốn chết mà!



- Đừng mà, đừng mà, cầu xin anh đấy, bọn họ sẽ đánh chết La Hải mất, Lục Thừa Phong, tôi sai rồi, tôi thực sự sai rồi, sau này tôi sẽ không bao giờ như vậy nữa, không bao giờ gặp lại anh ấy nữa, cầu xin anh buông tha cho anh ấy, tôi cầu xin anh, Lục Thừa Phong, tôi cầu xin anh.



Tuyết Nhi liền muốn quỳ trên đất, nếu như không phải Lục Thừa Phong dùng sức kéo cô lại thì lúc này cô đã quỳ dưới đất rồi.



Lục Thừa Phong không nói gì, chỉ im lặng nhìn La Hải bị đánh, nhìn dáng vẻ La Hải không có sức chống trả, hắn nhếch miệng lên, quay về phía Tuyết Nhi, nói:




- Cô hôn tôi, tôi muốn trong miệng cô tất cả đều là hương vị của tôi!



Tuyết Nhi sửng sốt, nhìn La Hải một chút, cô nhắm mắt lại, nhắm ngay đôi môi Lục Thừa Phong, ngây ngô hôn vào chúng, không biết bởi vì muốn chiếm đôi môi đỏ mọng của Tuyết Nhi làm của riêng hay vì đôi môi ấy quá tuyệt vời mà Lục Thừa Phong từ bị động đổi thành chủ động, đầu lưỡi chui vào trong miệng Tuyết Nhi, mút lấy tất cả ngọt ngào của cô, không biết vì muốn kích động La Hải hay là trừng phạt Tuyết Nhi không nghe lời mà hắn cố ý tạo ra tiếng tấm tắc kịch liệt.



La Hải nằm trên đất, nhìn cảnh hai người hôn nhau, hắn từ từ đứng lên, từng bước rời khỏi. Hắn sai rồi, dù cho là yêu đến tận xương tủy, dù cho là yêu đến tận máu huyết trong người thì hắn cũng phải quên đi, Tuyết Nhi đã không thuộc về hắn.



Nhìn bóng dáng La Hải lảo đảo nghiêng ngả, nước mắt Tuyết Nhi đau đớn chảy ra cũng bị Lục Thừa Phong nuốt hết vào trong miệng. Lục Thừa Phong vẫn không buông Tuyết Nhi ra, tiếp tục cắn xé Tuyết Nhi, người con trai kia có gì tốt chứ? Vậy mà cô lại có thể khóc như thế này, đã nhắc nhở người con gái này rồi, hết thảy đều là do cô ta tự chuốc lấy.



- Tôi phải vào nhà, anh buông tôi ra.



Lúc Lục Thừa Phong buông Tuyết Nhi ra, Tuyết Nhi quay mặt đi chỗ khác, cô không muốn nhìn người con trai này một cái nào nữa hết.



- Đừng dùng thái độ như vậy nói chuyện với tôi, cô không có tư cách, nhất là vì một người con trai khác mà cáu kỉnh với tôi.



Lục Thừa Phong nhắc nhở.




- Được rồi, tôi nhớ tồi, đã khuya lắm rồi, tôi mệt lắm, tôi muốn nghỉ ngơi, anh có thể để cho tôi vào nhà không?



Tuyết Nhi nuốt nước mắt vào trong, điều chỉnh tâm tình của mình mà nói.



- Ngày mai tôi sẽ tới đón cô.



Nói xong liền cùng với những người kia rời khỏi.



Sau khi Tuyết Nhi xác định bọn người kia đã rời khỏi thì cô mới bắt đầu đi tìm La Hải, lúc đó anh ấy đã bị người ta đánh không nhẹ, chắc chắn rất là đau. Không, không thể như vậy được, La Hải, anh đừng có chuyện gì hết, cầu xin anh đừng xảy ra bất cứ chuyện gì.



Đi tìm một vòng cũng không thấy bóng dáng La Hải, Tuyết Nhi chỉ có thể quay về, về đến nhà, cô cất bản hợp đồng thật kỹ, sửa soạn xong đồ đạc, cầm lấy một tấm hình quý báu nhất của bản thân, đặt vào trong rương, sau đó nhẹ giọng nói:



- Con đã không xứng đáng ở lại nơi này nữa rồi!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi