THÁI CỔ THẦN VƯƠNG

Sở Vô Vi bình ổn hoàng thành rất nhanh, hắn lập tức mạnh tay xây dựng học viện Đế Tinh, sự kiện lần này làm cho người ta thấy được rõ ràng phong thái của đại hoàng tử ngày xưa.

Tuy nói Tần Vấn Thiên là nhân vật chính yếu trong bàn cờ này, nhưng Sở Vô Vi - một trong những thế lực yếu thế nhất cuối cùng lại là người du ngoạn sơn thủy trên vương tọa, có thể thấy được sự lợi hại của hắn, không thể không khiến nhiều người phải nghiêm túc xem kỹ vị đại hoàng tử ngày xưa này.

Học viện Đế Tinh, Tần Vấn Thiên nhìn từng tòa gác cao đột ngột mọc lên từ mặt đất, bên ngoài học viện lại bắt đầu thu nhận đệ tử, đồng thời cũng nghênh đón những đệ tử ngày trước rời khỏi học viện trở về, một khung cảnh đầy vui vẻ hân hoan.

- Ta còn tưởng rằng không thể nhìn thấy được ngày này, không ngờ lại đến nhanh như vậy.

Nhâm Thiên Hành đứng ở bên cạnh Tần Vấn Thiên, trong đôi mắt của hắn mang theo ý cười, có thể thấy học viện Đế Tinh phục hưng hắn rất vui mừng.

- Học viện Đế Tinh sẽ giống như trước đây, vẫn là đệ nhất học viện của nước Sở.

Tần Vấn Thiên cũng cười nói, trông thấy những khuôn mặt đầy ngây ngô bồng bột đầy phấn chấn vui vẻ phía trước, hắn như như thấy được chính mình trước kia.

- Ta cũng không nghi ngờ gì, Sở Vô Vi hắn không giống với Sở Thiên Kiêu, có lẽ nước Sở ở trong tay hắn sẽ có tương lai tốt hơn.

Nhâm Thiên Hành lẩm bẩm nói nhỏ:

- Đáng tiếc, lão nhân gia nghĩa phụ ông ấy không thể nhìn thấy cảnh tượng này. Đáng hận Cửu Huyền cung, thậm chí ta còn không biết nghĩa phụ bây giờ còn sống hay đã chết, Nhâm Thiên Hành ta quá vô năng rồi.

Nghĩa phụ trong miệng hắn là Đế Nghĩa, viện trưởng học viện Đế Tinh.

- Viện trưởng không có việc gì, cuối cùng sẽ có một ngày ta sẽ bước trên Cửu Huyền cung.

Ánh mắt Tần Vấn Thiên sắc bén, lần sóng gió này ở hoàng thành nếu như không có người của Âu Dương thế gia và Thanh Vân các ra mặt, sợ rằng vẫn không thể đè ép được Cửu Huyền cung.

- Ta tin tưởng ngươi.

Nhâm Thiên Hành nhìn Tần Vấn Thiên, mỉm cười nói, Tần Vấn Thiên để lộ thiên phú khiến cho hắn có niềm tin mãnh liệt đối với Tần Vấn Thiên.

Hắn từng nhìn lầm Lạc Thiên Nhai, lần này hắn không nhìn lầm.

- Vấn Thiên.

Phía sau có tiếng nói truyền đến, chỉ thấy Mạc Thương, Nhược Hoan và cả Phàm Nhạc đi tới.

- Sư phụ, Nhược Hoan tỷ.

Tần Vấn Thiên cười nói.

- Sau này có tính toán gì không?

Mạc Thương nhìn Tần Vấn Thiên hỏi.

- Có lẽ là đi ra bên ngoài xem thử một chút.

Chuyện nước Sở đã xong, hắn nên đi trên con đường của mình, đi để trưởng thành.

- Có muốn dẫn theo Nhược Hoan tỷ của ngươi hay không?

Nhược Hoan cười khúc khích, giống như vừa khôi phục lại thần thái thường ngày.

- Được, có đại mỹ nữ xinh đẹp như sư tỷ đi theo, ta cầu còn không được.

Tần Vấn Thiên lại cười nói.

- Ngươi đúng là càng ngày càng giỏi ăn nói.

Nhược Hoan nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên nói:

- Ta sẽ không kéo ngươi tụt lùi về phía sau, hơn nữa hiện tại ta còn không có ý định rời đi, qua một khoảng thời gian nữa đi.

- Cũng tốt, còn ngươi thì sao Mập Mạp, có tính toán gì không?

Tần Vấn Thiên nhìn về phía Phàm Nhạc hỏi.

- Ta?

Phàm Nhạc híp mắt, xoa xoa mặt, có chút buồn bực nói:

- Vốn ta định cùng đi tung hoành thiên hạ với ngươi, nhưng thiên phú chênh lệch quá lớn, thôi quên đi, ta đi theo Nhược Hoan tỷ vẫn ổn hơn chút.

- Ặc!

Tần Vấn Thiên nhìn vẻ mặt rất là “đứng đắn” của Phàm Nhạc, hung hăng khinh bỉ liếc mắt nhìn hắn một cái, được nha, muốn đi theo mỹ nữ còn tìm xong lý do rồi.

- Nhưng ta chưa nói là sẽ dẫn ngươi theo.

Nhược Hoan cười khúc khích, mặt Phàm Nhạc lập tức xị xuống.

- Vậy coi như xong, ta đành phải tủi thân một chút, đi theo hắn thôi.

Phàm Nhạc liếc nhìn Tần Vấn Thiên, có chút buồn bực nói, khiến cho Tần Vấn Thiên bật cười, thầm mắng tên Mập chết bầm này.

Thật ra thì thiên phú của Mập Mạp không kém một chút nào, sau khi Mạc Thương và Nhược Hoan bị bắt, Tần Vấn Thiên cứu bọn họ trở lại, sau đó liền phát hiện Mập Mạp đột phá đến Nguyên Phủ cảnh. Nhược Hoan đùa giỡn với Mập Mạp hỏi có phải hắn được kích thích mới đột phá hay không, Mập Mạp cũng thành thật nói có nằm mơ cũng muốn cứu Nhược Hoan tỷ nên vô thức đã đột phá đến Nguyên Phủ cảnh.

Phàm Nhạc là bằng hữu mà Tần Vấn Thiên quen được sau khi bước vào hoàng thành, còn có giao tình sống chết, hiển nhiên là hắn hy vọng Mập Mạp có thể ra ngoài xông xáo cùng hắn, Mập Mạp chết bầm này trừ chuyện có chút cẩu thả ra thì không có khuyết điểm gì khác.

- Có hứng thú đi Thanh Vân các tu hành không.

Lúc này có một bóng dáng đi tới, vóc người thon dài, đoan trang xinh đẹp, rõ ràng chính là Thiên Mộng Ngữ.

Chỉ thấy Thiên Mộng Ngữ mỉm cười nhìn Tần Vấn Thiên, tỏ ý muốn mời với hắn.

Chuyện lần này Tần Vấn Thiên cũng có phần cảm kích Thiên Mộng Ngữ, chút chuyện không vui trước kia sớm đã bị hắn quên sạch. Chỉ là hắn còn chưa có ý gia nhập vào thế lực kia, hiển nhiên là không thể nào đồng ý với Thiên Mộng Ngữ.

- Ta còn muốn tự mình đi xem thế giới bên ngoài như thế nào, sau này mới quyết định có gia nhập thế lực kia hay không.

Tần Vấn Thiên mỉm cười nói.

- Tốt lắm, chờ đến lúc ngươi muốn gia nhập thế lực lớn, nhất định phải nhớ suy xét đến Thanh Vân các của ta đó, ta đây cũng đã nói rồi đấy.

Thiên Mộng Ngữ không bày ra khí chất cao quý, nàng đã xem Tần Vấn Thiên xem như người có thân phận ngang hàng, thậm chí, nàng còn thoáng có phần bội phục Tần Vấn Thiên.

- Nhất định rồi.

Tần Vấn Thiên gật đầu cười nói.

- Đã như vậy, ta đây cáo từ trước, sau này có cơ hội sẽ gặp lại.

Thiên Mộng Ngữ dịu dàng cười, nàng cũng nên rời đi.

- Có cơ hội, đến lúc đó ngươi cũng đừng không nhận võ tu lưu lạc là ta đây.

Tần Vấn Thiên cười đùa nói.

Thiên Mộng Ngữ cứ thế rời đi, nhìn bóng dáng nàng rời khỏi, Phàm Nhạc thầm nói:

- Sao ta lại không có những nhân duyên tốt như vậy chứ.

Vừa nói, Mập Mạp vừa ủ rũ rời đi, giống như bị đả kích, làm cho Tần Vấn Thiên có phần im lặng không biết phải nói sao.

Sau khi người của Thanh Vân rời đi không lâu, Âu Dương Cuồng Sinh cũng cáo từ, suy cho cùng hắn tới nước Sở chỉ là vì đến thăm Tần Vấn Thiên, hiện tại chuyện ở Hắc Ám Sâm Lâm cũng đã được giải quyết, hắn cũng nên trở về.

Nhưng hắn tin tưởng, một ngày nào đó hắn nhất định sẽ có cơ hội gặp lại Tần Vấn Thiên.

…….

Mạc gia, Mạc Khuynh Thành vẫn đang chú ý đến tin tức ở hoàng thành, sau khi biết được tất cả đều đã kết thúc, Mạc Khuynh Thành rốt cuộc cũng yên lòng.

Trong lòng nàng vô cùng vui vẻ, vì Tần Vấn Thiên mà vui vẻ. Nghe nói hắn dễ dàng đánh bại Lạc Thiên Thu Nguyên Phủ cảnh nhị trọng, hơn nữa còn lấy uy thế mạnh hơn mà đè ép Sở Thiên Kiêu, chiến tích đáng kiêu ngạo như vậy khiến cho Mạc Khuynh Thành tràn đầy mong đợi đối với tương lai của Tần Vấn Thiên.

Dù Mạc Khuynh Thành chú ý tới động tĩnh của hắn ở hoàng thành, nhưng Mạc lão gia tử lại quan tâm đến chuyện khi nào hắn lên đường hơn. Về phần sự tình của nước Sở, từ trước đến giờ Mạc lão gia tử đều không thấy hứng thú. Thấy nhiều người bên ngoài đều tỏ vẻ phấn khích, hiển nhiên là chướng mắt với cái gọi là sóng gió của nước Sở, lão hình như chỉ biết Tần Vấn Thiên là người thắng, nhưng dù vậy thì thế nào, Nguyên Phủ nhất trọng dù là nhân vật có thiên phú không tệ nhưng không phải là còn phải mượn lực lượng của người khác hay sao, chính bản thân hắn thì có thể lật lên được bao nhiêu sóng gió.

Thậm chí ý nghĩ như vậy cũng chỉ xuất hiện duy nhất một lần trong lòng Mạc lão gia tử, chỉ có một lần, lão liền không thèm để ý nữa.

Mạc lão gia tử ngồi trong đình đài nhíu mày lại, có phần buồn bực, vừa rồi Bạch Phỉ rất không khách khí mà tới nói cho lão biết, nếu như Mạc Khuynh Thành lại tiếp tục làm trễ nãi không chịu rời đi, nàng ta sẽ báo cáo lại với sư tôn.

- Lão gia tử không cần phiền lòng, nếu Khuynh Thành muốn đợi Tần Vấn Thiên rời nước Sở mới đi, ta sẽ cùng nàng đợi thêm mấy ngày.

Hoa Tiêu Vân ngồi ở đối diện Mạc lão gia tử khẽ cười nói.

- Nha đầu này quá kỳ cục.

Mạc lão gia tử nghe được lời Hoa Tiêu Vân nói thì càng tức giận:

- Thật không biết làm sao mà nó lại bị ma quỷ ám ảnh thế này.

- Suy cho cùng Khuynh Thành vẫn còn nhỏ, cũng không tiếp xúc với nhiều người, đợi sau này đi Đại Hạ hoàng triều, suy nghĩ của nàng dần sẽ thay đổi.

Hoa Tiêu Vân khuyên nhủ.

- Có lẽ thế.

Mạc lão gia tử cảm thán một tiếng:

- Tiêu Vân, ngươi tiếp xúc nhiều với Khuynh Thành một chút, nha đầu này tính tình bướng bỉnh nhưng tính cách lại rất tốt, chuyện lần trước ngươi đừng quá để trong lòng.

- Vâng, ta sao có thể so đo chút chuyện cỏn con này với Khuynh Thành.

Hoa Tiêu Vân lắc đầu cười nói:

- Lão gia tử, hay là ta đi khuyên nhủ Khuynh Thành?

Mạc lão gia tử trầm ngâm chốc lát, lão biết Hoa Tiêu Vân đang theo đuổi Mạc Khuynh Thành, lão cũng hi vọng hai người có thể gần gũi hơn nhưng Mạc Khuynh Thành có vẻ vẫn có thành kiến với Hoa Tiêu Vân.

- Được, ngươi trò chuyện với nó chút đi.

Mạc lão gia tử gật đầu nói.

- Vậy ta đây đi trước.

Hoa Tiêu Vân lên tiếng cáo từ, ngay sau đó hắn liền xoay người đi về phía biệt viện mà Mạc Khuynh Thành hiện đang ở, trong đôi mắt của hắn hiện lên hàn ý lạnh lẽo.

Hắn nhận được tin tức từ huynh trưởng, chuyện bên kia đã sắp giải quyết xong, ý rằng Lạc Hà sẽ nhanh chóng dẫn người của Đan Vương điện rời đi, Mạc Khuynh Thành cũng phải đi, đây là cơ hội tốt nhất để hắn bắt lấy Mạc Khuynh Thành.

Nhưng Mạc Khuynh Thành vốn dĩ không hề có chút thân thiện nào với hắn, lần nào cũng đều lạnh lùng như băng, thậm chí nàng từng lớn tiếng quát hắn, điều này làm cho hắn vẫn ghi hận trong lòng.

Không có hắn, liệu sẽ có Mạc Khuynh Thành ngày hôm nay? Bây giờ lại dám bày cái dáng vẻ này ở trước mặt hắn, thật là buồn cười.

Biệt viện mà Mạc Khuynh Thành ở tĩnh lặng ưu nhã, thấy Hoa Tiêu Vân đi thẳng vào nàng không khỏi lạnh như băng nói:

- Ngươi tới đây làm gì?

Thấy Mạc Khuynh Thành bày ra tư thái lạnh lùng, mặc dù trên mặt Hoa Tiêu Vân treo lên nụ cười nhưng trong lòng lại càng lạnh lùng hơn.

- Mạc tiểu thư, tốt xấu gì ta cũng là người đề cử ngươi bước vào Đan Vương điện, hơn nữa còn là khách của Mạc phủ ngươi, mặc dù ngươi không chào đón ta, cũng không cần phải như thế chứ.

Hoa Tiêu Vân chậm rãi bước tới, chân mày Mạc Khuynh Thành khẽ nhíu lại nhưng cũng không tỏ vẻ quá phận.

Hoa Tiêu Vân từ từ đến gần nàng, đột nhiên chỉ thấy thân hình Hoa Tiêu Vân chợt lóe, đôi tay chắp lại sau lưng chợt vung lên, trong nháy mắt một luồng khí lưu màu xám tro bị Mạc Khuynh Thành hút vào trong cơ thể, sắc mặt của nàng tái mét, nàng quát lên:

- Ngươi làm gì thế?

Vừa dứt lời, sắc mặt Mạc Khuynh Thành lập tức thay đổi, khí lưu màu xám tro kia lại bắt đầu chuyển động ở trong cơ thể nàng, nhanh chóng làm thân thể của nàng tê dại, thậm chí nàng cảm giác toàn thân đều không có chút sức lực nào, dường như bản thân sắp ngã xuống đến nơi.

Sắc mặt của nàng trở nên trắng bệch, nàng nhìn chằm chằm Hoa Tiêu Vân, rét lạnh đến cực điểm:

- Ngươi muốn làm gì...

Mạc Khuynh Thành phát hiện giọng nói của mình lại vô cùng yếu ớt, gần như khó có thể nghe được, sắc mặt của nàng càng thêm trắng bệch.

- Ha ha.

Vẻ mặt Hoa Tiêu Vân có mấy phần tà dị, hắn nhìn chằm chằm Mạc Khuynh Thành nói:

- Ngươi xinh đẹp như vậy, ngươi nói xem ta muốn làm gì?

- Ngươi dám?

Giọng Mạc Khuynh Thành vẫn rất nhỏ, thân thể khó có thể di chuyển.

- Không dám? Làm sao ta lại không dám, Hoa Tiêu Vân ta có thân phận gì, chạm vào ngươi cho dù Mạc gia vì danh dự của ngươi, cũng sẽ không phản đối. Mà dù cho Mạc gia phản đối, bọn họ có thể gây khó khăn cho ta sao? Còn Đan Vương điện, mặc dù họ tức giận nhưng cũng không thể giết ta, ta có gì tổn thất? Ngược lại, ta lại chiếm được thân thể của một nữ nhân tuyệt mỹ.

Hoa Tiêu Vân dâm tà nói:

- Ngươi đã muốn giả vờ thanh cao, vậy để ta xem ngươi sẽ hạ sự thanh cao ấy xuống như thế nào, có lẽ sau khi xong chuyện, ngươi sẽ thay đổi chủ ý, khăng khăng một mực muốn đi theo bổn thiếu gia ấy chứ!

Vẻ mặt Hoa Tiêu Vân dữ tợn, hoàn toàn tháo bỏ lớp ngụy trang, biểu lộ không sót tư thái của một nhị thế tổ (*).

- Thật xinh đẹp, khiến người ta động lòng a, chậc chậc.

Hoa Tiêu Vân đi về phía trước, ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm vào thân thể tuyệt đẹp của Mạc Khuynh Thành.

Khuôn mặt Mạc Khuynh Thành lộ vẻ sầu thảm, tay phải rút ra một thanh dao găm giấu ở trong người, ánh mắt vô cùng phẫn nộ nhìn chằm chằm Hoa Tiêu Vân.

- Muốn giết ta, ngươi còn sức lực sao?

Hoa Tiêu Vân thấp giọng hỏi.

- Phụ thân, mẫu thân, Vấn Thiên, thật xin lỗi.

Trong đôi mắt đẹp đẽ của Mạc Khuynh Thành có một giọt lệ chảy xuống, ngay sau đó nàng đâm con dao găm thần binh sắc bén kia vào vị trí trái tim của mình. Mặc dù nàng không có sức lực gì nhưng dao găm thần binh vô cùng sắc bén, trong nháy mắt đã đâm vào, máu tươi nhiễm đỏ bạch y, trong đôi mắt ngấn lệ, làm cho người ta phải đau lòng.

Nàng không ngờ Hoa Tiêu Vân lại hèn hạ như thế, nếu đã vậy nàng chỉ có thể lấy cái chết để bảo vệ sự trong sạch.

- Ngươi điên rồi.

Trong nháy mắt sắc mặt Hoa Tiêu Vân trở nên vô cùng khó coi, thấy vẻ mặt kiêm quyết kia của Mạc Khuynh Thành, hắn đột nhiên cảm thấy hơi sợ, Mạc Khuynh Thành, nàng ta tự sát, dù có chết cũng không cho hắn chạm vào, nữ nhân điên này!

***

(*) Nhị thế tổ: là một thành ngữ phổ biến trong tiếng Quảng Đông lấy từ tích vua Tần Nhị Thế. Thành ngữ chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp, như Tần Nhị Thế đã phá hủy cơ nghiệp nhà Tần chỉ sau 3 năm làm vua.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi