THÁC NHẬP HÀO MÔN - LÃO CÔNG ĐỪNG CHẠM VÀO TA



- Làm gì thì cô cũng không được quên ngày mai Tuyết Nhi phải đính hôn đấy!



La Hải vội vàng nói.



- Anh yên tâm, chín giờ ngày mai đúng không? Tôi rất là biết chuyện mà, đến lúc đó nhất định sẽ có một Tuyết Nhi xinh đẹp, được chưa nào? Còn bây giờ thì cho tôi mượn cậu ấy đi ăn cùng bạn bè một chút đi, dù sao thì bà mối của hai người cũng là tôi cơ mà! Hơn nữa anh xem, một đám bạn bè cũng đang chờ Tuyết Nhi đấy, sẽ không phải không nể mặt một chút đấy chứ?



Vũ Tâm chỉ vào đám người ở phía sau, nói.




Tuyết Nhi nhìn về phía bên kia, đó không phải là bạn cùng học đại học sao? Nhìn nụ cười của tụi bạn, Tuyết Nhi nói với La Hải:



- Hải, em không sao đâu! Những người kai đều là bạn học chung thời đại học, mời bạn bè ăn cơm cũng cần phải làm mà, anh đi về trước đi, không phải anh nói âu phục của anh không vừa người sao? Anh lập tức đi sửa một chút đi chứ, em cũng không hy vọng ngày mai sẽ thấy vị hôn phu của em rất khó coi đâu.



Nghe lời nói của Tuyết Nhi, La Hải cười một tiếng, dặn dò một câu rồi sau đó hôn nhẹ lên trán Tuyết Nhi, rồi nhanh chóng rời đi.



****



​ - Thật ngại quá, vì lễ đính hôn rất vội nên tớ cũng không có thông báo cho mọi người được, đây là lỗi của tớ, ở tại đây tớ tự phạt mình một ly.



Nói xong, Tuyết Nhi liền uống một ly bia, giao tiếp như thế này vẫn là nên biết, nhưng thực sự là cô không biết uống rượu, cho nên cố hết sức uống ít thật ít.




- Tuyết Nhi, cậu thực sự không phải là bạn bè mà. Nếu như không phải Vũ Tâm nói thì chúng tớ cũng không biết cậu kết hôn đâu. Cái này thì cậu phải uống rồi, tớ mời cậu, chúc cậu và La Hải vui vẻ hạnh phúc, Tuyết Nhi cậu phải hạnh phúc.



Lúc nói ra câu nói sau cùng thì con mắt của nữ bạn học kia cũng đã có chút ửng đỏ.



Tuyết Nhi nhìn ánh mắt của người bạn học kia, cô cũng có chút cảm động. Đã trải qua quá nhiều chuyện, đột nhiên có được hạnh phúc thì loại cảm giác này thật là khó tin. Cô không nói gì mà liền uống cạn ly bia, thực ra thì cô biết tối hôm nay nhất định sẽ bị chuốc say, nhưng mà tính toán một chút, nếu là hạnh phúc vậy thì cứ việc uống đi.



- Tuyết Nhi, tớ … tớ thấy bộ dáng này của cậu thì thực sự là cậu rất hạnh phúc đấy biết không? Từ lúc cậu và La Hải quen biết nhau, tớ cũng biết hắn sẽ đối xử với cậu thật tốt, biết cậu, biết rõ chuyện của cậu, tớ biết cậu nhất định sẽ hạnh phúc bởi vì cậu là người con gái tốt. Tuyết Nhi, ngày mai làm lễ đính hôn rồi, ha ha, tớ muốn cậu cảm thấy thật vui vẻ, sau này cậu sẽ không phải cô đơn nữa, không phải là một người cô độc nữa. Tuyết Nhi, cậu sẽ hạnh phúc!



Sau khi nói xong, Vũ Tâm kích động khóc òa lên. Tuyết Nhi quá khổ rồi, người khác không rõ lắm nhưng cô thì biết rất rõ. Bây giờ cô ấy sắp đính hôn, cô cảm thấy thật là vui nhưng nước mắt lại không ngưng lại được, hơn nữa đầu cô cũng choáng váng, đã có chút không khống chế được bản thân, đoán chừng đã uống say rồi.



- Vũ Tâm, cậu là bạn tốt nhất của tớ, tớ gặp chuyện gì thì cậu cũng luôn ở bên cạnh tớ. Tớ thực sự rất cảm ơn cậu, cái này … ly này là tớ mời cậu, tớ uống.



Nói xong, một ly bia thật to nữa được uống cạn.




Lúc bữa cơm được ăn xong thì mọi người đều đã say thất bát.



- Vũ Tâm, cậu … cậu uống say rồi, ha ha? Cậu cũng biết uống say sao?



Tuyết Nhi cười ha hả nói.



- Đồ ngốc này, tớ … tớ mới không có say đấy. Cậu … cậu mới uống say, ha ha, chúng ta đều say, đi … đi đến bar đi, đi bar nào.



Nói xong, Vũ Tâm gọi một chiếc taxi, lấy danh thiếp trong túi ra, tài xế dựa vào địa chỉ mà lái xe đi, nhưng mà nhìn hai cô gái ở sau xe làm ông không nhịn được lắc đầu. Con gái bây giờ làm sao đấy, mỗi lần say thì đều là say khướt, lẽ nào ba mẹ cũng không quản hay sao? Con gái bây giờ thật là …!



Lại không nhịn được mà lắc đầu!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi