THÁI CỔ THẦN VƯƠNG

Đã lâu rồi Tần Vấn Thiên không ra tay chiến đấu, vào lúc rất nhiều người hoài nghi thực lực của hắn, Lạc Thiên Thu mạnh mẽ xông đến nhưng cũng chỉ trở thành phông nền cho hắn.

Thiên tài Lạc Thiên Thu từng vô cùng tỏa sáng trong hoàng cung nước Sở kia từng được rất nhiều người sùng bái, cái chết của hắn giống như chỉ vì chứng kiến Tần Vấn Thiên vùng dậy.

Tần Xuyên cuối cùng cũng hạ xuống sự khẩn trương trong lòng, nhìn bóng dáng trong hư không, trong đôi mắt đầy tang thương kia lộ ra ý cười dịu dàng.

- Vấn Thiên.

Tần Xuyên siết chặt hai nắm đấm, hắn thật sự rất hứng khởi, nuôi dưỡng Tần Vấn Thiên từ nhỏ, mãi cho đến khi Tần Vấn Thiên mười sáu tuổi, hắn biết đối phương có nhiều cố gắng nhưng mà lại gặp phải quá nhiều sự xem thường, cho đến năm mười sáu tuổi ấy, hắn mới như được tái sinh lại đúng lúc Tần phủ gặp nạn, nhưng may thay tất cả đều đã là quá khứ, Tần Vấn Thiên đã phóng ra hào quang thuộc về hắn.

Trong con ngươi Tần Hạo thì hiện lên một tia sáng kỳ dị, cặp mắt thâm thúy kia gợn sóng không sợ hãi, thật giống như không ai có thể biết ông ta đang suy nghĩ cái gì.

Đột nhiên Tần Vấn Thiên cảm nhận được một luồng hơi thở cực kỳ nguy hiểm trong hư không, chỉ thấy người chiến đấu ở các nơi đột nhiên tập trung toàn bộ lực lượng đánh giết về phía Tần Vấn Thiên, động tác của bọn họ nhịp nhàng, giống như đã được trải qua vô số lần huấn luyện, một luồng sát ý gắt gao khóa chặt thân thể Tần Vấn Thiên lại.

- Cẩn thận.

Âu Dương Cuồng Sinh gào lên, Sở Mãng sải bước nhảy tới, trong tay đột nhiên xuất hiện một cây rìu to, Khai Sơn Cự Phủ tràn ngập một luồng lực lượng ý chí kinh người.

Cự Phủ Tinh Hồn là Tinh Hồn thứ ba của Sở Mãng, ban đầu đại ca Sở Vô Vi đã dạy cho hắn lĩnh ngộ cung tiễn lực lượng ý chí, sau đó lại bảo hắn chặt cây, chặt ở trong Hắc Ám Sâm Lâm, chặt không biết bao nhiêu cây, cuối cùng, hắn chỉ cần tùy ý vung lên, thậm chí là xuất hiện một ý niệm trong đầu là có thể bổ đôi cái cây từ trung gian, sau này hắn dùng rìu, phát hiện ra uy lực khi chặt lại càng mạnh hơn.

Về sau đại ca Sở Vô Vi nói cho hắn biết, phủ chi ý chí cơ sở cảnh cũng chính là nhất cảnh, là sức mạnh “trảm lực” mà hắn đã lĩnh ngộ.

Đại ca từng đọc rất nhiều sách, biết rất nhiều, không chỉ dạy hắn mà còn dạy cho rất nhiều cô nhi và một số người đáng thương có thiên phú, giúp bọn họ làm chuyện bản thân muốn làm nhất nhưng không thể ra sức. Dạy bọn họ tu luyện, những người đó, ngay lúc này đều là người ở bên cạnh đại ca, bọn họ cũng bằng lòng đi theo đại ca, vì đại ca mà bỏ mạng cũng bằng lòng.

Dĩ nhiên, Sở Mãng biết tình cảm giữa đại ca Sở Vô Vi và những người đó cũng rất tốt, là thật tâm khi nhìn bọn họ cũng có thể sống tốt, vượt qua cuộc sống an nhàn thoải mái, nếu không những người đó cũng sẽ không kính nể đại ca đến thế.

Sở Mãng hắn thấy những người kia đánh giết lao tới, hắn nắm rìu giống như lúc chặt cây trước kia, chém thẳng xuống, một luồng lực lượng kỳ diệu chém xuống, trong hư không xuất hiện một đường cong kim sắc đáng sợ, ngay sau đó chỉ thấy thân thể một người phía trước hắn bị chém đôi, một trận mưa máu vương vãi khắp trời.

- Ai dám động đến hắn!

Sở Mãng nổi giận gầm lên một tiếng, lao về phía mấy người khác nhưng ngay lúc này, Sở Thiên Kiêu chỉ một ngón tay ra phía sau hắn, nói:

- Sở Mãng, ngươi không để ý đến tính mạng của đại ca ngươi sao?

Sở Mãng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một tên sát thủ hơi thở lạnh lẽo đang nhào về phía Sở Vô Vi, cảnh tượng này làm cho Sở Mãng nổi giận gầm lên một tiếng, quay ngược về phía Sở Vô Vi.

Sở Thiên Kiêu cười hờ hững, hắn hiểu rất rõ nhược điểm của Sở Mãng, chỉ cần có người giết đại ca của hắn, như vậy thì bất kể là ai hắn cũng sẽ không chú ý, hôm nay nhóm người mạnh nhất bên cạnh hắn đã liên tục khai chiến, có Sở Mãng sao hắn có thể giết được Tần Vấn Thiên.

Sau khi nhìn thấy cảnh tượng Tần Vấn Thiên giết chết Lạc Thiên Thu, Sở Thiên Kiêu chẳng những không có ý định lui bước mà còn càng thêm kiên định quyết tâm phải giết chết Tần Vấn Thiên. Tần Vấn Thiên phải chết nếu không dù cho hôm nay có thắng thì vẫn vô cùng nguy hiểm.

Vừa rồi lúc Sở Mãng ra tay thì vài sát thủ cường giả đã hạ xuống bên cạnh Tần Vấn Thiên, lúc trước những người này vẫn che giấu hơi thở, trà trộn trong chiến trường, thoạt nhìn rất bình thường nhưng hiển nhiên, bọn họ đều cố ý chuẩn bị xong sát chiêu.

- Đi giúp Tần Vấn Thiên.

Không ít người chạy tới phía bên này, Sở Vô Vi thấy Sở Mãng trở lại, không khỏi quát lên:

- Không cần lo cho ta, cẩn thận theo dõi tam đệ của ngươi đi!

Lúc này Sở Thiên Kiêu vẫn đi về phía Tần Vấn Thiên, chỉ thấy trong lòng bàn tay hắn nâng một chiếc đèn.

Bàn tay run lên, chụp đèn kia bị hắn ném vào không trung, ngay sau đó hắn đánh ra một chưởng, chụp đèn kia liền bể tan tành, ánh đèn vung vẩy khắp không gian, hóa thành một màn sáng bao phủ Sở Thiên Kiêu, Tần Vấn Thiên cùng với những sát thủ kia ở bên trong.

Những người kia đuổi đến bên này bay thẳng đến màn sáng bắt đầu công kích nhưng chưởng lực của bọn họ đánh vào màn sáng lại như đánh vào chỗ trống, ánh sáng lưu ly lóng lánh, màn sáng vẫn không nhúc nhích.

Sở Thiên Kiêu và Tần Vấn Thiên bọn họ như đã ở bên trong đèn.

- Đây là chén lưu ly, thượng phẩm thần binh cấp ba, hơn nữa chỉ sử dụng được duy nhất một lần, chỉ dùng được trong thời gian một nén nhang, vì là thần binh chỉ dùng được một lần duy nhất thế nên lực lượng được phong ấn của nó so với thượng phẩm thần binh cấp ba bình thường mạnh hơn rất nhiều, chỉ cần không phải là cường giả Thiên Cương cảnh ra tay, nằm mơ mới phá vỡ được trong phút chốc.

Sở Thiên Kiêu bình tĩnh mở miệng nói:

- Tần Vấn Thiên, ngươi thật sự khiến cho ta phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa, thậm chí ngay cả Lạc Thiên Thu cũng có thể giết chết, làm ta không thể không hao phí một lần sử dụng chén lưu ly thần binh duy nhất này trên người của ngươi, dù ngươi chết cũng đáng để tự hào.

Người ở phía ngoài cũng nghe được giọng của Sở Thiên Kiêu, sắc mặt của bọn họ rất khó coi, điên cuồng công kích màn sáng lưu ly nhưng mà đúng như Sở Thiên Kiêu nói, vốn dĩ là không có tác dụng.

- Sở Thiên Kiêu, còn cả những thứ sát thủ Nguyên Phủ cảnh kia nữa, Tần Vấn Thiên gặp nguy hiểm rồi. Sở Mãng, đệ quá xúc động rồi.

Vẻ mặt Sở Vô Vi không đẹp đẽ gì, ánh mắt của mọi người cũng cứng đờ, thậm chí rất nhiều người còn không có tâm trạng chiến đấu nữa.

- Vấn Thiên.

Nhâm Thiên Hành, Mạc Thương và mọi người của học viện Đế Tinh đều lộ ra vẻ lo lắng vô cùng.

Tần Vấn Thiên tuy có thiên phú rất mạnh, lực chiến đấu cũng lợi hại, dù có mạnh đến mấy nhưng gặp phải cục diện như thế cũng sẽ là cửu tử nhất sinh, huống chi không nói đến bản thân Sở Thiên Kiêu có thực lực đứng thứ hai trong Kinh Thành Thập Tú, chẳng lẽ trên người hắn ngoài chén lưu ly ra còn không có thần binh lợi hại khác?

Bọn họ hận, quá sơ suất, để Tần Vấn Thiên và Lạc Thiên Thu quyết chiến, không ngờ lại bị Sở Thiên Kiêu tính kế.

- Tần Vấn Thiên, bất kể thiên phú của ngươi có mạnh như thế nào, đáng tiếc là đã đi lầm đường, hôm nay ngươi nhất định sẽ phải nuốt hận mà chết rồi.

Sở Thiên Kiêu bình tĩnh nói, đối với Tần Vấn Thiên hôm nay hắn lại thêm một phần tán thưởng. Đây thật sự là nhân vật thiên tài mà nước Sở chưa bao giờ có, nhưng mà người này lại là kẻ địch của hắn, như vậy thì người này nhất định phải chết.

Tần Vấn Thiên không nói gì, đột nhiên chén lưu ly bao phủ không gian, một luồng Yêu chi ý mãnh liệt tràn ra, con ngươi Tần Vấn Thiên giống như cũng dần dần yêu hóa, lạnh lùng tới cực điểm.

Đồng thời, còn có một luồng lực lượng nặng nề đáng sợ áp bách ở khoảng không gian này, hai loại lực lượng làm cho người ta sinh ra cảm giác bất an.

Lực ý chí nhất cảnh, lực lượng sơ cảnh có thể có gấp đôi lực lượng công kích.

Yêu ý chí nhất cảnh, yêu hóa sơ cảnh, khiến cho khí lực như yêu, thân thể tố chất lột xác yêu hóa, tiến vào trạng thái cuồng hóa bạo tẩu, tổng kết lại mà nói, lực công kích gấp bội.

Phía sau Tần Vấn Thiên xuất hiện Côn Bằng chi vũ, giống như cánh chim thật sự của loài yêu, dường như muốn đọng lại thành thật thể.

- Giết hắn đi.

Sắcc mặt Sở Thiên Kiêu dần dần thay đổi, kinh nghiệm của bản thân khiến hắn như cảm thấy Tần Vấn Thiên đang biến hóa một cách đáng sợ.

- Oong…

Những sát thủ kia đồng thời tấn công, tất cả bọn họ đều cầm lợi kiếm trong tay, kiếm và dao găm là lợi khí dễ dàng ám sát nhất. Những sát thủ này giống như u linh trong đêm tối, tốc độ vô cùng mạnh, chỉ trong tích tắc là có thể giết người.

Thế nhưng khi bọn hắn hành động, thân thể Tần Vấn Thiên cũng động, tiếng gió gào thét vang vọng, thân thể của hắn giống như là một cái bóng, trong nháy mắt biến mất không thấy nữa.

- Đùng!

Một tiếng vang đáng sợ truyền ra, đám người đồng loạt đưa mắt nhìn sang, ngay sau đó liền thấy cánh tay như yêu của Tần Vấn Thiên lưu chuyển hào quang huyết sắc, đang bóp cổ một người đụng vào màn sáng trên chén lưu ly, những sát thủ khác khi nãy mới vừa công kích Tần Vấn Thiên, quay đầu nhìn Tần Vấn Thiên cũng lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi.

- Thật sự là quá nhanh!

Mới vừa rồi bọn họ như thấy được một cái bóng, Tần Vấn Thiên thật sự đang bay, còn nhanh hơn cả yêu thú, hơn nữa lực lượng của hắn... quả thực kinh người!

Chỉ thấy Tần Vấn Thiên giơ tay lên, một dấu bàn tay trực tiếp đánh lên cái người hắn nắm trong tay, hắn quay đầu lại, tròng mắt lạnh như băng quét mắt nhìn đám người.

Cánh chim khẽ vỗ, Tần Vấn Thiên lần nữa hành động, lại tiếp tục hóa thành tàn ảnh màu xám tro, gần như khó có thể bắt được, trong không gian nhỏ hẹp, nổi lên từng luồng gió yêu ma kinh khủng.

- Cửu Thiên Côn Bằng Quyết Nguyên Phủ quyền.

Nhâm Thiên Hành thấy bóng dáng của Tần Vấn Thiên thì hít sâu một hơi, trong lòng như nổ tung, Tần Vấn Thiên lại có thể tu luyện Cửu Thiên Côn Bằng bí quyết tới trình độ đáng sợ như vậy, giống như thật sự hóa thân thành Côn Bằng, trời sinh hắn thích hợp với loại thuật pháp tu hành thần thông này.

Lần đầu tiên Nhâm Thiên Hành hắn thấy có người có thể phát huy uy lực của Cửu Thiên Côn Bằng quyết đến bực này.

- Phốc!

Ở bên trong chiếc chén lưu ly, tàn ảnh xẹt qua, đầu của một vị sát thủ nổ tung.

- Phù… Phù…!

Lại có một tiếng vang truyền ra, ấn đường một người bị lợi kiếm ánh sáng kinh người đâm thủng.

Từng vị sát thủ tử vong, bọn họ vốn là sát thủ rất am hiểu cách giết người nhưng giờ phút này, ngày hôm nay lại trở thành con mồi của Tần Vấn Thiên. Mọi người bị đánh chết, phong ấn trong chén lưu ly không còn ngăn được Tần Vấn Thiên nhưng lại ngăn được bọn họ.

Dĩ nhiên, đây cũng là vì thực lực của bản thân những sát thủ này không mạnh, bọn họ đều am hiểu về thuật ám sát, cảnh giới lại không cao nhưng hôm nay liền đụng phải một con quái vật như Tần Vấn Thiên, mọi người chỉ có thể bị tiêu diệt.

Sở Thiên Kiêu nhìn từng vị cường giả rơi xuống ở trước mặt của hắn, vẻ mặt dần dần tái đi, tại sao lại như vậy. Mặc dù tốc độ của Tần Vấn Thiên rất nhanh, song bọn họ cũng không dến nỗi không chịu nổi một kích chứ?

Cuồng phong giận dữ lao đến, vẻ mặt Sở Thiên Kiêu trở nên nghiêm trọng, lắc lắc hai tay đưa ra phía trước, trong phút chốc Long ấn giống như một pho tượng xuất hiện ở trong lòng bàn tay của hắn, phát ra tiếng rồng gào khủng khiếp, sát phạt mà ra.

Chưởng lực của Tần Vấn Thiên giống như sóng to gió lớn tuôn trào ra, lúc Sở Thiên Kiêu và Tần Vấn Thiên va chạm, hắn mới thật sự cảm nhận được lực công kích của Tần Vấn Thiên đáng sợ đến cỡ nào. Hắn là Nguyên Phủ cảnh tam trọng, tu luyện ấn pháp Chân Long cực mạnh, lực lượng của Tần Vấn Thiên lại có thể chế trụ hắn.

- Giết!

Tần Vấn Thiên nổi giận gầm lên một tiếng, ký hiệu huyết sắc điên cuồng vọt ra trong lòng bàn tay, Sở Thiên Kiêu bị đẩy lui, bàn tay vỗ ra một chưởng, lập tức trước người của hắn lại xuất hiện một luồng ấn kim sắc, tràn ngập khí thế hào hùng, tiếng rồng gào lại càng mạnh hơn.

- Xem ra điện hạ bận rộn tranh đấu, bỏ bê tu hành, vị trí quân vương này vẫn nên bỏ xuống đi.

Tần Vấn Thiên lạnh lùng nói, lúc này hắn bay lơ lửng giữa không trung, cả người giống như một vị Cổ Yêu, vô cùng cuồng ngạo.

- Trâng tráo!

Sở Thiên Kiêu lạnh lùng quát lên, thúc giục thần binh cổ ấn kim sắc kia nhưng chỉ thấy trước người Tần Vấn Thiên bỗng nhiên có hào quang huyết sắc lóng lánh, một tấm bia đá huyết sắc trôi nổi trên không trung, đùng một tiếng vang lên, Sở Thiên Kiêu chỉ cảm thấy máu trong cơ thể bắt đầu điên cuồng sôi trào, trái tim nhảy lên liên hồi.

- Không phải chỉ có điện hạ mới có thần binh.

Tần Vấn Thiên đánh bia đá Hoàng Tuyền ra, Sở Thiên Kiêu lập tức lộ ra vẻ mặt dữ tợn, nổi đầy gân xanh, mạch máu cứ như muốn nổ tung, trái tim khó chịu vô cùng, điều này làm cho hắn hiểu được, dù là so thần binh, hắn vẫn thất bại.

- Nên kết thúc rồi.

Tần Vấn Thiên chỉ ngón tay về phía bia đá Hoàng Tuyền, huyết quang khủng khiếp lập lòe, Sở Thiên Kiêu kêu lên một tiếng đau đớn, phun ra một ngụm máu tươi, cả người suy sụp ngồi ở đó, chén lưu ly không thể vây Tần Vấn Thiên lại nhưng đã ngăn chặn đường lui của hắn.

Tần Vấn Thiên chậm rãi tiến lên, bay lơ lửng ở phía trên đầu Sở Thiên Kiêu.

Sở Thiên Kiêu ngẩng đầu quan sát hắn, chỉ cảm thấy có phần châm chọc, ban đầu thiếu niên kiên cường kia ngăn trở đường đi của hắn ở trong gió tuyết, khi đó hắn còn có thể dễ dàng nắm tính mạng Tần Vấn Thiên trong tay. Nhưng hôm nay, đối phương lại lấy tư thái đầy mạnh mẽ để đè bẹp hắn, dòm ngó hắn, quân vương của nước Sở này.

Tất cả thật sự đã kết thúc rồi sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi