THÁC NHẬP HÀO MÔN - LÃO CÔNG ĐỪNG CHẠM VÀO TA



Tuyết Nhi sửng sốt, phù dâu vui mừng, sau đó lộ ra nụ cười mê người, những người dưới khán đài cũng ngây ngẩn. Rốt cuộc thì chuyện gì đang xảy ra đây?



- Thứ con gái không biết xấu hổ như cô thì có tư cách gì để tôi phải cưới cô chứ? Nếu như không phải trước đây cô leo lên giường của tôi, uy hiếp tôi thì tôi cũng sẽ không đồng ý cô. Cô không xứng đáng làm vợ của tôi.



Lục Thừa Phong cầm micro lớn tiếng nói, sau khi nói xong thì ôm lấy phù dâu.



Tuyết Nhi cầm chiếc nhẫn run rẩy. Trao nhẫn, bây giờ phải làm thế nào đây? Phụ dâu liền đưa tay ra giật lấy chiếc nhẫn trên tay Tuyết Nhi, rất không khách khí đeo vào tay Lục Thừa Phong, sau đó quơ quơ tay của mình, châm chọc nhìn Tuyết Nhi. "Muốn đấu với tôi sao? Thật sự là quá kém."




Tuyết Nhi cười khẩy nhìn hai người, hóa ra đây chính là hôn lễ của cô, một hôn lễ hỗn loạn, áo cưới thì bẩn, nhẫn cưới thì dành cho phụ dâu, chồng thì là chồng của người khác, lúc này thì cô cũng đã hiểu.



Tiếp theo, người chủ trì hôn lễ nói thêm gì nữa thì cô cũng không nghe, chẳng qua chỉ quanh quẩn bên tai lời mắng chưởi của La mẫu, lời chế nhạo của mọi người, còn có sự châm chọc của phụ dâu, trời ơi, cô muốn phát điên lên, nếu cứ tiếp tục như vậy thì cô sẽ chết mất.



- Tiểu thư, Lục tổng đã về rồi, nói là sẽ chờ cô ở nhà.



Trương Siêu nói.



- Về nhà? Được, chúng ta đi thôi.



Tuyết Nhi mệt mỏi bước đi, có thể bởi vì vết cắt do những mảnh vỡ của chai rượu mà chân cô rất đau, nhưng cô không nói gì mà từng bước đi về hướng chiếc xe.



Trương Siêu rất muốn an ủi cô gái ngồi phía sau xe nhưng nhớ tới thái độ của tổng tài thì hắn không dám nói lời nào, chỉ im lặng lái xe.



- Tiểu thư, tôi đã đưa cô về nhà rồi, tôi đi trước.




Nói xong Trương Siêu liền lái xe rời đi.



Tuyết Nhi đứng trước cửa một căn biệt thự lớn, nhấn chuông, lập tức có người ra mở cửa. Lúc cô đi vào thì có một người phụ nữ cầm một thùng nước hất thẳng vào người Tuyết Nhi. Làn nước lạnh như băng bất ngờ chạm vào da thịt làm cô lùi về phía sau mấy bước, thật sự rất lạnh.



- Theo lời thiếu gia dặn dò thì lúc thiếu phu nhân về nhà phải tắm rửa thật sạch sẽ, không được để cô mang bất cứ thứ dơ bẩn nào vào nhà.



Người phụ nữ lớn tiếng nói.



Nói xong câu đó, bà ta lại không chút khách khí tiếp tục tạt xô nước còn lại vào người Tuyết Nhi. Cả xô nước lạnh dội vào người làm cả người Tuyết Nhi run rẩy, toàn thân lạnh run.



- Thiếu phu nhân, đã tắm sạch rồi, đây là quần áo của cô, nhanh đi thay đồ đi, đừng làm bẩn căn phòng này.



Bà ta cầm lấy bộ quần áo đưa cho Tuyết Nhi, Tuyết Nhi run rẩy cầm lấy, đi vào nhà tắm mặc quần áo tử tế vào rồi đi ra, nhìn người phụ nữ với dáng vẻ hung thần ác sát, có vẻ cuộc sống sau này của cô sẽ hết sức đau khổ.



- Hôm nay là đêm tân hôn của thiếu phu nhân, xin mời thiếu phu nhân đi theo tôi.




Nói xong bà ta dẫn đường đi trước.



- Xin hỏi, tôi ...



Tuyết Nhi còn chưa nói hết câu thì liền bị người phụ nữ kia ngăn lại:



- Thiếu phu nhân nên biết thân phận của mình, cô tới đây là để chuộc tội nên không có tư cách nói chuyện, gọi cô một tiếng thiếu phu nhân là đã khách khí lắm rồi. Lục gia có quy tắc của Lục gia, không có mời cô nói chuyện thì xin cô câm miệng cho.



Nói xong thì cũng không nói gì nữa.



Tuyết Nhi sửng sốt, cười gượng. Đúng vậy, cô không có bất cứ tư cách gì, xem ra tất cả mọi người trong Lục gia đều biết rõ tình cảnh mọi chuyện rồi. Thiếu phu nhân? Ha ha ha! Nếu đã biết cô không có tư cách thì hà tất gì gọi cô như vậy chứ? Đây không phải là châm chọc cô sao?


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi