THÁI CỔ THẦN VƯƠNG

Diệp Vô Khuyết nào phải may mắn chiến thắng, trận đấu này rõ ràng phải là thắng một cách áp đảo mới đúng.

Thực lực của Thu Mạc đứng thứ tư trong kinh thành thập tú, trước kia không chênh lệch mấy với Diệp Vô Khuyết, thậm chí còn nhỉnh hơn một chút. Nhưng hôm nay sau khi Diệp Vô Khuyết ngưng tụ Tinh Hồn thứ ba thì lại bị hắn vượt qua.

Khi Diệp Vô Khuyết đi xuống chiến đài thì thấy Đệ Nhất Kiếm đi lên, kiếm ý trên người gào thét tản ra xung quanh.

Mặc dù lúc nãy Diệp Vô Khuyết cũng dùng lợi kiếm tấn công, nhưng hắn cũng không phải là kiếm tu chân chính. Còn Đệ Nhất Kiếm thì ngược lại, chỉ bằng khí thế tràn đầy trên người hắn ta thì rất dễ nhìn ra được đây là một vị kiếm tu cường đại.

Mà lực công kích của kiếm tu có thể nói là vô cùng sắc bén và mạnh mẽ.

Tô Mộc Vũ bước lên chiến đài. Cô mặc một bộ váy trắng, trẻ trung xinh đẹp, lứa tuổi hai mươi rực rỡ, khiến cô có rất nhiều người ái mộ trong học viện, nhưng đến hiện tại vẫn chưa có ai có thể cưa cẩm được vị đệ tử mỹ nữ xuất chúng này.

- Xin chỉ giáo!

Đệ Nhất Kiếm hành lễ với Tô Mộc Vũ, người này mặc dù là đến khiêu khích, nhưng về mặt lễ phép thì lại làm đến mức kín không kẽ hở, khiến người ta không thể bắt bẻ được.

- Mời chỉ giáo.

Tô Mộc Vũ cũng lễ phép chào hỏi, cử chỉ dịu dàng xinh đẹp. Mọi người đều thật khó tưởng tượng một vị đệ tử xinh đẹp như vậy lại có được sức chiến đấu mạnh mẽ đến thế.

Đệ Nhất Kiếm bước lên một bước, trong phút chốc kiếm Tinh Hồn phát ra ánh sáng lộng lẫy như ngọc, là một thanh kiếm tam sắc, xoay chuyển ở trên hư không, phát ra ánh sáng lấp lánh rực rỡ, tựa như muốn chói mù mắt người khác vậy.

- Ba Tinh Hồn đều là kiếm.

Ánh mắt mọi người khựng lại, không hổ là người đứng đầu tam kiếm của nước Tuyết Vân, quả thật rất cố chấp với kiếm.

Kiếm Tinh Hồn tam sắc có tác dụng nâng cao uy lực của các thần thông công kích, khiến lực tấn công trở nên mạnh mẽ hơn.

Tô Mộc Vũ cũng phóng ra Tinh Hồn của mình, bỗng chốc cả bầu trời dường như rơi xuống mưa sao.

- Tinh Hồn thứ ba. Tầng trời thứ tư.

Khi nhìn thấy Tinh Hồn của Tô Mộc Vũ, mọi người đều lộ vẻ kinh ngạc, nhất là các đệ tử của học viện Đế Tinh đều không nhịn được phát ra tiếng kinh hô.

- Mộc Vũ sư tỷ thật là lợi hại, vậy mà còn kín tiếng đến thế.

- Mộc Vũ sư tỷ còn mạnh hơn Thu Mạc nữa. Thu Mạc có vẻ như chỉ có cái tiếng thôi.

Rất nhiều người bàn tán xì xào, những lời này lọt vào tai Thu Mạc đều khiến hắn cảm thấy vô cùng chói tai.

Thú vị hơn nữa là Tinh Hồn mà Tô Mộc Vũ lựa chọn chính là Vũ Tinh Hồn, lấy cô làm trung tâm, xuất hiện ở trong hư không tựa như mưa sao rơi xuống vậy.

Đồng thời, sau lưng Tô Mộc Vũ bỗng xuất hiện một đôi cánh trắng thuần xinh đẹp khiến cho Tô Mộc Vũ giờ phút này tựa như thiên sứ. Đôi cánh của cô trông còn xinh đẹp hơn Tinh Hồn cánh chim mà Diệp Vô Khuyết phóng ra khi nãy nữa.

- Đẹp quá.

Không ít cô gái lên tiếng khen ngợi.

Nhưng cũng có người lo lắng cho Tô Mộc Vũ. Tinh Hồn phối hợp như vậy, lực công kích của Tô Mộc Vũ liệu có đủ mạnh không?

Chỉ thấy Đệ Nhất Kiếm tấn công trước, kiếm quang đâm ra xé rách hết thảy. Tam sắc kiếm thoáng chốc hoá thành ba luồng kiếm quang từ trên trời giáng xuống, đâm thẳng về phía Tô Mộc Vũ.

Nhưng lại thấy thân hình Tô Mộc Vũ bay lên, thoắt ẩn thoắt hiện, màn mưa sao vẫn như cũ cho người ta cảm giác mông lung. Khi tam sắc kiếm rơi xuống, toàn thân cô vẫn đứng trong màn mưa như trước, hoàn toàn không bị đâm trúng.

- Nhìn bước chân của cô ấy kìa.

Tần Vấn Thiên chú ý đến tinh quang giấu dưới đôi chân Tô Mộc Vũ. Hắn từng nghe qua một khoá giảng của Tô Mộc Vũ. Trong khoá giảng, sư tỷ Tô Mộc Vũ từng giảng một ít điểm độc đáo, cũng vì nghe qua khoá giảng của Tô Mộc Vũ nên hắn mới lĩnh ngộ được kỹ năng miệng phun kiếm quang cùng với các loại công kích chân đạp chưởng ấn khác.

Thấy Đệ Nhất Kiếm phát động đòn tấn công mãnh liệt như vậy mà lại không đánh trúng được Tô Mộc Vũ thì Tần Vấn Thiên mơ hồ cảm giác được, có lẽ Tô Mộc Vũ sẽ thắng trong trận chiến này.

Quả nhiên, thế công tiếp theo của Đệ Nhất Kiếm có vẻ càng thêm gấp rút, giống như gió mưa bão bùng, dường như đã ép sát khiến Tô Mộc Vũ không kịp thở, nhưng khi hắn chém ra một kiếm tốt nhất, tựa hồ đã đâm trúng Tô Mộc Vũ. Nhưng hắn ta lại nhanh chóng phát hiện có vẻ mình đã sai lầm, thân hình Tô Mộc Vũ bỗng nhiên trở nên mờ ảo rồi tan biến, đồng thời, ở trong màn mưa sao lại xuất hiện một Tô Mộc Vũ khác.

- Đây là Tinh Hồn hệ ảo thuật sao?

Đám người thấy Tô Mộc Vũ chỉ dùng một đòn đã đánh bại Đệ Nhất Kiếm đều lộ vẻ không dám tin. Cả trận đấu Đệ Nhất Kiếm đều chiếm thế chủ động, song lại cơ bản không thể uy hiếp đến Tô Mộc Vũ.

- May mắn thắng lợi.

Tô Mộc Vũ lùi lại mấy bước, khách khí nói, rất giống với Diệp Vô Khuyết nhưng lại cho người ta cảm giác vô cùng hả dạ.

Những người này không phải rất kiêu ngạo sao, nhưng cũng bị đánh bại như thường thôi.

Vương Đằng nhảy lên chiến đài, toàn thân bỗng phóng ra khí thế kinh khủng. Đối thủ trong trận chiến này của hắn là minh chủ Lăng Hoa của Thanh Vân minh.

Ấn tượng của Tần Vấn Thiên đối với Lăng Hoa cũng không tệ lắm. Lần trước nếu không có sự xuất hiện của Lăng Hoa chỉ sợ hắn đã giết chết Lạc Thiên Thu rồi. Lúc đó nếu hắn giết chết Lạc Thiên Thu thì e rằng với lực lượng của Cửu Huyền cung, học viện Đế Tinh cũng sẽ không dám che chở bảo vệ hắn.

Nhưng khi thấy công kích của Vương Đằng, Tần Vấn Thiên đã biết, trận chiến này e rằng Lăng Hoa sẽ phải thua.

Không chỉ riêng Tần Vấn Thiên có cảm giác như vậy. Khi mọi người thấy hai người kia va chạm vào nhau cũng rất kinh hãi với sức chiến đấu của Vương Đằng. Hắn ta giống như một con mãnh thú hồng hoang, cuồng bạo phá tan mọi thứ. Cuối cùng, Lăng Hoa vẫn không thể chống đỡ thế công của đối phương, bị đánh bại.

- Chỉ e rằng tên Vương Đằng này là lá bài chủ mà Sở Thiên Kiêu sắp đặt, đương nhiên là phải thắng.

Tần Vấn Thiên nhìn Sở Thiên Kiêu, chỉ thấy hắn ta vẫn vô cùng bình tĩnh, giống như vô cùng chắc ăn, nếu hôm nay hắn ta đã đến, đương nhiên sẽ không thất bại.

Trận chiến thứ tư chính là Vũ Trọng đối chiến với minh chủ Đỗ Nhất Đao của Tu La minh.

Lạc Thiên Thu trước kia ở học viện Đế Tinh cũng là người của Tu La minh, nhưng đệ tử của học viện Đế Tinh ngoại trừ Kỵ Sĩ minh ra đều là chỉ nhận thực lực không nhận người, không quan tâm thân phận địa vị của ngươi là gì.

Tu La minh chú trọng sát phạt lịch luyện, tăng thực lực chiến đấu trong nguy cơ, nhưng trong tình huống này, bọn họ đương nhiên đứng về phía học viện Đế Tinh không cần bàn cãi.

Vũ Trọng chính là một danh nhân của võ phủ Thần Tướng, ba Tinh Hồn hệ thú cho hắn ta sức mạnh cực kỳ đáng sợ, nhưng thực lực của Đỗ Nhất Đao cũng tuyệt đối không kém cạnh gì. Các đòn tấn công của hắn đều đánh một cách bất ngờ, mỗi chiêu đều nhắm ngay chỗ hiểm, cách chiến đấu quả thật giống như không muốn sống vậy, cực kỳ tàn nhẫn.

Chỉ là, Vũ Trọng cũng tàn nhẫn không kém gì hắn.

Võ phủ Thần Tướng nằm ở giữa Hắc Ám Sâm Lâm, người ở nơi đó vốn đều là nhân tài bồi dưỡng cho quân đội, tự nhiên là phải tàn nhẫn rồi. Họ coi Hắc Ám Sâm Lâm như một sân thí luyện, huấn luyện hằng ngày đều vô cùng điên cuồng, tàn khốc không kém gì Tu La minh cả.

Nhìn hai người họ đều bị công kích nhiều lần nhưng vẫn dựa vào ý chí mạnh mẽ mà chiến đấu điên cuồng, rất nhiều người đều âm thầm bội phục.

Cuối cùng, Vũ Trọng gầm lớn một tiếng, dựa vào sức mãnh thú sôi trào điên cuồng áp chế Đỗ Nhất Đao, đẩy hắn xuống chiến đài, giành lấy chiến thắng của trận chiến thứ tư này.

Như vậy, trong năm trận đấu, học viện Hoàng Gia đã thắng ba trận.

Bọn họ khiêu chiến đã giành được chiến tích huy hoàng.

Từ nay về sau người hoàng thành sẽ nói, học viện Hoàng Gia bây giờ đã mạnh không kém gì học viện Đế Tinh rồi.

Lần này, ngoại trừ vì chuyện của Tiêu Luật ra thì bọn họ còn là vì muốn tạo thế.

Hoàng thất muốn động đến học viện Đế Tinh, đương nhiên là không thể khai chiến trực tiếp với học viện Đế Tinh rồi, chỉ có thể từ từ suy yếu. Lần khiêu chiến này chính là vì muốn tạo thế.

Muốn đánh bại học viện Đế Tinh cũng không phải chuyện một sớm một chiều là được.

- Trận chiến cuối cùng còn cần tiến hành nữa không?

Sở Thiên Kiêu nhìn về phía đối diện, bình tĩnh lên tiếng.

Lời này rơi vào tai người của học viện Đế Tinh bỗng có vẻ rất khó nghe, trận chiến tiếp theo cần tiến hành nữa không?

Năm trận đấu, bọn họ đã thua ba, cũng có nghĩa là, bọn họ đã thua.

- Đương nhiên.

Vẻ mặt của Cố lão cũng không đẹp đẽ gì cho cam. Nghe thấy vậy, minh chủ Tiết Lãnh Phong của Thiên Sát minh lập tức bước lên chiến đài.

Tiết Lãnh Phong chính là cường giả Nguyên Phủ cảnh tầng ba. Ở học viện Đế Tinh, đệ tử nào có thể vượt qua cảnh giới này thì trên cơ bản đều đã rời khỏi học viện.

Điều này cũng có nghĩa là, Tiết Lãnh Phong đại biểu cho tầng lớp có thực lực mạnh nhất trong các đệ tử học viện Đế Tinh.

Nói rõ hơn là, người này có thể rời khỏi Sở quốc đi theo đuổi cảnh giới cao hơn rồi.

Nói một cách nghiêm khắc thì trận đấu này của Tiết Lãnh Phong không phải là định ra thắng bại, mà là chiến đấu vì vinh quang của học viện Đế Tinh.

Còn đối thủ thì là Tiêu Lam, một thanh niên chưa từng chưa từng xuất hiện trong hoàng thành. Hắn ta ngẩng đầu nhìn Tiết Lãnh Phong, ánh mắt của hắn mang cho người ta cảm giác cực kỳ không thoải mái, sắc bén tựa như lưỡi dao vậy.

- Ngươi không phải đối thủ của ta. Cút đi.

Tiêu Lam bình tĩnh nói ra câu đó, khiến đôi mắt Tiết Lãnh Phong loé lên ánh sáng lạnh lẽo sắc bén.

Hắn chính là minh chủ của Thiên Sát minh, cũng có địa vị trong học viện Đế Tinh. Mà Thiên Sát minh chính là đệ tử minh có thời gian thành lập sớm nhất trong học viện Đế Tinh, rất có ý nghĩa tượng trưng.

Nhưng hôm nay, nó lại bị người khác nhục nhã.

Hơn nữa, năm người mà Sở Thiên Kiêu hôm nay dẫn đến, bốn người trước dù thực lực như thế nào đều biểu hiện rất lễ phép. Chỉ có người cuối cùng này lại hoàn toàn trái ngược.

Láo xược, tự phụ, dường như hắn ta đang cố ý nhục nhã học viện Đế Tinh vậy.

- Phải chiến thì mới biết được.

Giọng nói Tiết Lãnh Phong cực kỳ lạnh lùng phản kích lại đối phương.

“Vù vù…!”

Một cơn gió mạnh thổi qua, chỉ thấy Tiêu Lam chợt di chuyển, toàn thân bỗng chốc hoá thành ánh sáng mờ ảo, hai mắt hắn ta nhìn chằm chằm Tiết Lãnh Phong. Trong khoảnh khắc đó, Tiết Lãnh Phong bỗng cảm thấy mình rơi vào một ý cảnh kỳ diệu, dù hắn muốn nâng tay chống cự cũng vô cùng gian nan.

Bên phía chiến đài học viện Đế Tinh bỗng có một người bật dậy, vẻ mặt kinh sợ.

“Bùm!”

Một tiếng nổ vang lên, cả không gian bỗng chợt nên yên tĩnh. Trước ngực Tiết Lãnh Phong như bị xé rách, máu tuôn ào ào.

- Cút đi!

Tiêu Lam đánh ra một chưởng, ánh sáng trắng chói loà, Tiết Lãnh Phong thoáng chốc đã bị đánh xuống chiến đài. Cố lão di chuyển nhanh như chớp, đón lấy Tiết Lãnh Phong, rồi hỏi:

- Không sao chứ?

- Sư phụ, con khiến người thất vọng rồi.

Tiết Lãnh Phong áy náy nhìn Cố lão.

Thì ra, minh chủ Tiết Lãnh Phong của Thiên Sát minh lại là đệ tử của trưởng lão vinh quang Cố lão.

- Thua thì thua, không sao cả.

Cố lão an ủi, nhưng trong mắt ông vẫn che giấu sự sắc bén. Vừa rồi khi Tiêu Lam ra tay, ông có thể cảm giác được đó chính là một loại công kích áp bách thuộc hệ tinh thần. Người như vậy quả thật là đáng sợ.

Học viện Hoàng Gia tuyệt đối không có nhân vật tên Tiêu Lam này.

- Học viện Đế Tinh, cũng chỉ có thế mà thôi.

Giọng nói Tiêu Lam vang lên lạnh như băng, ngữ khí cực kỳ tà dị. Nhưng với cục diện hiện tại thì không ai có thể phản bác lại lời hắn ta cả.

Năm trận, bốn thua.

Hôm nay Sở Thiên Kiêu đến đây cường thế khiêu chiến quả nhiên là có chuẩn bị sẵn, nếu không phải Tô Mộc Vũ thắng được một trận thì chỉ sợ bên họ càng thảm hại hơn rồi.

Nhưng mặc dù vậy, kết quả này vẫn là rất khó chấp nhận, bốn liên minh lớn nhất của học viện Đế Tinh, minh chủ của ba đệ tử minh lớn đều thua!

Kết cục thảm bại này nhất định sẽ ảnh hưởng rất lớn đến danh dự của học viện Đế Tinh.

Hiển nhiên, mục đích của Sở Thiên Kiêu cũng đã đạt được!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi