THÁI CỔ THẦN VƯƠNG

Đông vực thành Vọng Châu, tông môn mạnh hoặc là thế lực gia tộc rất nhiều, lịch sử lâu đời, mà vua của Đông vực, thế lực mạnh nhất, không thể nghi ngờ lại là thuộc về phủ Trích Tinh.

Phủ Trích Tinh là một trong các thế lực cấp bá chủ của hoàng triều Đại Hạ, tọa lạc ở Đông vực thành Vọng Châu, bất cứ một hiệu lệnh nào, cũng có thể làm mảnh lãnh địa đông vực thành Vọng Châu này run rẩy.

Giờ phút này, trong phủ Trích Tinh, có một bóng người thanh niên đứng ở trên đài đá. Thanh niên này khoác một bộ trường bào rộng thùng thình, khí chất phi phàm, tùy ý đứng ở nơi đó, giống như có một khí tràng độc đáo, hắn giống như là trung tâm của thế giới này, tồn tại có thể hấp dẫn ánh mắt người ta nhất.

Dương Phàm, thiên chi kiêu tử (con cưng của trời), một thế hệ trẻ của phủ Trích Tinh, xếp hạng mười tám trong bảng Thiên Mệnh, tu vi Nguyên Phủ đỉnh phong, một địch thủ có cấp độ hiếm có.

Từng cái tên trên bảng Thiên Mệnh, vốn là đại diện cho nhân vật đỉnh phong của cấp độ Nguyên Phủ. Dương Phàm, xếp hạng mười tám, ý nghĩa ở hoàng triều Đại Hạ, người Nguyên Phủ cảnh có thể chiến thắng hắn, chỉ sợ cũng chỉ có mười bảy người xếp hạng ở trước hắn, nhân vật như vậy, làm sao có thể không chói mắt.

Ở thành Vọng Châu, người xếp hạng ba mươi sáu hạng đầu của bảng Thiên Mệnh có bốn người, trong bốn thế lực lớn cấp bá chủ đều có một người, Dương Phàm thuộc về một trong số đó, thiên chi kiêu tử của phủ Trích Tinh.

Ba người khác, phân biệt là: Hoa Thái Hư, thiên chi kiêu tử gia tộc Hoa thị, xếp hạng nhất bảng Thiên Mệnh, cho dù ba người Dương Phàm ở trước mặt hắn cũng ảm đạm thất sắc.

Trảm Trần: thiên chi kiêu tử điện Đan Vương, bảng Thiên Mệnh xếp hạng mười một.

Triệu Liệt, thiên chi kiêu tử Thiên Viêm Tông, bảng Thiên Mệnh xếp hạng hai mươi tám.

Bốn người này, ở thành Vọng Châu thanh danh cực thịnh, đều là thiên chi kiêu tử, bốn đại thiên kiêu của thành Vọng Châu.

- Lần này ngươi muốn đi?

Bên cạnh Dương Phàm có một người trung niên khoanh tay đứng, tuy không tỏ ra một chút khí tức nào nhưng lại cho người ta một cảm giác mạnh mẽ.

- Đi.

Dương Phàm gật đầu:

- Nơi đấy phi phàm, ta phải đi một chuyến.

- Quả thực phi phàm, nhưng cũng nguy hiểm, ngày xưa Hoa Thái Hư bước vào trong đó, bị thương đi ra, càng là người thiên tài, ngược lại càng nguy hiểm.

Người trung niên bình tĩnh nói.

- Đó là bởi vì bọn họ có sự theo đuổi, bí cảnh hiểm địa nào có tuyệt đối an toàn. Hạng người thiên tài tâm trí cứng cỏi, mới đi tìm kỳ ngộ, tự nhiên gặp nguy cơ, người tầm thường lại không dám, chỉ lo tính mạng, ngược lại gặp nguy hiểm càng thấp.

Giọng nói Dương Phàm bình tĩnh. Nơi đây, hắn phải bước vào trong đó, xem bên trong có gì tồn tại.

- Tốt.

Người trung niên mỉm cười gật đầu, thiên chi kiêu tử, cần chính là tâm tính như thế này, thẳng tiến bước lên chứ không lùi bước.

- Nơi đấy phức tạp, cường giả Thiên Cương không thể đi vào, chúng ta không thể theo ngươi bước vào trong đó. Nhưng lần này đông vực thành Vọng Châu, không ít thế lực gia tộc đều đang chuẩn bị, bọn họ sẽ trải đường cho ngươi. Mặt khác, trên hội giao lưu lần này, chúng ta sẽ chọn lựa ra một đám người trình độ trên Thần Văn rất cao cùng nhau đi theo ngươi vào, sau khi bước vào trong đó, ngươi tự giải quyết cho tốt.

Người trung niên chậm rãi mở miệng. Dương Phàm mắt nhìn phía trước, trong vẻ mặt có một sự sắc bén, thế lực các gia tộc lớn mài đao soàn soạt, ở trong mắt hắn, chẳng qua là đá kê chân của hắn mà thôi, bốn thế lực lớn cấp bá chủ tất cả đều có người bước vào trong đó, lại nào đến lượt thế lực gia tộc khác.

Nhiều nhất, cũng chỉ là theo sau bọn họ kiếm chút cơ hội mà thôi, ngẫu nhiên sẽ xuất hiện vài nhân vật lợi hại, cũng khó mà cấu thành uy hiếp đối với bọn họ.

- Triệu Liệt, Trảm Trần, cũng đều sẽ bước vào trong đó nhỉ, không biết Hoa Thái Hư, lần này sẽ đi hay không?

Dương Phàm lẩm bẩm, Hoa Thái Hư là người hắn muốn vượt qua nhất.

Người số một bảng Thiên Mệnh, cùng người phía sau ý nghĩa hoàn toàn khác, trên bảng Thiên Mệnh có vô số cường giả, gồm có ba trăm sáu mươi người, nhưng vị trí phía trên cùng kia, không thể phủ nhận là chói mắt nhất, chỉ có một mình hắn, tập trung vô số ánh mắt.

Người khác trên bảng Thiên Mệnh đều có khả năng bị người ta quên đi, nhưng người số một, mặc kệ là ai, cũng sẽ không quên.

- Dương Phàm.

Người trung niên lại lần nữa mở miệng, nói với hắn:

- Có nghĩ tới đạo lữ hay không?

- Chưa từng.

Dương Phàm lắc đầu.

- Tuổi của ngươi, cũng có thể chọn một vị đạo lữ ưu tú rồi, theo ngươi cùng nhau tiến lên. Hôm nay, thành Vọng Châu này, thật ra cũng có nữ tử không tệ, điện Đan Vương Mạc Khuynh Thành, nghe nói rất được Lạc Hà thích, ngay cả Hoa gia cũng tựa như có ý. Mặt khác, muội muội Bạch Lộc Di của Bạch Lộc Cảnh học viện Bạch Lộc, tựa như cũng không tệ, thanh thuần ôn nhu, ở trên Thần Văn cũng có trình độ rất cao, hội giao lưu lần này hẳn là sẽ xuất hiện.

Người trung niên thản nhiên mở miệng:

- Đương nhiên, nếu ngươi không có ý ở đây, thì tạm thời không nói chuyện đạo lữ, tu hành, vĩnh viễn là vị trí số một.

- Bạch Lộc Cảnh?

Dương Phàm nghe được cái tên này, nói nhỏ một tiếng, học viện Bạch Lộc này cũng bất phàm, Bạch Lộc Cảnh, chính là cường giả trên bảng Thiên Mệnh, hơn nữa xếp hạng rất cao.

...

Diêm gia, Diêm Thiết khoanh chân ngồi, ở trước người hắn, Diêm Không cung kính đứng ở đó.

Diêm Không tuy ở Diêm gia có chút địa vị, nhưng đối với người chú này của hắn, hắn lại cực kỳ sợ hãi, người chú này quá âm trầm, ai cũng không dám trêu chọc. Diêm Vương chết vốn không thoát được liên quan với hắn, sau đó hắn tuy bảo phụ thân cầu tình, mặt khác giúp thúc thúc hắn tìm tới vài nữ nhân xinh đẹp, nhưng hắn vẫn không hoàn toàn yên tâm, sợ Diêm Thiết ghi hận trong lòng.

- Bọn chúng luôn luôn ở học viện Bạch Lộc?

Diêm Thiết lạnh như băng hỏi. Người hắn yêu cầu, tất nhiên là Tần Vấn Thiên và Sở Mãng, hai người này giết con của hắn, làm sao có thể không chết.

- Ừ, bọn họ tất nhiên là sợ hãi thúc phụ, nấp ở học viện Bạch Lộc không dám lộ diện.

Diêm Không đáp lại. Diêm Thiết mở mắt ra, trong đôi mắt âm trầm kia có tia sáng lạnh lóe lên, nói lạnh như băng:

- Ta ngược lại muốn xem hắn có thể trốn bao lâu, hội giao lưu đã sắp bắt đầu, Bạch Lộc Di của học viện Bạch Lộc kia cũng sẽ tham gia nhỉ.

- Bạch Lộc Di trình độ Thần Văn rất mạnh, nhất định sẽ tham gia hội giao lưu.

Diêm Không gật đầu.

- Vậy thì trên hội giao lưu, ta bảo học viện Bạch Lộc giao người.

Diêm Thiết âm lãnh nói:

- Nếu như học viện Bạch Lộc một mực bao che bọn chúng, ta sẽ khiến bọn họ hối hận.

Diêm Không nơm nớp lo sợ không nói gì, hắn không chút nghi ngờ, nếu như học viện Bạch Lộc thật sự một mực cất giấu Tần Vấn Thiên, người chú này của hắn, ngay cả Bạch Lộc Di cũng dám động vào. Trong mắt lão, cũng không biết chữ “sợ” viết như thế nào.

- Lãnh gia bên kia, lại phái người đến tặng lễ.

Diêm Không lại mở miệng nói, Diêm Thiết cười lạnh khinh miệt, nói:

- Lãnh gia, con ta chết bởi Lãnh Ngưng dựng lên, bọn chúng cho rằng chuyện Lãnh Ngưng chết là đã thôi sao? Thật buồn cười, lại còn một mực mưu toan ta cho bọn chúng danh ngạch, quà nhận lấy toàn bộ, bảo bọn chúng đưa thêm tới một chút nữa. Mặt khác, trước khi hội giao lưu bắt đầu, bảo Lãnh gia đưa mấy mỹ nữ tới, chỉ cần tiểu thư Lãnh gia, nha hoàn tất cả đều không thu.

- Lão quái vật.

Trong lòng Diêm Không chửi khẽ, lão quái vật này lòng dạ thật đen tối, vốn dĩ không tính cho Lãnh gia danh ngạch, nhưng lại vẫn lừa Lãnh gia.

Hôm nay, còn muốn Lãnh gia đưa thiên kim tiểu thư đến, nghĩ đến có mỹ nhân nũng nịu sắp gặp phải độc thủ của lão, Diêm Không ở trong lòng âm thầm nguyền rủa lão quái vật này, không biết nữ nhân đáng thương nào sắp phải xui xẻo rồi.

Đợi Lãnh gia cuối cùng phát hiện Diêm Thiết căn bản là không tính cho bọn họ danh ngạch, không biết sắc mặt sẽ khó coi bao nhiêu.

Chuyện như thế này cũng chỉ có mỗi lão quái vật này có thể làm ra, tên biến thái này căn bản là cái gì cũng không cần. Thanh danh? Hắn sớm ác danh rõ rệt rồi.

...

Các thế lực thành Vọng Châu đều đang chuẩn bị hội giao lưu, học viện Bạch Lộc tất nhiên cũng không ngoại lệ.

- Tần Vấn Thiên, học viện Bạch Lộc ta một vị gia chủ, bốn đại tộc lão, chín đại trưởng lão, bọn họ cùng nhau nắm giữ học viện Bạch Lộc, gia chủ chính là thái gia gia của ta, bốn đại tộc lão cùng với chín đại trưởng lão cũng đều là trưởng bối của ta, mà quyền quyết định học viện Bạch Lộc, thì ở trong tay thái gia gia cùng với bốn đại tộc lão, học viện Bạch Lộc nếu muốn quyết định đại sự, do năm người bọn họ quyết định, chín đại trưởng lão chấp hành.

Bạch Lộc Di đang giảng giải tình huống học viện Bạch Lộc cho Tần Vấn Thiên, tự nhiên không phải biết lấy thân phận gì cho Tần Vấn Thiên, mà là vì hội giao lưu sắp đến, học viện Bạch Lộc cần đề cử ra ba người tham gia hội giao lưu lần này, trong đó một người là chủ, hai người là phụ, Bạch Lộc Di hy vọng lấy Tần Vấn Thiên làm chủ, như vậy, nàng tất nhiên nên giới thiệu trước cho Tần Vấn Thiên tình huống học viện Bạch Lộc.

Tần Vấn Thiên lại nghĩ tới một số việc khác, nếu là hắn muốn nắm giữ học viện Bạch Lộc, chỉ sợ cũng cần thái gia gia của Bạch Lộc Di, cùng với bốn vị tộc lão kia gật đầu.

Hội giao lưu lần này, với hắn mà nói đó là một cơ hội, ít nhất, phải khiến người của học viện Bạch Lộc đều tán thành Tần Vấn Thiên hắn, chỉ có tán thành hắn, mới có khả năng cái thư viện có được mấy ngàn năm nội tình này giao cho hắn nắm giữ. Nếu chỉ dựa vào Thương Vương Lệnh cùng với một câu của hắn, tuy học viện Bạch Lộc có thể cũng sẽ đối xử tử tế hắn, nhưng hắn muốn thật sự khống chế thế lực này, sợ là khó.

- Chúng ta đi thôi, các vị trưởng lão đã ở thư viện chờ, bọn họ hiển nhiên đều biết ngươi tồn tại, biểu hiện tốt chút.

Bạch Lộc Di hướng Tần Vấn Thiên cười nói.

- Ừ.

Tần Vấn Thiên gật đầu.

- Con dâu xấu sớm muộn gì cũng phải gặp cha mẹ chồng, sợ cái gì?

Bên cạnh Phàm Nhạc nói nhỏ một tiếng, nhất thời dẫn tới Bạch Lộc Di trừng mắt nhìn hắn một cái, lập tức đôi mắt đẹp lóe lên, gương mặt thanh thuần lộ ra vài phần ngượng ngùng. Tên béo này vừa nói như vậy, ngược lại như là nàng kéo Tần Vấn Thiên đi gặp tộc trưởng... Sao lại cảm giác không thích hợp?

- Đi thôi.

Tần Vấn Thiên thì lại sớm có chuẩn bị tâm lý, rốt cuộc, phải bước ra bước đầu tiên này, thật có chút chờ mong.

Một trong các thế lực của Thương Hoàng cung Ẩn chi nhất mạch, học viện Bạch Lộc, có bao nhiêu năng lượng? Điều này chỉ sợ phải tới thời điểm hắn nắm trong tay thế lực vẫn hạ thấp này mới có thể hoàn toàn hiểu rõ.

Học viện Bạch Lộc, đài diễn võ quảng trường, rất nhiều người tụ tập, các trưởng lão dẫn đầu ngồi ở trên đài diễn võ, hai bên trái phải đều có rất nhiều bóng người. Ánh mắt bọn họ đồng thời nhìn về phía mấy bóng người đối diện quảng trường đi tới, chỉ thấy một thanh niên tuấn tú sóng vai mà đi cùng Bạch Lộc Di, càng làm không ít người hơi nhíu mày.

Bạch Lộc Di thuộc thế hệ trẻ học viện Bạch Lộc bọn họ, thật sự có người trong lòng sao?

Đám người Tần Vấn Thiên đi tới phía trước quảng trường diễn võ đài, bằng vào cảm giác lực mạnh mẽ, Tần Vấn Thiên rõ ràng cảm nhận được vô số ánh mắt nhìn quét qua lại ở trên người mình. Từng ánh mắt này có nhuệ khí, có sự lạnh lùng, cũng có bình thản, nhưng cực ít có thiện ý.

Điều này trái lại khiến Tần Vấn Thiên cười khổ, sở dĩ sẽ tạo thành cục diện như vậy, chỉ sợ là bởi vì học viện Bạch Lộc hiểu lầm quan hệ giữa mình cùng với Bạch Lộc Di, xem hắn là người Bạch Lộc Di ái mộ, lúc này mới có loại ánh mắt nhìn chòng chọc này mà đánh giá hắn, dù sao Bạch Lộc Di ở học viện Bạch Lộc có địa vị phi phàm.

- Di nhi, còn không mau qua đây.

Bạch Lộc Sơn - phụ thân Bạch Lộc Di hô to, nhất thời Bạch Lộc Di hướng tới Tần Vấn Thiên bên cạnh vụng trộm nhìn thoáng qua, khóe miệng lộ ra một biểu cảm tựa cười mà không cười, cục diện hiểu lầm như vậy, để cho gã này chịu đi, xem hắn làm thế nào!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi