THÁI CỔ THẦN VƯƠNG

Năm đó Thương Vương quản hạt Thương Vương Cung chính là thế lực mạnh nhất hoàng triều Đại Hạ, cường giả như mây.

Trong đó cũng không phải mọi người đều họ Đế, có Thương Vương đệ tử, truyền nhân, cũng có người thủ hộ trung thành của Thương Vương hoặc người hầu, tất cả bọn họ tạo thành Thương Vương nhất mạch.

Sau khi Thương Vương Cung huỷ diệt, những người trung thành nhất có một số người lặng lẽ rời đi, ẩn vào các nơi của hoàng triều Đại Hạ, mai danh ẩn tích, thậm chí đổi đi họ cũ. Nhưng bọn họ đều có một sứ mệnh là có một ngày người có thể chấp chưởng Thương Vương Cung xuất hiện, một lần nữa lãnh tụ các ẩn mạch của Thương Vương, làm cho Thương Vương Cung quật khởi lần nữa.

Đây cũng là tổ huấn của học viện Bạch Lộc.

Lần chờ đợi này, thật lâu lắm, mấy nghìn năm vẫn chưa từng xuất hiện một người như vậy. Những ẩn mạch kia truyền thừa càng ngày càng lâu xa, lòng trung thành đối với Thương Vương tất nhiên cũng không ngừng phai nhạt, bây giờ trói buộc bọn họ, cũng chỉ có tổ huấn mà thôi.

Có Thương Vương lệnh, tất nhiên có người chưởng quản Thương Vương lệnh, người trông coi này, chính là đệ tử thân truyền của Thương Vương năm đó. Hắn theo họ Đế của Thương Vương, mạch này cũng là dòng chính nhất mạch, sứ mệnh thay Thương Vương chọn lựa người thừa kế cũng rơi vào người mạch này, có lẽ mạch này là người trung thành với Thương Vương nhất.

Người sau lưng Đế Thừa nghe được Bạch Lộc Di chất vấn, không khỏi quát lớn một tiếng:

- Càn rỡ!

Người này một mực trầm mặc, giống như không tồn tại, thời khắc này trầm thấp quát, lại lộ vẻ cực kỳ uy nghiêm.

Đế Thừa cười khoát tay áo:

- Tiểu Di còn trẻ, không cần để bụng, ngươi đã muốn nghe lời nói thật, vậy ta nói cho ngươi biết, bấy giờ, người thủ hộ Thương Vương lệnh đã xảy ra chuyện bị Cửu Huyền Cung bắt, có lẽ sẽ bị ép hỏi ra Thương Vương lệnh, khi đó, các ẩn mạch đều sẽ bạo lộ, chờ đợi các ngươi thật sự bị hủy diệt, bởi vậy, ta phải đến trước thời hạn một bước, chỉnh hợp Thương Vương nhất mạch.

- Lão hủ cũng nghe thấy chỉ có người tay cầm Thương Vương lệnh mới biết chúng ta hạ lạc, các ngươi đã không có Thương Vương lệnh, tại sao lại biết? Ta có thể lý giải, các ngươi đã phản bội tổ huấn hay không?

Thời khắc này, một tộc lão của học viện Bạch Lộc thản nhiên nói, mặc dù giọng nói của hắn bình tĩnh, nhưng trong từng lời nói lại cho người ta cảm giác sắc bén.

- Sự tình này, sau này sẽ khai báo lại với tiền bối.

Đế Thừa cười nói:

- Học viện Bạch Lộc là ẩn mạch thứ nhất ta muốn chỉnh hợp, ta tuyệt sẽ không bạc đãi học viện Bạch Lộc. Sau này, Tiểu Di sẽ trở thành thê tử của ta, học viện Bạch Lộc, sẽ trở thành thế lực lãnh tụ của Thương Vương nhất mạch.

- Ai nói ta muốn trở thành thê tử của ngươi?

Bạch Lộc Di thật không nghĩ đến người này lại không biết xấu hổ như thế? Lại còn ra vẻ như là ban ân cho nàng, làm cho ngực nàng phập phồng, càng làm cho con ngươi của Đế Thừa phát sáng.

- Sự tình này tạm gác lại, bọn ta thương lượng một chút, Đế Thừa thiếu gia, ngài đi nghỉ trước đi?

Một tộc lão bình tĩnh nói, không muốn lại nói tiếp.

Đế Thừa biết không có khả năng ngay một lúc bắt được học viện Bạch Lộc cũng gật đầu.

An bài cho Đế Thừa xong, nội bộ của học viện Bạch Lộc tất nhiên không tránh được một phen thảo luận nghiên cứu.

Trong đại điện, tụ tập đại đa số nhân vật quan trọng của học viện Bạch Lộc, tứ đại tộc lão, chín vị trưởng lão, các viện chi chủ, cùng với những hậu bối dòng chính kiệt xuất kia đều tụ tập ở nơi này.

Người cầm đầu là thái gia gia của Bạch Lộc Di, cũng chính là người trông coi học viện Bạch Lộc hiện nay.

Lão giả này tóc trắng râu trắng, vẫn Long Hổ tinh thần như cũ, không giận tự uy.

- Các ngươi đối với chuyện này thấy như thế nào?

Lão giả bình tĩnh nói.

- Ta không đồng ý, học viện Bạch Lộc ta vốn đã tự thành nhất mạch, ai có thể quản thúc? Huống hồ, ngay cả Thương Vương lệnh cũng không bỏ ra nổi.

Một tộc lão thái độ cấp tiến, lãnh đạm nói.

- Sự tình này cần bàn bạc kỹ hơn. Dù sao, tổ huấn ở đó, chẳng qua là thân phận của người này còn cần phải điều tra rõ.

- Ta nghe Đại ca.

Sau cùng một tộc lão gõ tay vịn, thản nhiên nói:

- Hỏi ý kiến của hậu bối một chút đi.

Bạch Lộc Di lẳng lặng nhìn thái độ của mọi người, điều khiến cho nàng có chút bất ngờ chính là thái gia gia cùng với chư vị tộc lão không có người nào có thái độ tán thành, hậu bối càng có phần lớn không ủng hộ.

Nghĩ đến Tần Vấn Thiên, Bạch Lộc Di không khỏi cười khổ, xem ra con đường của gia hỏa này, chắc chắn sẽ không thông thuận.

- Tiểu Di, thái độ của ngươi như thế nào?

Chỉ thấy một vị trưởng lão nhìn Bạch Lộc Di hỏi, trưởng lão này chính là gia gia của nàng.

Bạch Lộc Di ngẫm nghĩ hỏi:

- Ta không biết chư vị tộc lão còn có trưởng lão đối với học viện Bạch Lộc hôm nay có ý nghĩa gì? Là hi vọng học viện Bạch Lộc một mực như vậy, ẩn vào trong thành Vọng Châu, hay hi vọng có một ngày, có thể lấy thân phận Thương Vương Cung, đứng sừng sững trên hoàng triều Đại Hạ? Nếu là ý đầu tiên, như vậy chúng ta không cần phải thảo luận.

Chư tộc lão cùng với các trưởng lão sửng sốt một chút, sau đó không ít lão nhân đều lộ ra nụ cười thản nhiên.

- Già rồi, chúng ta những lão gia hỏa này còn không bằng Tiểu Di, trực chỉ hạch tâm.

Bạch Lộc Di thái gia gia cười nói:

- Đúng, đầu tiên chúng ta cần phải biết điều mình muốn là gì?

- Nếu có người thật có thể làm cho chúng ta lấy thân phận Thương Vương Cung đứng sừng sững ở trên hoàng triều Đại Hạ, ý vị này Thương Vương Cung mạnh đã không kém bất cứ thế lực nào của hoàng triều Đại Hạ, ta thật không có ý kiến.

Một vị tộc lão tỏ thái độ nói.

Mọi người liên tục lên tiếng, Bạch Lộc Di phát hiện, trưởng bối hi vọng học viện Bạch Lộc lấy thân phận Thương Vương Cung đứng sừng sững trên Đại Hạ các lại chiếm đa số, chỉ có những người phái bảo thủ mới hi vọng học viện Bạch Lộc một mực như vậy.

- Tiểu Di, chính ngươi nghe được, nói tiếp suy nghĩ của mình đi.

Thái gia gia Bạch Lộc Di cũng nhìn nàng, lộ ra vui vẻ.

- Thái gia gia, xem ra mọi người đều không cam lòng địa vị hôm nay của học viện Bạch Lộc.

Bạch Lộc Di cười nhẹ nói.

- Hoàng triều Đại Hạ, cuối cùng là thiên hạ của những thế lực cấp độ bá chủ kia, mặc dù học viện Bạch Lộc bất phàm, nhưng thành Vọng Châu tứ đại thế lực bá chủ lại vững vàng ngăn chặn chúng ta.

Lão giả nói.

- Ừ, đã không cam lòng, vậy thì tìm kiếm một bước ngoặt.

Bạch Lộc Di gật đầu nói.

- Ngươi đồng ý quy thuận Đế Thừa?

Lão giả râu bạc trắng kinh ngạc nói.

- Không, ta tin tưởng Thương Vương truyền thừa, người tay cầm Thương Vương lệnh, tất nhiên không phải người bình thường.

Bạch Lộc Di lộ ra vui vẻ, trong đôi mắt xinh đẹp lóe lên tia sáng, nàng nghĩ rằng Đế Thừa xuất hiện, có lẽ đối với Tần Vấn Thiên mà nói cũng không phải là chuyện xấu.

Chí ít, Đế Thừa sẽ thay đổi trạng thái yên bình của học viện Bạch Lộc hiện tại, làm cho trong lòng bọn họ trước phải có cân nhắc.

Lão giả râu bạc trắng nhìn Bạch Lộc Di, có chút nghi hoặc, nha đầu kia tự tin với Thương Vương truyền nhân như vậy?

- Nhưng Đế Thừa nói, người chưởng quản Thương Vương lệnh bị Cửu Huyền Cung bắt, sau này Thương Vương lệnh còn không biết sẽ rơi vào trong tay người nào.

- Thái gia gia, ngươi tin tưởng hắn nói?

Bạch Lộc Di hỏi, làm cho lão giả cười một tiếng, gật đầu:

- Không tin.

- Tốt, các ngươi đều đi đi. Nhớ kỹ, việc có quan hệ Thương Vương nhất mạch không được đề cập ra bên ngoài, bằng không, chớ trách gia tộc lạnh lùng.

Trong lời nói của lão giả mang theo uy nghiêm, sự tình này quá nghiêm trọng, một khi truyền ra, học viện Bạch Lộc sẽ đưa thân vào hiểm cảnh rất lớn. Người nơi này đều là hạch tâm tuyệt đối, nhưng hắn vẫn cần nhắc nhở, chính là vì lo lắng có người không giữ mồm giữ miệng.

Đám người Bạch Lộc Di liên tục rời khỏi. Sau đó, mặc dù học viện Bạch Lộc đối với Đế Thừa vẫn nhiệt tình như trước, nhưng đều là giả tình giả nghĩa, bọn họ tin tưởng Đế Thừa thật là người Đế thị nhất mạch, bằng không, không đến mức biết nhiều bí mật như vậy.

Nhưng Đế Thừa cũng nhìn ra, mặc dù người học viện Bạch Lộc nhiệt tình khách khí với hắn, lại không có một chút ý muốn phụ tá hắn, không có bất kỳ ý nghĩ như vậy. Thậm chí, hắn ngay cả tộc lão của học viện Bạch Lộc cũng không thấy.

Nhưng mà da mặt của Đế Thừa này cũng dày, một mực ở trong học viện Bạch Lộc, lúc thì lại kiếm chuyện với Bạch Lộc Di.

Điều này làm cho người của học viện Bạch Lộc cực kỳ hoài nghi, mặc dù Đế Thừa là hậu nhân của Đế thị nhất mạch, nhưng Đế thị nhất mạch thật sự dám giao tương lai cho một nhân vật như thế sao?

Đến một ngày, lại có một thanh niên hàng lâm học viện Bạch Lộc, học viện Bạch Lộc mới biết mình nghĩ sai rồi.

Lần này người tới tên là Đế Phong, người này so với Đế Thừa tuyệt nhiên khác nhau. Người này trầm ổn, lãnh tĩnh, tuy tuổi không kém Đế Thừa nhiều, nhưng lại mơ hồ có khí thế lãnh tụ, cho người ta cảm giác khí độ phi phàm.

Hơn nữa, thực lực của người này, mạnh hơn Đế Thừa quá nhiều.

Hắn tới, Đế Thừa thì không còn dám tiếp tục lấy thân phận người thừa kế Đế thị nữa, điều này làm cho người học viện Bạch Lộc hiểu ra.

Đế Thừa chẳng qua là người dò đường, Đế Phong này mới là nhân vật tuyển định chân chính của Đế thị nhất mạch. Đế Phong và Đế Thừa đối lập, học viện Bạch Lộc đột nhiên cảm giác được, Đế Phong quá ưu tú, hắn có lẽ thật sự là lãnh tụ toàn bộ Thương Vương nhất mạch.

Học viện Bạch Lộc diễn võ trường, rất nhiều người ở chỗ này quan sát trong hai thanh niên chiến đấu, hai người kia chính là Đế Phong và Bạch Lộc Cảnh.

Chỉ thấy Bạch Lộc Cảnh ở dưới thế công của Đế Phong rơi xuống hạ phong, cước bộ liên tục lui về phía sau, ngưng mắt nhìn thanh niên phía trước, ánh mắt lập loè tinh mang nói:

- Ngươi nên còn có một cái tên khác.

Đế Phong vung ống tay áo, nhìn Bạch Lộc Cảnh cười nói:

- Thực lực của Cảnh đệ phi phàm, nhất định có thể ở trên bảng Thiên Mệnh tiếp tục tiến lên mấy vị trí, ta đích xác còn có một cái tên, Vương Thương.

- Vương Thương, Vương Thương.

Bạch Lộc Cảnh thì thào nói nhỏ, cười nói:

- Quả nhiên là ngươi, hôm nay ta mới coi như biết hàm nghĩa chân chính của cái tên Vương Thương này.

Mấy vị lão giả ở bên cạnh quan sát cũng sắc sảo lóng lánh. Người này đúng là Vương Thương?

- Vương Thương?

Bạch Lộc Di cũng lộ ra một tia kinh sắc, bảng Thiên Mệnh, xếp thứ năm, tên là Vương Thương.

Vương Thương, xếp vị trí thứ năm bảng Thiên Mệnh, danh chấn Đại Hạ, lại không có mấy người biết tên thật là Đế Phong.

- Vương Thương, Thương Vương, thì ra là thế.

Gia gia của Bạch Lộc Di ở trên khán đài thì thào nói nhỏ, hắn cũng hiểu hàm nghĩa cái tên này.

Chẳng qua là nhân vật như Vương Thương hắn cũng không được đến Thương Vương truyền thừa được Thương Vương lệnh sao?

Kì thực, đây cũng là một điều tiếc nuối của Đế Phong, cũng không phải hắn không có năng lực, chẳng qua là do hoàn cảnh lớn lên của hắn. Hắn từ nhỏ đã bị sư tôn mang đi vân du tứ phương, chờ hắn trở về, đã là Nguyên Phủ cảnh, bỏ lỡ thời cơ.

Nhưng Đế Phong không quan tâm.

Mặc dù không bắt được Thương Vương lệnh, hắn như vẫn trước sẽ chủ đạo Thương Vương nhất mạch.

- Tiểu Di, ngươi xem người này, có thể dẫn dắt Thương Vương nhất mạch phục hưng hay không?

Gia gia của Bạch Lộc Di nhìn nàng mỉm cười nói, làm cho Bạch Lộc Di sửng sốt.

Nàng đột nhiên có ý nghĩ, người của Đế thị nhất mạch quá thông minh, đầu tiên là cho Đế Thừa tới, làm cho học viện Bạch Lộc đối với hắn có ấn tượng cực xấu, sau đó, Đế Phong vị trí thứ năm bảng Thiên Mệnh xuất hiện!

Trùng kích như vậy, rất dễ dàng khiến người ta đồng thuận Đế Phong.

Bạch Lộc Di chưa biết nên đáp lại như thế nào, đúng lúc này, chỉ thấy cách đó không xa có người đến, đi tới phía dưới cách đó không xa nhìn Bạch Lộc Di nói:

- Di tiểu thư, Tần Vấn Thiên trở lại rồi.

Đôi mắt đẹp của Bạch Lộc Di hơi đình trệ, sau đó lộ ra nụ cười nhạt, tên kia, rốt cuộc trở lại rồi sao!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi