THÁI CỔ THẦN VƯƠNG

- Tiền bối.

Nhìn thấy cảnh ấy, Tần Vấn Thiên giật thót trong lòng. Hắn kinh hô một tiếng rồi vội đến bên cạnh Công Dương Hoằng, ngồi xổm xuống muốn xem vết thương của Công Dương Hoằng ra sao.

Công Dương Hoằng xua tay với Tần Vấn Thiên, ánh mắt vẫn nhìn đăm đăm về phía bầu trời. Trong đôi đồng từ trống rỗng đong đầy những cảm xúc tiêu cực tuyệt vọng, bi phẫn, hối hận, thống khổ, khiến cho người ta vừa nhìn vào đã có thể cảm nhận được bi thương của hắn.

- Xin tiền bối hãy bảo trọng chính mình.

Tần Vấn Thiên nhìn thấy ánh mắt ấy thì than thầm một tiếng, nghĩ bụng chắc hẳn là Công Dương tiền bối phải có một quá khứ chẳng tầm thường.

- Sinh tử tương y, sinh tử tương y… suốt hai mươi năm nay đều là ta sai, ta chỉ một lòng muốn lĩnh ngộ thần văn trong bốn bức họa quyển này, vì thế ta bắt đầu nghiên cứu thần văn. Thế nhưng đáng buồn một nỗi… là ngay từ đầu ta đã sai rồi.

Trong giọng nói như đang thì thầm của Công Dương Hoằng thấm đượm vẻ bất đắc dĩ và bi ai.

- Nếu biết người ấy không muốn ta lĩnh ngộ họa quyển thần văn mà chỉ cần ta giải ra bốn loại thần thông ẩn chứa trong bốn bức họa quyển ấy, thì ta tin rằng ta chỉ cần tối đa nửa năm là có thể giải ra rồi. Chung quy ta đã nhìn thấy và đều biết về cả bốn loại thần thông, thậm chí ta chỉ cần hai ba tháng cũng có thể giải ra được. Ta hoàn toàn đủ thời gian.. ấy thế mà ta lại phải dùng tới hai mươi năm ròng.

Công Dương Hoằng tự lẩm bẩm mãi, Tần Vấn Thiên biết rằng hắn nói không sai. Nếu Công Dương Hoằng đã biết bốn loại thần thông ẩn chứa trong bốn bức họa quyển, thì với kinh nghiệm, ngộ tính và tay nghề về phương diện này của hắn, chỉ cần nửa năm chắc chắn cũng đủ rồi, bởi vì hắn hiểu rõ chúng, thậm chí hắn còn có cơ hội ấy. Thế nhưng phương hướng của hắn cơ bản là sai lầm.

- Ta tự cho mình là phóng khoáng tự tại, nhưng thực ra ta lại tự ti, yếu đuối, lãnh huyết vô tình, ta xin lỗi ngươi.

Một giọt nước mắt lăn dài từ khóe mắt của Công Dương Hoằng. Hắn nằm ở đó chẳng khác gì một người đã chết.

Bi thương ngấm sâu vào tâm khảm, hắn lúc này đây lạnh thấu tận xương.

Đúng lúc này, Tần Vấn Thiên nhìn thấy mái tóc tán loạn của Công Dương Hoằng từ từ biến thành màu trắng, lòng hắn tự dưng giật thót.

- Tiền bối, hơn hai mươi năm rồi, tất cả đã trôi đi, tội gì mà phải thế?

Tần Vấn Thiên khuyên một câu, rốt cuộc phải là thống khổ tuyệt vọng đến mức nào mới có thể làm cho mái tóc của người ta biến thành màu bạc trắng trong nháy mắt? Chỉ trong phút chốc mái tóc đen của Công Dương Hoằng đã bạc, hắn dường như già đi mất mấy chục tuổi đời.

Công Dương Hoằng nhắm mắt lại, Tần Vấn Thiên ngồi bên cạnh hắn, không biết phải nói cái gì mới đúng.

“Người ấy” mà Công Dương Hoằng nói chắc hẳn là một người con gái, bằng không sao lại để lại bốn chữ “sinh tử tương y” cho hắn đây.

Điều làm cho Tần Vấn Thiên cảm thấy khó hiểu là nếu cô gái kia đã thâm tình như thế, thì vì sao lại không nói thẳng với Công Dương Hoằng, để cho hắn mất mấy chục năm hiểu lầm nuối tiếc thế này?

Công Dương Hoằng nhắm hai mắt lại, dường như không còn sinh khí. Tần Vấn Thiên thở dài một tiếng, không quấy rầy đối phương nữa mà ngồi xuống cách đó không xa. Hắn không đi đâu xa vì sợ Công Dương Hoằng gặp chuyện gì bất trắc.

Ngôi nhà nhỏ trong rừng trúc chìm vào thinh lặng, đêm buông xuống rất nhanh, ánh sao chiếu xuống từ bầu trời cao đậu lại trên người Tần Vấn Thiên. Hắn lại đang tu hành trong lúc ngủ. Cả người hắn đắm chìm trong ánh sao sáng, vừa yên tĩnh vừa dịu dàng, từng chút nguyên lực tinh thần chảy vào thân thể hắn, rồi vận chuyển từng vòng trong khiếu huyệt và luân mạch.

Lúc này Công Dương Hoằng mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao bát ngát, trong mắt là nỗi mất mát đong đầy.

- Hết thảy đều là do ngươi tự làm bậy mà ra.

Ngước mắt nhìn bầu trời xa xa, Công Dương Hoằng thầm nói trong lòng.

- Năm đó, cô ấy có thiên tư xuất chúng, được vô số người theo đuổi. Tuy bề ngoài ngươi tỏ ra thản nhiên phóng khoáng, nhưng trong lòng sao tránh khỏi tự ti? Nếu như ngươi không tự ti, thì vì sao ở bên nhau lâu như thế, ngươi lại không cảm nhận được tâm ý của người ta đối với ngươi chất chứa từng ngày?

- Năm đó, cô ấy đã cự tuyệt mười tám lời cầu hôn, hơn nữa những người mà cô ấy từ chối có ai không phải là yêu nghiệt trong các tông môn lớn đâu, làm gì có ai kém cỏi hơn ngươi chứ? Vì sao cô ấy lại từ chối họ? Vì sao cô ấy lại nói những lời đó với ngươi? Thế mà ngươi lại tự ti, lại vô dụng, ngươi thậm chí còn không dám mở mồm ra thổ lộ tấm lòng mình.

- Năm đó, tất cả mọi người đều ghen tị với ngươi, vì sao họ lại ghen tị? Bởi vì cô ấy chỉ thân cận với mình ngươi! Bởi vì ghen tị nên họ mới đánh ngươi trọng thương, cô ấy mới phải xin cha lấy thuốc cho ngươi, thế nhưng cuối cùng cô ấy lại im lặng trong lần cầu hôn thứ mười chín, chẳng lẽ ngươi thực sự không nhận ra nguyên nhân của việc đó ư?

- Mãi tận lần cuối cùng cô ấy đến gặp ngươi, ngươi vẫn không chịu mở miệng thổ lộ cái gì. Ngươi không nói gì cả, cô ấy để lại bốn bức họa quyển rồi vẫn cho ngươi thời gian một năm. Cho dù trong một năm này ngươi không nghiên cứu họa quyển, thế nhưng chỉ cần ngươi lên tiếng thì cô ấy vẫn sẽ không tiếc trả giá hết thảy để đi cùng ngươi, đơn giản chỉ vì bốn chữ “sinh tử gắn bó” mà thôi.

- Thế nhưng ngươi vẫn không làm gì cả. Ngươi tận mắt chứng kiến cô ấy thành hôn cùng người khác, thậm chí ngươi còn dùng ánh mắt hờ hững nhìn cô ấy, nhìn hết thảy những chuyện đó xảy ra. Chẳng lẽ ngươi không hiểu ánh mắt cô ấy nhìn ngươi tuyệt vọng và lạnh lòng đến mức nào sao? Công Dương Hoằng, ngươi thực sự là đồ đáng chết!

Công Dương Hoằng nhớ về chuyện cũ hơn hai mươi năm về trước mà đau thấu tâm can. Hắn cứ ngước mắt nhìn bầu trời đêm mà ngẩn ngơ, vừa thê lương lại vừa cô độc.

Không khí buổi sớm hơi ẩm ướt, trên ngọn trúc trong rừng trước nhà đọng sương mai trong suốt long lanh.

Tần Vấn Thiên mở mắt nhìn thấy Công Dương Hoằng ngồi đó, tóc trắng xõa tung già nua hẳn đi. Hơi ngẫm nghĩ trong lòng, Tần Vấn Thiên gọi khẽ một tiếng:

- Tiền bối.

- Dậy đấy à?

Công Dương Hoằng quay sang nhìn Tần Vấn Thiên rồi cười với hắn, tựa hồ đã thoát khỏi trạng thái điên cuồng hôm qua. Điều này làm cho Tần Vấn Thiên thở phào nhẹ nhõm.

- Vâng.

Tần Vấn Thiên gật đầu.

- Ngươi làm thế nào để liên kết thần văn với thần thông lại với nhau vậy?

Công Dương Hoằng tò mò. Năm xưa cô ấy cũng là một kì tài ngút trời tinh thông thần văn, cô ấy có thể khắc ra bốn bức họa quyển thần văn cho hắn từ hai mươi năm trước là một ví dụ chứng minh tốt nhất. Hơn nữa rõ ràng là cô ấy cũng đã phát hiện ra liên hệ giữa thần thông và thần văn giống như Tần Vấn Thiên.

- Chợt nghĩ ra mà thôi, ta tu hành một loại thuật thần thông cần mượn sức mạnh của thần văn, sau này có chút lĩnh ngộ với thần văn thì tự nhiên liên hệ hai thứ ấy với nhau.

Tần Vấn Thiên mỉm cười đáp.

Công Dương Hoằng nhìn nụ cười tươi sáng trên mặt thiếu niên thì không khỏi nhớ tới những tháng năm xưa cũ, đáng tiếc hắn đã bỏ phí hai mươi năm trời, bây giờ chỉ còn lại hối hận khôn nguôi.

- Nếu ngươi gặp cô gái nào khiến cho ngươi động lòng thì tuyệt đối không được bỏ lỡ cô ấy, nhất định phải chủ động thổ lộ đấy.

Công Dương Hoằng đột nhiên nói thế làm cho Tần Vấn Thiên sửng sốt, chẳng hiểu ra làm sao, có phải vấn đề nhảy nhanh quá rồi không?

Tần Vấn Thiên ngây ngô rồi gật đầu đáp:

- Được.

Thế nhưng đến tận bây giờ hình như hắn vẫn chưa gặp được cô gái nào làm cho hắn thật sự động tình, còn động lòng thì… trong đầu hắn bất giác nhớ về cảnh tượng trong tuyết ngày hôm ấy.

Giữa đầy trời tuyết trắng bay, thiếu nữ và hắn cùng ngồi trên mặt đất, thiếu nữ gọi một tiếng “đồ ngốc” rồi vừa cười vừa chạy đi, hình ảnh ấy đẹp đến nao lòng.

- Ta đang nghĩ gì thế này?

Tần Vấn Thiên lắc đầu cười khổ.

- Nhớ đừng có bỏ lỡ, nếu không ngươi sẽ hối hận suốt đời.

Công Dương Hoằng thở dài một cái rồi lại nói tiếp:

- Ngươi có thể liên kết thần thông và thần văn với nhau, thế đã bao giờ liên kết Tinh Hồn với thần thông loại công kích bao giờ chưa?

- Tiền bối, thần thông công kích vốn đã ẩn chứa một luồng lực lượng của Tinh Hồn rồi. Các loại nguyên lực tinh thần khác nhau do Tinh Hồn khác nhau mang đến sẽ quyết định việc tu hành thần thông nào, còn liên hệ sâu hơn thì vãn bối vẫn chưa tìm hiểu tới.

Tần Vấn Thiên đáp.

Tuy nói thì nói thế nhưng thực ra Tần Vấn Thiên đã có linh cảm rồi. Trong trận chiến với Yến Vũ Hàn và Lạc Thiên Thu, hắn đã có xu hướng đưa mộng chi lực vào vận dụng trong công kích.

- Chắc ngươi cũng biết cảnh giới trên Nguyên Phủ cảnh là Thiên Cương cảnh đúng không, vậy ngươi có từng tìm hiểu xem dấu hiệu của Thiên Cương cảnh là gì không?

Công Dương Hoằng hỏi Tần Vấn Thiên.

- Vãn bối không biết.

Tần Vấn Thiên đáp lại. Bây giờ hắn mới ở Luân Mạch cảnh, làm sao có thể tiếp xúc với người ở Thiên Cương cảnh cho được. Người ở Thiên Cương cảnh đã có thể đứng trên vị trí cao nhất ở nước Sở rồi.

- Ngưng tụ Võ Mệnh Thiên Cương. Võ Mệnh Thiên Cương cũng là Tinh Hồn Thiên Cương. Khi đó tinh hôn của ngươi chính là sức chiến đấu trực tiếp nhất, một võ mệnh Thiên Cương lợi hại thì còn mạnh hơn cả thần binh lợi khí.

Công Dương Hoằng nói với Tần Vấn Thiên:

- Sớm hay muộn thì bản thân Tinh Hồn cũng hóa thành thần thông chiến lực, thế nhưng muốn ngưng tụ được võ mệnh Thiên Cương thì cần hao phí rất nhiều tài nguyên, từ Nguyên Phủ cảnh lên Thiên Cương cảnh là một cái lạch trời.

- Có rất nhiều người đến tận cuối đời vẫn không thể vượt qua nổi cái lạch trời ấy, bao gồm cả những người có thiên phú cực kì kiệt xuất. Nếu ngươi có thể vận dụng Tinh Hồn đưa vào thành chiến lực sớm một chút, thì khi ngưng tụ võ mệnh Thiên Cương trong tương lai sẽ có cảm ngộ sâu sắc hơn, sẽ dễ dàng và có cơ hội cao hơn người khác.

Công Dương Hoằng chỉ bảo Tần Vấn Thiên, Tần Vấn Thiên nghiêm túc lắng nghe hắn, đây là những kinh nghiệm tâm đắc cực kì quý giá của người đi trước.

- Ngươi nhìn vào mắt ta đi.

Công Dương Hoằng nói với Tần Vấn Thiên. Tần Vấn Thiên nhìn vào mắt đối phương thì thấy ngay một đôi đồng tử chết chóc, dường như cái chết từ nơi ấy xông thẳng vào đầu óc hắn. May là cảm giác này chỉ tồn tại trong nháy mắt rồi biến mất, thế mà vẫn khiến cho trái tim của hắn đập điên cuồng.

Một ánh mắt mà đáng sợ đến mức ấy…

- Đây là Tinh Hồn của ta kết hợp với thuật thần thông Tử Vong Chi Nhãn, chắc cũng chỉ có Tinh Hồn cùng loại với ta là tu hành được.

Công Dương Hoằng lại nói:

- Bởi vậy ngươi luôn phải nhớ sử dụng Tinh Hồn của ngươi, nó sẽ là vũ khí cường đại nhất của ngươi trong tương lai, đồng thời cũng là điểm mấu chốt để tăng cường cảnh giới.

- Đa tạ tiền bối chỉ giáo.

Tần Vấn Thiên hành một lễ.

- Vài câu kinh nghiệm mà thôi, chỉ giáo cái gì, nếu không có ngươi thì chỉ sợ là ta vẫn không thể phá giải được bốn họa quyển này.

Công Dương Hoằng thở dài nói:

- Tần Vấn Thiên, phương hướng lĩnh ngộ của ngươi là chính xác, Tinh Hồn, thần văn, thần thông đều là tu hành, cũng chính là trăm sông đổ về một bể, đại đạo quy về một mối. Cố gắng tu hành đi, sống thật tốt cuộc đời mình, đừng để rồi phải tiếc nuối.

- Ngươi đi đi, bốn bức họa quyển này do ngươi phá giải được, nay ta tặng chúng cho ngươi.

Công Dương Hoằng đã coi Tần Vấn Thiên như vãn bối của mình.

Tần Vấn Thiên nhìn Công Dương Hoằng tóc bạc, nhận họa quyển trong tay đối phương, hành thêm một lễ rồi khom người đi ra.

- Tiền bối bảo trọng. Sau này vãn bối sẽ thường xuyên đến thăm tiền bối.

Tần Vấn Thiên nói một câu rồi đi vào bên trong rừng trúc, Tiểu Hỗn Đản từ bên cạnh lăn ra, theo sát sau lưng hắn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi